"Hạo ca, là dị loại!"
Lúc này gà trống rướn cổ lên,nhìn ra ngoài rồi nóira.
Trần Hạo nhìn lại vị trí bóng dáng màu xám tro đã ẩn nấp, thì nó cũng biến mất rồi, thậm chí còn chẳng cảm giác được vị trí của hơi thở.
Trần Hạo suy nghĩ một lát rồi bật cười: "Dị loại cũng tốt mà, ta lại thích dị loại đấy."
Nói xong, Trần Hạo tiếp tục lái xe, từ từ đi về phía trước, hắn thấy được có càng nhiều chiếc xe bị phá hỏng hơn, cuối cùng, khi lái xe đến một đoạn đường ,Trần Hạo dừng lại, nhìn chăm chú về phía trước.
Cách đường cái hơn mười mét về phía trước, đột nhiên có con người xuất hiện, không phải chỉ có một hai người, mà là cả mấy chục người, thậm chí khả năng có hơn mấy trăm người nữa cơ.
Những người này chặn đường lại, xếp thành một hàng và ngây người nhìn về phía Trần Hạo.
"Meo!"
Nhìn thấy đám người đàn đứng ở đó, mèo đen gầm lên, mắt mèo hiện ra ánh sáng hung dữ.
Gà trống cũng rất bất ngờ: "Năng lực của loại hàng này không kém đâu, khống chế được oán linh, mình thì ẩn nấp khiến cho người khác tìm không ra!"
Trần Hạo nói: "Đừng sợ, nhìn ta đây."
Nói xong, Trần Hạo mở cửa xe xuống dưới, bước chân di chuyển về phía nhóm oán linh.
Nhìn thấy động tác của Trần Hạo, nhóm oán linh đột nhiên xông lên, từng đôi mắt trở nên độc ác, nhe răng trợn mắt, hung hăng giống như muốn kéo thêm người khác chôn cùng vậy.
Mỗi bước chân là một lần thay đổi , thân thể trướng lên, trước khi oán linh đến gần mình thì thân thể của Trần Hạo đã trở thành một người cao mười tám mét.
Có phép thần thông Pháp Thiên Tượng Địa rồi, sau khi nhận được trăm năm thần lực thì đã trở thành chuyện nhỏ, sức mạnh của thần thông càng không thể tưởng tượng được. Lúc trước cũng dốc hết toàn bộ sức lực, thậm chí còn phải dùng đồ vật ngăn cách ném tới một vị trí mới có thể nhìn thấy được chúng.
Bây giờ Trần Hạo phải đối đầu với đám oán linh, thì thần lực đã khôi phục lại rồi, có thể sử dụng được rồi.
Nhóm oán linh không biết sợ hãi là gì, điên cuồng nhào đến chỗ hắn.
Trần Hạo trực tiếp nhấc chân quét ngang, vang lên tiếng ba ba ba ba, cây cối bị đạp nát, nhóm oán linh tan thành tro bụi. Sau một cú đá, nhóm oán linh bị đánh tan một phần, còn có mấy cây to cũng bị gãy.
Tuy nhiên Trần Hạo vẫn không dừng lại, tiếp tục quan sát mặt đất, sau đó hắn siết chặt nắm đấm rồi nện một quyền xuống mặt đất. Một đoàn lực lượng khổng lồ bùng phát ngay lập tức, xâm nhập xuống khiến mặt đất rung chuyển, nứt vỡ, trong bán kính 1km, mặt đất bỗng nhiên phịch một tiếng nổ tung, bụi bay tung tóe.
Ngay lúc này lại vang lên tiếng rít gào, hiện ra bóng dáng màu xám đang chạy trốn điên cuồng.
"Định!"
Theo tiếng hét của gà trống, một vòng sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, hướng về bóng dáng màu xám đó.
Tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, trực tiếp tránh được, nhưng vòng sáng mày vàng lại di chuyển theo, giống như tên lửa đuổi theo mục tiêu vậy, cứ như vậy đuổi kịp được nó.
Mười lăm phút sau, bóng dáng màu xám rơi xuống đất, kêu ré lên.
"Nhóc con, cách theo dõi của ông nội ta có mùi vị như thế nào? Thoải mái không??" Gà trống bay tới, chân gà đạp lên bóng dáng màu xám, giọng điệu vô cùng đắc ý.
