Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 810 - Chương 811: Rừng Cây

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 811: Rừng cây

"Ngươi muốn làm gì?" Vợ của Ngụy Tam Hắc dùng hai tay ôm lấy chặt ngực mình, vẻ mặt đề phòng Trần Hạo.

Sắc mặt Trần Hạo đen thui: "Ngươi nghĩ linh tinh gì thế? Ta bảo ngươi cởi áo ngoài dính máu này ra, đồ này vốn là đồ tốt lại bị ngươi làm bẩn, thật sự không còn giá trị nữa.”

Vợ Ngụy Tam Hắc nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Làm bẩn cái gì chứ, đây đồ gia truyền của nhà họ Vương ta, năm đó ông nội ta mặc chiếc áo khoác này đấu với bọn quỷ đấy, thân thể bị bắn mấy chục phát súng cũng không ngã xuống, đây là vinh quang của nhà họ Vương ta đấy."

"Cho nên ngươi liền chiếc áo này biến thành lệ quỷ hại người à?" Trần Hạo chế giễu.

Vợ Ngụy Tam Hắc khị mũi lạnh lùng: "Nếu như ngươi đứng ở góc nhìn của ta, hai mẹ con ta đã không còn sức mạnh để tự vệ, trừ cách này thì ta còn có thể làm gì được nữa?"

Trần Hạo nhìn nó rồi nói: "Ta cần gì phải nghĩ cách cho ngươi, vì ngươi đi theo Ngụy Tam hắc được ăn ngon mặc đẹp, đeo vàng đeo bạc, cũng chẳng thèm nghĩ tới sự giàu có của hắn ta được làm nên từ sự bẩn thỉu, nếu ngươi đã yên tâm sống thoải mái hưởng thụ mọi thứ rồi thì tại sao không chịu nhận lấy nhân quả này?"

Vợ Ngụy Tam Hắc: ". . ."

"Thôi được rồi, đừng nói mấy câu vô nghĩa nữa, ngươi cởi áo ra, con gái ngươi không chịu được sát khí phát ra từ nó rồi kìa."

Vợ Ngụy Tam Hắc nghi ngờ nhìn Trần Hạo: "Ngươi muốn làm gì?"

Trần Hạo nói: "Ta cần phải thử nghiệm xem sau khi âm đức bị dịch chuyển sẽ thay đổi ra sao, chiếc áo này cực kỳ phù hợp với cuộc thử nghiệm này."

"Ngươi muốn giết con gái ta à? Ta không đồng ý." Vợ Ngụy Tam Hắc vội vàng lắc đầu.

Trần Hạo cười toe toét: "Cũng được thôi, dù sao thì âm đức của nhà họ Ngụy ở trong tay ta rồi, nếu ta không cho con bé thì thậm chí nó sẽ không qua khỏi tối nay, ngươi khẳng định không cởi thật chứ?"

Vợ Ngụy Tam Hắc nhìn chằm chằm Trần Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi thật sự quá đáng."

Trần Hạo bĩu môi: "Cái đồ có mắt không tròng, nếu như ta nói sự tra tấn bây giờ chính là giúp con bé loại bỏ tội nghiệt, chỉ có tốt chứ không xấu thì ngươi có tin không ?"

Vợ Ngụy Tam Hắc im lặng một lát, đột nhiên đưa tay cởi áo trên người ra.

Trần Hạo đang muốn giơ tay ra cầm thì vẻ mặt bỗng nhiên cứng đờ, vội vàng xoay người qua chỗ khác.

"Tại sao bên trong ngươi không mặc gì hết thế!" Trần Hạo không nói nên lời.

VợNgụy Tam Hắc cười nói: "Năm đó có một vị đại sư đã nhận xét chiếc áo dính máu của nhà ta, nói là nó có cất chứa ác quỷ và sát khí của tổ tiên, chỉ cần dòng máu nhà họ Bạch là ta mặc vào và chết đi chắc chắn sẽ trở thành lệ quỷ, khi mai táng dùng nó làm áo liệm, chắc chắn trở thành Âm Thi; tuy nhiên khi mặc thì phải dính vào da không được có thứ khác ngăn cách, cho nên mặc luôn trên người mới có hiệu quả. Sao vậy? Với đạo hạnh của đại sư mà còn chưa hạ hỏa à? Nếu không thì ngươi bảo vệ con gái ta, ta làm quỷ nô cho ngươi, mặc ngươi sắp xếp."

