Lực tác động quá mạnh khiến cho lợn rừng ngã nhào vào một cái mương, sau đó nó lăn một vòng mới chống đỡ được cú va chạm.
Tuy nhiên lợn rừng đang đứng cách Trần Hạo khoảng năm sáu mét vẫn đứng im tại chỗ, nhìn mèo đen một cách sợ hãi, chạy cũng không dám chạy.
Lúc này, người đuổi theo con lợn cũng chạy tới rồi, tring ánh lửa hiện ra bóng dáng mơ hồ.
Đây là một người đàn ông mặc quần áo rách nát, tóc dài rối bù, trên mặt bẩn thỉu, cả người chỉ có một con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khi nhìn thấy có người, người đàn ông nheo mắt lại, không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Trần Hạo mỉm cười, cũng không nói chuyện, chỉ đứng nhìn người đàn ông.
Mao Lục gia nhà người ta đi săn chỉ dùng một cái rựa đã khiến người khác than vãn.
Không ngờ hôm nay gặp được chàng trai này còn mạnh hơn, chỉ cầm mọt con dao găm mà khiến cho lợn rừng phải chạy trốn!
Dường như người này sống trong thế giới hoang dã đã lâu thế mà còn chưa trở thành một con thú hoang, trên người cũng không có sát khí oán khí, chỉ có huyết khí rất mạnh, hắn ta cũng không phải phạm nhân trốn trại, không biết là ai nhỉ.
Vào lúc này thì lợn rừng cũng không còn kiên nhẫn được nữa, dù sao nó cũng là thú hoang chỉ có thể dựa vào bản năng để phán đoán nguy hiểm, người đàn ông dùng dao găm đuổi theo nó nó không thể trêu vào, nhưng con mèo kia còn ghê gớm hơn, chỉ có thể chạy về hướng khác.
Nhưng nó chỉ mới khẽ nhúc nhích thì một con gà trống lại xông ra.
Nhìn bộ dạng nhàn nhã như kiểu hơi thở ép mình phải tuyệt vong, trong nháy mắt lợn rừng trở nên hung dữ, móng chân không ngừng mài xuống mặt đất, đôi mắt từ từ biến thành màu đỏ, bị kích thích tính tàn bạo trong người.
Gà trống nheo mắt lại, vốn nghĩ loại hàng hoang dã này muốn lao về phía nó, không ngờ cả cơ thể lợn rừng nằm thấp xuống, đột nhiên xoay người lại…..xông về phía người đàn ông cầm dao găm.
Cho dù tính cách hung dữ và liều lĩnh bộc phát, lợn rừng vẫn dựa theo bản năng, từ nơi tương đối yếu phá vòng vây.
Nhìn thấy thú hoang mà lại sợ một con gà, người đàn ông cầm dao găm hơi bất ngờ.
Tuy nhiên khi lợn rừng đến gần thì hắn ta cũng không suy nghĩ nhiều, liền xoay người lại và hét lên một tiếng, cả người ngảy vọt một cái, hai tay cầm dao găm đâm thẳng vào cổ lợn rừng.
Dao găm sắc bén dễ dàng đâm xuyên cổ lợn rừng, toàn bộ lưỡi dao đều chìm trong thịt và máu.
Lợn rừng rên rỉ, bật nhảy lên, muốn hất văng người đàn ông kia ra.
Nhưng ngay lúc này, người đàn ông buông dao găm ra, một tay đột nhiên nắm chặt lông, còn một tay thì vỗ mạnh xuống đầu lợn rừng.
Trần Hạo nhìn thấy rõ ràng, hắn ta dùng chưởng, mà không phải nắm đấm.
Sau đó bàn tay của người đàn ông vỗ ra tiếng ba ba ba, mà tốc độ bắn rất nhanh, sau mấy hơi giãy giụa thì lợn rừng cũng ngã trên mặt đất, móng heo run rẩy, hiển nhiên là sống không được.
Trần Hạo bất ngờ.
Fuck cái này. . . Là Thiết Sa Chưởng!
Nhìn kỹ thì thật sự đúng rồi, lòng bàn tay người đàn ông rất dày, dường như dày hơn so với người bình thường rất nhiều.
Xem ra, người này không phải người thường mà là người luyện võ đấy!
Lúc này, người đàn ông vừa dùng một chưởng giết chết lợn rừng xong mới nhìn lại Trần Hạo một lần nữa, giống như đang do dự điều gì đó, sau đó cầm một đùi lợn rừng cứ như vậy kéo nó đi.
Trần Hạo còn đang quan sát người đàn ông cầm dao găm, đột nhiên ánh mắt lóe lên, lại nhìn về phía người đàn ông đó để nhìn lai lịch.
Bên này lại xuất hiện một người khác đang từ từ đến gần.
Cảm giác giống như là nữ giới thì phải.
Dường như Trần Hạo đang ngẫm nghĩ gì đó nên đứng im một chỗ.
Gà trống, mèo đen, Lam Hồ Điệp đều đến bên cạnh Trần Hạo, yên lặng không nhúc nhích.
Trong tình huống có người ngoài, cho dù có phải người đám nhóc quen biết cũng để Trần Hạo làm chủ.
Không lâu sau, người đàn ông cầm dao găm đến gần ném lợn rừng xuống rồi nhìn về phía Trần Hạo, mở miệng nói chuyện: "Ta. . . Mượn lửa, thịt nướng, chia cho ngươi."
