Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Mèo Hoang
----------------------
Dưới chân!
Vương gia theo bản năng nhìn xuống dưới.
Lúc này, Trần Hạo phất tay, Hiên Viên Tam Đại xuất hiện trên không, hung hăng chém xuống đầu vương gia.
Chỉ nghe đinh một tiếng, một sức mạnh cực lớn khiến Hiên Viên Tam Đại bắn ra.
"Chẳng lẽ đạo hữu đã quên, Thần khí này trấn áp ta, nhưng cũng bảo vệ ta, nếu không qua nhiều năm như vậy, bản tọa đã sớm hồn phi phách tán." Vương gia bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạo, vẻ mặt tàn bạo.
Trần Hạo cười nói: "Nhìn dưới chân."
Vương gia thờ ơ, lạnh lùng nói: "Cho dù ngươi xảo trá như hồ ly, nhưng tiến vào trong thần quốc của ta, cũng không thể làm chủ bản thân đâu, Trần đạo hữu, Chư thiên vạn giới, đặc sắc vô cùng, bản tọa đưa người đi lĩnh hội cảnh tượng thế giới bên ngoài, không cần cảm thấy...."
Còn chưa nói xong, vương gia đột nhiên sững sờ, cúi đầu nhìn, một vòng sáng màu vàng đang quấn lên từ chân.
"Sao lại như vậy? Con gà kia!" Vương gia kinh ngạc nhìn xung quanh.
"Không cần nhìn, không ở đây, đây là do Tiểu Hoàng chuẩn bị trước đó, lần trước sau khi bị ngươi đả kích, Tiểu Hoàng canh cánh trong lòng, trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc nó cải tiến cách dùng pháp thuật định thân càn khôn này, hơn nữa có rất nhiều biến hóa. Vừa vặn, sử dụng lần nữa, đối tượng vẫn là ngươi, chỉ là không biết, lần này ngươi có thể tùy tiện phá giải hay không."
Lúc Trần Hạo nói, sau khi vòng sáng màu vàng lan tràn, nửa người dưới của vương gia bắt đầu hóa đá, vậy mà là thần thông hai tầng.
Vương gia bình tĩnh nhìn về phía Trần Hạo, mỉm cười nói: "Cái thể xác này, chẳng qua là thuận tiện để tồn tại trong thế giới này, bây giờ bản tọa sắp rời đi, thể xác này bản tọa cũng không dùng được, ngươi cảm thấy, bản tọa cần phá giải sao?"
Trần Hạo mắt trợn tròn.
Vương gia lại là cười ha ha, một bộ dáng có thể thắng trong trận này, đứa con mà thiên đạo ưu ái, tự đắc tới cỡ nào.
Trần Hạo vội vàng sử dụng tất cả pháp lực, gia trì Hiên Viên đệ tam, không ngừng tấn công vương gia.
Nhưng cho dù từ góc độ nào, đều không thể làm vương gia bị thương.
Lúc nửa người vương gia đã bị hóa đá, rốt cuộc mở miệng nói: "Được rồi đạo hữu, đã đến giờ, đi cùng với ta, lĩnh hội phong cảnh vạn giới, thế giới lần này không biết là nơi thế nào, có ngươi làm bạn, ta cũng coi như có người bạn."
Nói xong, toàn bộ điện phụ cũng bắt đầu run rẩy, từng luồng ánh sáng xoay quanh.
Cùng lúc đó, một cỗ uy áp sáng chói, ầm vang hạ xuống.
Vương gia kêu lên một tiếng đau đớn, thất khiếu chảy máu, hai mắt lập tức oán hận nhìn chằm chằm trên không, lạnh lùng nói: "Hay cho một Thần khí số mệnh, đợi thành tựu tối cao của bản tọa ngày sau, nhất định phải trở về trả lại."
Nói xong, hắn ta càng dùng sức để vận chuyển, cuối cùng tất cả ánh sáng tập hợp, hóa thành một vòng xoáy nho nhỏ, xoay quanh sau lưng vương gia, tạo thành lực hút cực lớn.
Sau một khắc, một ánh sáng vàng hiện lên từ trong cơ thể vương gia, bay về phía vòng xoáy.
"Đạo hữu, đừng kháng cự, đây là bản tọa căn cứ vào cực đạo quyết kiền hủy diệt càn khôn mà cải tạo, có thể tạo một lỗ hổng, nuốt chửng vạn vật, lực hút của nó sẽ càng ngày càng mạnh, ngươi không chống được bao lâu đâu." Linh hồn của vương gia, đang ở trong lốc xoáy, lạnh nhạt mở miệng.
Trần Hạo không tấn công nữa, biểu cảm kinh hoàng cũng biến mất không thấy gì nữa, nhìn vòng xoáy nhếch miệng cười một tiếng, không sợ hãi chút nào, ngược lại hơi có vẻ đắc ý: "Ta nói chứ, tính tình cẩn thận như ngươi, nếu như ta không mạo hiểm tới, chỉ sợ ngươi là không dám rời đi, sợ ta gài bẫy ngươi. Hiện tại thì tốt rồi, vương gia, không, hẳn là nên gọi người là tàn thần, một tàn thần bị thương nặng, đến nay vẫn chưa thể hồi phục, đi đường bình an, không tiễn."
