"Sao còn lải nhải ở đó, không nghe thấy lời ta nói sao, Thái hậu giá lâm." Lão thái giám kêu lên nhìn về phía Thái hậu đi tới, Trần Hạo vẫn đứng đó, đột nhiên kêu lên không vui.
Trần Hạo cười, nhìn về phía gà trống nói: "Tiểu Hắc, ngươi nói xem quá dày thì xử lý thế nào?"
Tiểu Hắc phúc đến lòng cũng sáng ra, trả lời: "Gọt nó?"
"Vậy còn chờ gì, đây chính là cơ duyên Miêu tỷ của ngươi tới." Trần Hạo ý vị sâu xa nói.
Gà trống sững sờ, sau đó chú ý tới mèo đen? Ánh mắt kích động, suy nghĩ một chút liền hiểu được, vui mừng nói: "Quả nhiên là cơ duyên của Miêu tỷ, bà già đáng chết này, trên người còn có một luồng Long khí hoàng triều, đồ chơi này nếu để Miêu tỷ lấy được, chắc chắn có thu hoạch."
Nói xong gà trống ngẩng đầu lên, nhìn bà lão nói: "Bà già, xuống nhận lấy cái chết đi."
"Ngông cuồng, phách lối, Liên Anh, bắt lấy hắn cho bổn cung, lăng trì." Bà lão sắc mặt khó coi, giọng nói ác độc phân phó.
Lão thái giám vội vàng nhận mệnh, sau đó vung tay lên, binh linh vây quanh bốn phía như thủy triều, tấn công lên.
Lúc này cánh bướm xanh lóe lên, ánh sáng màu xanh bao trùm xung quanh, biến thành những con sóng, tất cả binh lính xông vào, biến mất không còn bóng dáng.
Cách đó vài chục mét, không biết từ lúc nào Trần Hạo đã đứng ở nơi này, đứng chung với cung nữ dẫn đường.
Cung nữ nhìn có chút sợ hãi, hơi run rẩy, muốn chạy lại không dám chạy.
Trần Hạo cười híp mắt hỏi: "Ngươi nói, ai có thể thắng?"
"Nô tỳ. . ."
"Người thôi đi, làm vương gia cho không ổn sao, cứ muốn chơi đóng vai nô tài, lẽ nào đây là đam mê đặc biệt của người?" Trần Hạo cười như không cười nói.
Cung nữ dừng lại, nhìn về phía Trần Hạo: "Ngươi vậy mà có thể nhìn ra."
Trần Hạo nói: "Đừng quên, phân thân của ngươi từng bị ta bắt, hơi thở của ngươi, ta rõ ràng nhất, đừng nói biến thành cung nữ, cho dù biến thành đống phân, ta cũng có thể nhận ra."
Cung nữ hừ lạnh: "Trần đạo hữu, ngươi đột nhiên đến nơi này của ta, cũng đừng nói là đến thăm ta."
Trần Hạo cười nói: "Ngươi đoán đúng rồi, ta chính là tới thăm người, không phải ngươi nói tìm ra biện pháp rời đi rồi sao, sao còn không đi? Chẳng lẽ có tình cảm với thế giới này, không nỡ?"
Cung nữ lạnh lùng nhìn Trần Hạo: "Bản tọa có thể tung hoành một giới, cho dù gặp phải nguy hiểm lớn cũng có thể sống lại, không phải người có thể bị người khác mưu hại, thế nhưng bản tọa không ngờ, thủ đoạn của đạo hữu quả nhiên ghê gớm, thế mà thành công tính kế bản tọa."
"Ta không có, đừng nói mò."
Trần Hạo quả quyết phản bác.
Cung nữ không nói lời nào, chỉ nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo tức giận nói: "Lựa chọn là ngươi lựa chọn, ta không hề làm gì, sao lại là tính kế?"
"Ngươi chắc chắn không có?"Cung nữ nhìn Trần Hạo, ánh mắt bình tĩnh, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Trần Hạo bình tĩnh nói: "Tin hay không tùy ngươi, dù sao ta cũng rất mong đợi ngươi, cũng không hy vọng ngoài ý muốn mà để ngươi ở lại đây, đến lúc đó hại người khác, vậy không phải thành tội lỗi của ta sao?"
Cung nữ không nói.
Trần Hạo lúc này lại là nhìn về phía đại điện nói: "Bà già này, ngươi không có ý định che chở?"
Cung nữ lạnh nhạt nói: "Chẳng qua là nghiệt hồn của đất nước đã suy vong, liên quan gì tới ta, lấy cờ hiệu của ta, giễu võ giương oai ở đây, chẳng qua trước kia vì cờ hiệu ở đây vẫn có thể sử dụng, mới mở một mắt nhắm một mắt mà thôi, bây giờ trời đất thay đổi lớn, nếu như ta còn không đi sẽ thật sự không đi được nữa, ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm vậy đi."
Nghe nói như thế, Trần Hạo cười nói: "Vậy ta cũng sẽ không khách khí."
Trần Hạo nói xong, đột nhiên một vòng sáng màu vàng trống rỗng xuất hiện, chụp trúng vào bà lão.
Bà lão sợ quá, kêu cứu.
Nhưng mèo đen sau khi biến hình cũng nhào tới, cung nữ thái giám tới cứu bị đụng ngã bổ nhào, sau đó móng vuốt mèo đen ấn bà lão xuống.