Dường như đã lâu rồi hắn ta không nói chuyện cho nên giọng nói khàn khàn, không lưu loát, tuy nhiên hắn vẫn có thể nhận ra đây là tiếng phổ thông, giọng của người miền Bắc.
Trần Hạo cười: "Xin cứ tự nhiên."
Người đàn ông cầm dao găm lại im lặng, sau đó kéo lợn rừng sang một bên, lấy dao găm ra cứ thế khéo léo chia phần.
Lúc này, người phụ nữ cuối cùng cũng đến đây, nhìn qua ánh lửa thì xem ra dáng dấp khác xa người đàn ông cầm dao găm, cô ta ăn mặc thời thượng và xinh đẹp.
Nhìn cũng không nhiều tuổi, tuổi khoảng đôi mươi, mái tóc ngắn, vóc dáng cũng rất tốt, trước sau lồi lõm, đẹp theo kiểu hoang dã.
Cô gái tóc ngón đeo ba lô trên lưng, tay cầm điện thoại, thở hổn hển, giống như đuổi theo lâu lắm rồi.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông cầm dao găm và con lợn rừng nằm trên mặt đất thì đôi mắt dáng lên, kìm nén mọi mệt mỏi, bước đến bên người người đàn ông và lợn rừng, rồi nói chuyện với vẻ phấn khích: "Thấy không, thấy không, người rừng lão đại tự tay giết lợn rừng đấy, quả thật không thể tưởng tượng nổi, một người chỉ dùng một con dao găm mà xử lý được lợn rừng trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn chỉ có người rừng mới có thể làm được chuyện này, làm gì có người thường nào làm được như vậy đâu ! Nhanh nhanh gửi 666 đi, gửi quà nha, hôm nay tỷ nói rồi, nếu phần thưởng vượt qua trăm vạn, tỷ sẽ lôi kéo người rừng cùng làm, vì người rừng lão đại chuẩn bị dụng cụ, trang bị sinh tồn dã ngoại cấp cao và khám phá phong cảnh hoang dã bí ẩn."
Thấy cảnh này, Trần Hạo cạn lời.
Người này là người dẫn chương trình trực tiếp sao ? Fuck, đêm hôm khuya khoắt ở trong rừng mà lại là phụ nữ, gan cũng to bằng trời rồi ! Người phụ nữ bình thường cũng chẳng có gan to như cô ta!
Tuy nhiên khi thấy động tác của người cô gái tóc ngắn, người đàn ông vẫn lờ đi, tiếp tục công việc trong tay.
Cô gái tóc ngắn cũng không tiếp tục giao lưu với khán giả nữa.
Cái gì mà trang bị nào thích hợp, cũng không lên giường được, kích cỡ của người rừng, còn chưa gặp qua bao giờ, quay người lại chụp một cái nhìn xem, toàn những lời nói ô uế, khiến mọi người ghé mắt.
Dường như cuộc trò chuyện cũng sắp kết thúc, cuối cùng cô gái tóc ngắn cũng nhìn thấy Trần Hạo cùng với mèo đen và gà trống cũng ở đây.
Đôi mắt lóe sáng, cô gái tóc ngắn liền bước lên phía trước, cười ha hả đưa tay ra và nói: "Xin chào anh, dã ngoại trên núi hoang, gặp nhau là có duyễn rồi, ta tên là Biện Lợi Na, nickname cay tỷ."
Nhìn bàn tay giơ ra trước mặt, Trần Hạo cũng không đáp lại, nói giọng lạnh nhạt: "Ta là Trần Hạo, xin chào."
Lúc này, điện thoại di động của tóc ngắn liên tục có tin nhắn trêu đùa cô ta khi cô ta chủ động lấy lòng nhưng Trần Hạo lại không phản ứng lại.
Cô gái tóc ngắn Biện Lợi Na cũng không tức giận, làm một người dẫn chương trình trực tiếp gặp nhiều loại người, chuyện như thế này cũng chẳng nhằm nhò gì.
Sau đó cô ta vẫn tiếp tục nói: "Anh này, ngươi đang đốt lửa trại dã ngoại à? Khu vực này rất nhiều lợn rừng, đi cắm trại có một mình rất nguy hiểm."
Trần Hạo cười cười: "Vậy còn ngươi? Một người phụ nữ đến đây dã ngoại thì không nguy hiểm à? "
Biện Lợi Na cười toe, nói có ý thâm sâu : "Anh này, có muốn cởi quần ra xem ai có kích thước lớn hay không ?"
Trần Hạo: ". . ."
"Ha ha, trêu anh thôi, ta đã chuẩn bị rất nhiều trang bị tự vệ, chắc chắn anh không hay lên mạng chơi nhỉ, cũng không xem trực tiếp, nếu không khẳng định là biết ta cay tỷ, người ta gọi ta là nữ thần bách biến, cả người đều là ám khí. Trước đó ta đã từng tải lên mạng một số phương pháp tự vệ khi ngồi trên xe, nếu như các cô gái ở mọi nơi học tập theo thì bảo đảm an toàn ngồi trên xe, ai dám lộn xộn thì chết ngay lập tức. "
Trần Hạo bật cười, đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên giật mình, thậm chí trực tiếp đứng lên, nhìn về một hướng.
Gà trống, mèo đen và Lam Hồ Điệp cũng nhìn qua đó.
-------------------------------------------------------------