Linh hồn của vương gia lập tức cảm nhận được một sức mạnh kì quái xuất hiện, sức mạnh này truyền tới một tin tức không thể kháng cự, khiến linh hồn của vương gia sợ hãi.
"Hay, thật hay cho đứa con của số phận, ngươi đợi đó, bản tọa, sẽ còn trở lại."
Nói xong, linh hồn của vương gia không dám kéo dài, chủ động thu hồi vòng xoáy.
Thấy cảnh này, Trần Hạo ngược lại thở dài một hơi, sau đó trực tiếp mệt lả ngã trên mặt đất.
Sau đó âm thanh leng keng vang lên.
Tàn thần 230 năm, hoàn thành thần nguyện, ban thưởng thần lực trăm năm.
Lúc âm thanh hệ thống vang lên, vòng xoáy sắp biến mất, đột nhiên bị cưỡng ép mở rộng, lộ ra linh hồn vương gia bên trong.
"Làm sao có thể! Đây là.... Sức mạnh luân hồi! Không có khả năng, sức mạnh này sao có thể xuất hiện ở đây, đây là sức mạnh không thể khống chế, đây là sức mạnh của thần ở trên, ngươi không thể... A, không, ta không muốn luân hồi, ta không muốn trầm luân, ta vạn năm đắc đạo không dễ, đạo hữu bỏ qua cho ta, bỏ qua cho ta."
Bị sức mạnh không thể kháng cự khống chế, linh hồn vương gia sợ hãi, hoảng sợ, thậm chí bắt đầu cầu xin tha thứ.
Nhưng không có chút tác dụng nào, bị cỗ sức mạnh kia tác động, linh hồn của vương gia ngay cả phản kháng cũng không được, cứ như vậy trực tiếp bị mang đi.
Trần Hạo nhìn một màn này, thở hắt ra một hơi.
Tê dại, lần này nhìn như dễ dàng, nhưng lại hung hiểm vạn phần a.
Vì tiễn tên vương gia quá cẩn thận này đi, mình chủ động mạo hiểm, thời gian nguy cấp vẫn phải dùng miệng để lừa dối, có thể tính là không uổng phí công phu.
Bây giờ vương gia vừa đi, những yêu tà phụ thuộc hắn ta, coi như chia năm xẻ bảy, từ nay về sau, cho dù còn có nguy hiểm, cũng không quá lớn.
Chỉ bằng điểm này, Trần Hạo đã cảm thấy lần mạo hiểm này rất đáng, cái này đều là công đức a!
Lúc đang vui, Trần Hạo liền cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ đột nhiên tràn vào quanh thân, toàn thân, bị sức mạnh này thẩm thấu.
A! Đau, đau đau đau. . .
Trần Hạo nhịn không được thân thể cuộn mình, kêu thảm.
Nhưng sự đau đớn này càng ngày càng mạnh, bao trùm mỗi tấc da thịt quanh thân, xương cốt, máu thịt, kinh mạch, khiến Trần Hạo không ngừng kêu rên, lăn lộn.
Giống như trôi qua ngàn năm vạn năm, Trần Hạo trải qua mấy lần hôn mê, tỉnh lại, rốt cuộc cảm giác đau thấu tim gan kia biến mất, thay vào đó là một sự thoải mái, mạnh mẽ, giống như có thể nâng núi cao, đạp đất.
Ba mét, năm mét, mười mét, mười lăm mét, thẳng đến cao mười tám mét, lúc này Trần Hạo mới dừng bành trướng.
Mà hắn biến thành to lớn như thế, đỉnh đầu chạm tới một vật.
Ngửa đầu xem xét, Trần Hạo liền thấy một cái đỉnh ba chân khéo léo, lơ lửng trên không.
Đỉnh kia trong mắt Trần Hạo rất nhỏ, thật ra cũng không phải nhỏ, toàn thân được rèn bằng đồng, bên trên khắc hoa văn huyền ảo, có núi sông thiên cổ, số mệnh Chung Linh, là một trong chín đỉnh trong truyền thuyết, cũng là thần khí trấn áp vương gia.
Ánh mắt sáng lên, trong lòng Trần Hạo xuất hiện suy nghĩ.
Nhưng nhìn kỹ một chút, Trần Hạo lại lắc đầu.
Thần khí trấn quốc, vật truyền thừa của dân tộc, gia trì nhân quả, không có khả năng bị người khác sở hữu, thậm chí còn không thể cất giấu, nếu không tổn hại lợi ích dân tộc, ắt gặp báo ứng.
Không thể có được, Trần Hạo tự nhiên không lấy.
Nhưng gặp được thứ này, cũng không thể nào mặc kệ nó ở đây a? Bên ngoài có đám yêu tà ăn trộm thì sao?
Trần Hạo trầm ngâm một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhếch miệng lộ ra một nụ cười mờ ám, sau đó Trần Hạo ngưng tụ thần lực, bắt lấy Thần khí cửu đỉnh, truyền vào bên trong.
Sau đó ý niệm Trần Hạo bao trùm, trong bóng tối dường như cảm nhận được một phương hướng, sau đó Trần Hạo không chút do dự, phất tay ném cửu đỉnh ra.
Chỉ nghe phịch một tiếng, cửu đỉnh phá vỡ ngọn núi, bay thẳng lên mây, hóa thành một luồng ánh sáng trên không, như một ngôi sao chổi, thoáng qua liền mất.