Khi bị vợ Ngụy Tam Hắc kích thích, Trần Hạo mới quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn nó: "Ta không nhìn ngươi, không phải vì ngươi đang khỏa thân, mà là giữa nam nữ có khác biệt, muốn giữ thể diện cho ngươi. Hơn nữa, ngươi đừng có nghĩ mình quá tốt, muốn quyến rũ người khác, cũng phải xem lại dáng người của mình trước đã, đều là mấy bà thím già rồi, đã chảy xệ hết rồi cũng nên tự hiểu lấy mới đúng chứ?"

Nói xong, Trần Hạo cầm chiếc áo dính máu đi vào phòng bệnh, còn vợ Ngụy Tam Hắc đang đứng đó thì sắc mặt đen thui, nghiến răng nghiến lợi.

Trong phòng bệnh, cô bé vẫn đang hôn mê, tình trạng này vẫn không lạc quan cho lắm.

Trần Hạo úp tay xuống, một đám linh quang xuất hiện, đó chính là tàn hồn của tổ tiên nhà họ Ngụy, thật ra nó đã không còn dấu vết của linh hồn mà chỉ là âm đức tụ lại thôi.

Trần Hạo dứt khoát khống chế âm đức đưa vào người cô bé.

Lần này, nhà họ Ngụy đã chết gần hết chỉ còn lại một người duy nhất là cô bé, cho nên âm đức cũng chẳng còn lựa chọn nào, không phản kháng, tự động dung nhập vào thân thể của cô bé.

Ngay lập tức, một loại lực lượng vô hình bao vây cô bé, sau đó hơi thở của cô bé cũng trở nên cân đối, trên mặc cũng có chút hồng hào, sự che chở này hiệu quả không phải tốt bình thường đâu.

Trần Hạo thấy như vậy liền lấy áo khoác dính máu đắp lên người cô bé.

Vợ của Ngụy Tam Hắc mặc chiếc áo này nhảy lầu tự tử, huyết khí trở thành âm khí, đã biến thành vật chết, có hại với người sống.

Ngay lúc chiếc áo tiếp xúc với cô bé chắc chắn sẽ bị nó hại chết rồi.

Tuy nhiên khi chiếc áo dính máu sắp đến gần cơ thể cô bé thì bỗng nhiên có một cơn gió mát thổi tới.

Cơn gió này sao đúng lúc thế, vừa khéo thổi chiếc áo xượt qua người cô bé và rơi xuống đất.

Thấy cảnh này, Trần Hạo bật cười.

Xem ra kế hoạch dịch chuyển âm đức đã đạt được kết quả tốt nhất, vô cùng hoàn mỹ.

Xem ra thiên đạo thật sự tàn nhẫn, chỉ nhận quy tắc không nhận người, chỉ cần làm trong quy tắc thì có thể thử thay đổi.

Suy nghĩ liên tục thay đổi thì ánh mắt Trần Hạo càng ngày càng sáng.

"Chuyện vừa nãy là, âm đức hộ thân?" Vợ Ngụy Tam Hắc nhìn thấy chiếc áo dính máu không thể làm hại con gái mình, trong lòng vui vẻ.

Trần Hạo xoay người lại nhìn nó: "Không sai, từ giờ trở đi, con gái của ngươi đã an toàn rồi, có lẽ sau này cũng thoát khỏi kiếp sống sống chung với thuốc thang trở thành người bình thường, nhưng quan trọng lại là tài sản và tội nghiệt mà Ngụy Tam Hắc gây ra. Thân làm con, chắc chắn sẽ bị liên lụy, nếu ngươi không muốn chết thật thì ngươi biết rõ phải làm thế nào rồi đấy."

