=======================================================
"Ta nghe nói ngươi có thể giúp đỡ quỷ hoàn thành tâm nguyện?" Nữ quỷ xấu xa nhìn Trần Hạo, dùng giọng nói khàn khàn hỏi thăm.
Trần Hạo quan sát nữ quỷ từ trên xuống dưới rồi mới cười: "Ngươi cần ta giúp đỡ gì à?"
Nữ quỷ nói: "Khi ta còn sống bị người moi tim mà chết, bây giờ ta muốn tìm nó về, ngươi có thể giúp ta được không?”
Hệ thống không có phản ứng gì cà, Trần Hạo cười: "Người chết rồi không thể sống lại được nữa, trái tim của ngươi cũng bị phân hủy rồi thì đi đâu mà tìm?"
Nữ quỷ nhếch miệng cười khẩy, nói với vẻ xấu xa: "Ngươi là đại sư, chắc chắn sẽ có cách mà đúng không, nếu thật sự không được thì móc tim của ngươi ra cho ta cũng không sao mà, đại sư có lòng từ bi, coi như tội nghiệp cho một con quỷ nhỏ như ta đi."
Trần Hạo gật đầu: "Ý này được đấy, ngươi không còn trái tim nữa, mà ta lại còn nhỉ, ngươi muốn không, cho ngươi này nhớ bắt lấy."
Nói xong Trần Hạo duỗi một tay ra, ngay lập tức nữ quỷ liền biến mất, hắn thu nó vào trong Tụ Lý Càn Khôn rồi.
Sau đó, đôi mắt Trần Hạo nhìn về một phía, đó là khu vực tràn ngập hơi thở tà ác, con nữ quỷ này chính là từ nơi đó chui ra.
Cho dù nó đến thăm dò cũng được, hay cố ý gây sự thì mối thù này hắn nhớ kỹ rồi.
Sau đó Trần Hạo mang đám nhóc đi đến một công trình kiến trúc.
Công trình này không nhỏ đâu, mấy tòa nhà san sát nhau, giống như một doanh trại quân đội.
Mà người nơi đây còn được vũ trang đầy đủ, có người canh gác, cũng chứng minh được thân phận của bọn chúng.
Tuy nhiên có một chuyện khiến Trần Hạo vô cùng ngạc nhiên, những người này nhìn cao lớn như vậy, trong tay lại cầm súng nhưng lại là người bình thường hết.
Ở một khu vực yêu ma quỷ quái hoành hành như vậy mà những người này chẳng sợ gì cả, ánh mắt kiên nghị, khi đứng gác cả người cứng đờ, nhìn không chớp mắt.
Quan sát được một lúc thì Trần Hạo mới bật cười và cất bước đến gần.
Khi Trần Hạo đến đó, anh lính đang đứng gác đột nhiên cúi chào.
Trần Hạo dừng lại, quay người nhìn anh lính.
Người này nhìn lại Trần Hạo, ánh mắt không nháy một cái, động tác đẹp trai.
"Trần đạo trưởng, hoan nghênh hoan nghênh." Lúc này có tiếng nói vang lên, theo sau còn có mấy người nữa.
Trần Hạo nhìn những người này đều mặc trang phục dã chiến, đều là người bình thường.
Trần Hạo đứng nhìn người tới gần cũng không nói chuyện.
Người đàn ông trông gầy gò và nhiều tuổi nhất tiếp tục nói: "Trần đạo trưởng, ta là đội trưởng đội trấn thủ khu vực sâu, ta là Bạch Hồng Kỳ. Với đạo trưởng thì chúng ta là người bình thường, nhưng a là vực sâu trấn thủ doanh đội trưởng, ta gọi bạch hồng cờ. Đối với đạo trưởng, mặc dù chúng tôi đều là người bình thường, nhưng chúng tôi thật sự ngưỡng mộ ngài, không ngờ hôm nay đạo trưởng lại có thể đến nơi doanh trại này của chúng tôi, thật là vinh hạnh quá."
Trần Hạo cười nói: "Thật không ngờ ở một nơi như vậy mà còn có người thường, các ngươi không sợ sao?"
Bạch Hồng Kỳ nói một cách nghiêm túc: "Trần đạo trưởng, vừa nãy ta cũng đã giới thiệu qua với ngài, đây là nơi trấn thủ vực sâu, một khi bước vào nơi này thì sống chết không còn quan trọng, chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần kỹ rồi.”
Trần Hạo ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía Bạch Hồng Kỳ, gật đầu rồi nói chuyện: "Làm tốt lắm, ta rất khâm phục mọi người."
"Ha ha, nhưng mà cũng chẳng có gì phải sợ cả, đằng sau ta đứng toàn bộ quốc gia, không lo gì cả, hơn nữa còn có có cao nhân của bộ môn có liên quan cũng đến đây tọa trấn, sẽ không sao hết."
Trần Hạo liếc nhìn nhóm người tu hành đang đứng ở góc.
Tổng cộng có năm người đồng đạo những chỉ có một người còn tạm được, những người khác giống như là học đồ thì phải, nếu gặp chuyện thì bản thân khó đảm bảo an toàn được.
Ở phía bên kia, có mấy người có tu vi không yếu, nếu đoán không sai thì chắc là người của Đạo môn.
"Ừm, đạo trưởng có chuyện gì cần chúng tôi giúp không, chỉ cần chúng tôi làm được thì cứ nói, đừng ngại." Bạch Hồng Kỳ cười ha hả chủ động tỏ rõ thái độ.
Trần Hạo nói: "Không cần giúp gì cả, mục đích ta tới đây chỉ là muốn thăm hỏi một người bạn cũ mà thôi."