Bà lão sợ hãi, vội vàng mở miệng nói: "Thần mèo tha mạng, ta nguyện bồi thường, muốn gì đều cho được."
Mèo đen oa ô một tiếng, ánh mắt cực nóng nhìn bà lão, đột nhiên há miệng, một lực hút xuất hiện, hồn phách của bà lão bị hút đến vặn vẹo, bên trong hồn phách mơ hồ còn có hơi thở hoàng gia lưu động.
Bà lão đau đớn giãy dụa, nhưng không thể kháng cự, bị mèo đen mạnh mẽ nuốt chửng.
Ai má ơi!
Lão thái giám vốn muốn chạy tới cứu bị dọa đến run sợ, xoay người chạy.
Mèo đen cũng đã không hứng thú đuổi theo lão, nheo mắt lại, nhanh chóng nhấm nuốt, rất nhanh, hồn phách bị tiêu hóa, hấp thu một luồng khí hoàng gia, lập tức hơi thở của mèo đen trở nên bành trướng. Dần dần một hơi thở huyền diệu tụ lại, tạo thành một quả cầu.
"Thần thông mạnh, linh miêu này của đạo hữu, tiềm lực vô hạn." Nơi xa, nhìn thấy sự biến đổi của mèo đen, cung nữ thán phục một tiếng.
Trần Hạo cười nói: "Bình thường."
Cung nữ nhìn về phía Trần Hạo: "Đạo hữu, bản tọa phải đi, lần từ biệt này có lẽ khó có thể gặp lại, người là đứa con của trời, nhắc tới cũng chỉ có mình người đủ tư cách làm đạo hữu của ta, lúc sắp chia tay, ngươi có hứng thú uống một chén."
Trần Hạo nhìn cung nữ một lát, rốt cuộc mỉm cười: "Có gì không thể, đạo hữu mời."
Nói xong Trần Hạo và cung nữ cùng bước đi, về phần bên đại điện này, tự có mèo đen gà trống xử lý.
Không bao lâu, Trần Hạo đến một điện phụ đơn giản mộc mạc, tất cả ở đây đều được giản lược, không có trang trí xa hoa, lại có thứ thuộc về đạo giáo, khiến người trầm mê.
Bên trong điện phụ, đã chuẩn bị thịt rượu, nhìn qua vẫn còn nóng.
Trần Hạo không khách khí ngồi xuống, liền thấy một người đàn ông thanh tú đi tới, chính là vương gia.
Nhìn thấy hắn, ánh mắt Trần Hạo khẽ lay động.
Nói thật, đây là lần đầu Trần Hạo nhìn thấy người thật của vương gia.
Có chút kinh người, hắn ta là người sống, hơn nữa còn là người bình thường, trên người không có chút tu vi nào.
Nhưng hắn ta bị trấn áp nhiều năm như vậy lại không chết, còn giữ được sự trẻ trung, hiển nhiên là dùng pháp thuật bí mật mà hắn không thể hiểu được, Tà Thần bên ngoài, quả nhiên không tầm thường.
"Đạo hữu, đây xem như lần đầu chúng ta chính thức gặp mặt, có phải rất bất ngờ?" Vương gia ngồi xuống đối diện Trần Hạo, mỉm cười mở miệng.
Trần Hạo nói: " Đúng là có chút bất ngờ, nhưng ta nghĩ, đối với người mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một thể xác mà thôi."
Vương gia cười: "Quả nhiên không gạt được đạo hữu, thân thể của ta thiên đạo không dung, lúc trước tới đây, nếu như không chuyển sinh căn bản là không có cách tồn tại, cũng chỉ có thể như thế, không thể dùng chân thân gặp nhau, đạo hữu chớ trách."
Trần Hạo nói: "Không có việc gì, có thể hiểu được."
Vương gia nói: "Đạo hữu, kỳ thật ngươi có thể tới, ta rất vui."
Trần Hạo cười nói: "Vui, vậy vương gia còn nghi ngờ ta không?"
"Đây chẳng qua là trò đùa, nhưng khi đạo hữu tiến vào nơi này, ta liền tin tưởng ngươi, bởi vì nếu như đạo hữu có âm mưu tà ác với bản tọa, ở đây bản tọa có thể phát giác." Vương gia ý vị sâu xa nói.
Trần Hạo sững sờ.
Cảm nhân âm mưu tà ác của hắn? Mũi chó hay gì mà linh vậy? Nhưng nói đến ta quả thật cũng không tính là âm mưu tà ác gì, quang minh chính đại cho người tự nhảy hố, không phải âm mưu của ta, tà ác càng không đáng nhắc, kia là ban thưởng, chuyện ván đã đóng thuyền, ta cần gì suy nghĩ nhiều?
"Mặt khác chính là, đạo hữu, biết ta vì sao có thể rời đi, nhưng vẫn chờ đợi không, thật ra ta đang chờ người tới, cho dù không thăm dò ra ác ý của người nhưng ta cũng không tin người, chỉ có mang người đi cùng, ta mới có thể yên tâm." Giọng điệu vương gia trầm thấp.
Trần Hạo cau mày lại, cũng cười: "Biết vì sao ta biết rõ người nguy hiểm, nhưng vẫn tới không?"
Vương gia sững sờ.
Trần Hạo tiếp tục nói: "Nhìn xuống dưới chân người đi."