Nói xong, Trần Hạo dứt khoát rời khỏi nơi này.

Kết quả được như mong muốn, còn những chuyện khác thì cũng chẳng liên quan đến hắn.

Hắn trở lại khách sạn nghỉ ngơi, một đêm yên bình, sáng hôm sau, Trần Hạo mang theo ba đứa nhóc, tiếp tục lái xe rời đi.

Trên đường đi, trời cao mây trắng, thời tiết tốt, tậm trạng của Trần Hạo còn tốt hơn.

Phát hiện ra âm đức, tiếp xúc với quy tắc, hầu như đây chính là thu hoạch lớn nhất của Trần Hạo trong thời gian này.

Với cái này, cho dù phải đối đầu với thiên đạo, Trần Hạo cũng không cần giống như trước đây chỉ biết tránh mà không dám đánh trả.

Sau mấy tiếng đồng hồ, Trần Hạo cũng ra khỏi huyện và đến bên ngoài một khu rừng rộng lớn.

Không thể nhìn thấy được điểm cuối của khu rừng ở đâu cả, tất cả đều là cây tùng vừa cao vừa to.

Một đoạn đường bằng phẳng bỗng nhiên có đoạn cua tròn ở trong rừng, Trần Hạo cứ thế lao vun vút.

Khi đang lái xe, bỗng nhiên Trần Hạo thấy có một chiếc xe đang dừng ở phía trước.

Đây là loại xe BMW X5, đã bị lật ngửa và ngã bên ven đường.

Nhìn dấu vết để lại chắc là gặp phải tình huống bất ngờ khiến tay lái mất kiểm soát, sau đó bị va chạm và lật xe.

Trần Hạo lái xe tới gần rồi dừng lại quan sát kỹ càng, hắn thấy có vết máu nhưng không thấy xác đâu cả.

Hơn nữa, Trần Hạo còn thấy được vết dấu chân lớn, có vẻ như đó là một con thú to lớn và hung hãn!

Trần Hạo vừa nhíu mày vừa đánh giá chung quanh.

Dùng mắt Âm Dương để kiểm tra phát hiện có nhiều loại hơi thở xung quanh mình, trong đó có lưu lại một chút hơi thở con người, ngoài ra còn có một loại hơi thở tàn bạo.

Rõ ràng đã xảy ra chuyện rồi.

Trần Hạo im lặng một lát rồi bật cười, đạp mạnh chân ga rời đi.

Thời đại bây giờ đều do trời đất sắp đặt, mọi vật biến đổi theo thời gian. Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Dùng một câu để miêu tả cho đúng thì chuyện này nhìn giống như là một tai nạn, nhưng nói không chừng có thể kích hoạt được một số cơ hội gì đó cũng nên.

Trần Hạo chỉ đúng lúc gặp phải nhưng không cần tham gia vào, dù sao thì hắn cũng là dị số, ảnh hưởng tới cơ hộ của người khác sẽ rất phiền phức.

Mặc dù bây giờ Trần Hạo không sợ phiền phức, tuy nhiên điều quan trọng nhất vẫn là tự tu hành, không muốn làm điều thừa thãi.

Mới lái xe đi được mười phút mà sắc mặt Trần Hạo hiện rõ sự kinh hãi.

Ở đây lại có hiện trường xảy ra tai nạn xe, mà không chỉ có một chiếc đâu, đủ các loại thương hiệu, chẳng có chiếc xe nào hoàn chỉnh cả, ở hiện trường cũng không thấy có người.

Trần Hạo tiếp tục lái xe, không lâu sau, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, nhìn kỹ lại thì thấy có một bóng dáng màu xám tro đang ẩn nấp trong rừng cây, dường như đang nhìn trộm hắn vậy.

Nó đã bị Trần Hạo bắt gặp nên vội vàng xoay người chạy trốn, bỏ chạy rất nhanh.

Trần Hạo dừng xe, nhìn ngó xung quanh một lần nữa, sắc mặt trở nên nghiệm trọng.

Khu rừng này giống như có gì đó sai sai!

Bình Luận (0)
Comment