Nói xong, Trần Hạo nhìn mấy người trong Đạo môn và những đồng đạo ở bộ môn có liên quan, không hiểu sao cũng chẳng có ý qua tìm hắn trò chuyện nhỉ, Trần Hạo tiếp tục nói: "Các ngươi là đội quân ưu tú và tinh nhuệ của đất nước, sắp xếp các ngươi ở đây thật sự lãng phí, lát nữa mọi người thu dọn đồ đạc rồi trở về đi, còn rất nhiều nơi cần các ngươi, không cần phải lãng phí công sức ở lại nơi này."
Nói xong Trần Hạo liền xoay người rời đi.
Bạch Hồng Kỳ bất ngờ, đầy vẻ hoang mang.
Cái gì gọi là chuẩn bị trở về?
Lẽ nào ở đây sẽ xảy ra chuyện gì đó à?
Bạch hồng cờ ngẫm nghĩ một lúc, không dám tự phỏng đoán, vội vàng liên lạc với cấp trên.
Lúc này, Trần Hạo mang đám nhóc tiếp tục đi về phía vực sâu.
Còn chưa đi xa thì một luồng âm khí lớn bao trùm xung quanh, quỷ khóc hú gào, bóng quỷ chồng chéo lên nhau.
Trần Hạo cười lạnh, sau đó cả người tăng tốc, vọt thẳng vào trong bóng quỷ.
Mười lăm phút sau, những bóng quỷ đang trôi nổi biến mất không dấu vết, trong giây lát chỉ còn lại âm khí đang bao trùm nơi này.
Lúc này, Trần Hạo mới dừng bước, dùng ý niệm cảm giác Tụ Lý Càn Khôn.
Mấy chục con lệ quỷ và ác quỷ bị thu vào, tuy nhiên trong Tụ Lý Càn Khôn vẫn im ắng và bình tĩnh như trước.
Nhiều lệ quỷ ác quỷ tràn vào như vậy mà Mimi với cô bé kimono và màn sương trắng tranh nhau thôn phệ gần như không còn cái nào, ngay cả tên Tử Linh Vu mặc áo bào đen cũng trộm lấy một con để thôn phệ.
Thấy cảnh này, Trần Hạo nhíu mày.
Xem ra nếu Tụ Lý Càn Khôn muốn tiếp tục mở rộng, không phải cần số lượng, mà là chất lượng.
Chất lượng này không liên quan đến tu vi, mà là tính đặc thù.
Bừng tỉnh, Trần Hạo nhìn về nơi âm sát tà khí đang tụ tập.
Chúng lặp đi lặp lại khiêu khích, chúng cố ý gây sự đây mà.
Lẽ nào muốn kích thích hắn để hắn qua đó? Sắp xếp mai phục à?
Quan sát thêm lúc nữa, Trần Hạo bật cười, dứt khoát đi qua đó.
Chuyện quan trọng nhất lúc này vẫn là đưa Vương Gia đi, một khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được ban thưởng trăm năm thần lực mạnh mẽ, nói không chừng môn thần thông của Pháp Thiên Tượng Địa sẽ thành công luôn ấy chứ.
Đến lúc có sức mạnh thần thông thì cho dù có là quỷ bà bà hay loại hình hoàng tiên hắn cũng chẳng sợ gì nữa.
Một nơi âm sát tụ tập nho nhỏ này dù có ẩn giấu cái bẫy như thế nào thì chẳng qua cũng chỉ do một bàn tay tạo thành thôi.
Sau đó Trần Hạo không gặp phải trở ngại nào, cứ thế đi đến hẻm núi lớn.
Hẻm núi này khá dốc, thẳng xuống và không thể đo lường được sâu nông nguy hiểm.
Trần Hạo dùng ý niệm kiểm tra một lát rồi nhảy xuống.
Khi xuống đến mấy trăm mét thì đột hiện xuất hiện một người phụ nữ đứng trước mặt hắn.
Người phụ nữ này mặc váy xoè, bước đi chậm rãi, tư thái ưu nhã.
Khi đến gần hơn, người phụ nữ hành lễ, mỉm cười và nói: "Chủ nhân bảo nô tỳ đến đây ngênh đón quý nhân."
Trần Hạo cười nói: "Chủ nhân của nhà ngươi lợi hại thật, bị trấn áp mà vẫn tính được ta sẽ tới đây."
Người phụ nữ trả lời: "Nô tỳ chỉ là người dẫn đường, mời quý nhân đi theo nô tỳ."
"Được." Trần Hạo cười, chỉ là ánh mắt lóe sáng, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Sau đó người phụ nữ đưa hắn đi một đường, qua mấy trăm mét lại rẽ sang đường khác.
Trần Hạo nheo mắt, im lặng tiếp tục đi theo.
Không lâu sau đó, trước mắt xuất hiện một cung điện vàng son lộng lẫy, có rất nhiều thái giám và cung nữ vội vàng đi đi lại lại, một khung cảnh của hoàng gia.
Khi Trần Hạo đến bên ngoài cung điện thì bỗng nhiên có vô vàn binh lính nhà Thanh chen chúc đi ra, bay vây Trần Hạo và đám nhóc trong nháy mắt.
Khi gặp phải một màn này, Trần Hạo bình tĩnh, gà trống không sợ, mèo đen liếm miệng một cái, móng vuốt di động, giống như sắp không kìm chế được.
Ngay lúc này, một vị lão thái giám thét lên một tiếng the thé: "Thái hậu giá lâm."
Dưới sự bảo vệ của một đám cung nữ và thái giám, một bà lão đeo vàng bạc đầy mình liền xuất hiện