Lúc này, Trần Hạo cũng khôi phục bình thường, bước chân qua đó, mà mèo đen thì xông vào trong đám oán linh, điên cuồng thôn phệ.
Khi đến trước mặt bóng dáng màu xám, Trần Hạo quan sát một lúc rồi nhíu mày lại.
Bóng dáng màu xám lại là một con khỉ, lại còn nhỏ gầy, cả người đều có lông màu xám, nhưng đôi mắt lại có màu trắng, vô cùng tà ác, lúc này nó đang bị vòng sáng vây lại mà vẫn cứ nhe răng trợn mắt, biểu hiện sự hung hãn.
"Lạ thật, hơi thở của nhóc con này giống với những nơi có bất thường ấy, tuy nhiên trên người vẫn có hơi thở của những con khỉ bình thường, chuyện gì xảy ra vậy? Động vật bị ảnh hưởng bởi những nơi có xuất hiện bất thường có thể đi ra khỏi nơi đó rồi à?"
Sắc mặt Trần Hạo nghiêm trọng, tự lẩm bẩm một mình.
Vấn đề này không nhỏ chút nào.
Bây giờ có rất nhiều nơi xuất hiện bất thường nhưng độ nguy hiểm ít hơn những sinh vật dưới lòng đất, chủ yếu là do ảnh hưởng của những nơi này chỉ hạn chế ở trong phạm vi của nó, dù cho sinh vật đó có hung hãn đến đâu cũng sẽ không ra khỏi phạm vi này.
Nhưng bây giờ khỉ con này lại xuất hiện ở đây? Nếu không phải nơi xuất hiện bất thường có sự thay đổi thì chính là có chuyện xảy ra rồi.
Trần Hạo nhìn khỉ con một lát rồi đột nhiên giơ tay lấy ra Hiên Viên đệ tam chém đầu nó.
Mặt hàng này đã trở thành dị loại, giữ nó lại chính là tai họa, chỉ có thể giết chết thôi.
Khỉ con bị rơi mất đầu vậy mà không chết, vẫn còn nhe răng trợn mắt được, cơ thể cố gắng giãy dụa, cũng không chảy máu.
Đôi mắt Trần Hạo khẽ chớp, thần lực của Hiên Viên đệ tam được bổ sung thêm, chém xuống thêm lần nữa, lúc này đầu khỉ con phân thành hai, cuối cùng cũng yên lặng.
Rõ ràng, đối với dị loại thì thần lực mới có thể diệt được chúng.
Sau khi giết chết khỉ con, Trần Hạo liền chụp một cái bóng mờ từ trong cơ thể nó ra, đó là linh hồn của nó.
Khi quan sát tỉ mỉ hơn, Trần Hạo mới phát hiện, linh hồn của nó thật kỳ lạ, giống như dung hợp với thứ gì đó rồi, không còn tinh khiết như lúc đầu nữa, khiến cho Trần Hạo có cảm giác chán ghét không rõ lý do.
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo phất tay thu linh hồn nó vào trong Tụ Lý Càn Khôn.
Nhưng sau đó Trần Hạo liền cảm giác được, khi linh hồn khỉ con đi vào liền biến mất ngay lập tức, ngay cả đám dị loại đang ở trong đó nó cũng không cần, linh hồn khỉ con biến thành âm khỉ khiến cho Trần Hạo thấy ghê tởm vây mà mang lại cho hắn bất ngờ.
Nó bị Tụ Lý Càn Khôn hấp thu rồi, còn làm cho không gian rộng ra một chút, nếu không phải Trần Hạo nắm rõ tình hình của Tụ Lý Càn Khôn thì khó mà phát hiện được chuyện này.
Đồ tốt đấy! Loại đồ chơi này càng nhiều càng tốt.
Đôi mắt Trần Hạo lập lòe ánh sáng.
Sau đó Trần Hạo dứt khoát mang mèo đen vừa tiêu diệt đám oán linh và gà trống tiếp tục lên đường.
Bởi vì con đường bị hỏng nên không dùng xe được nữa, Trần Hạo liền bỏ nó lại đây, vừa đi vừa quan sát không khí lưu động và phương hướng.
Một quãng đường dài thất tha thất thểu, rẽ ngang rẽ dọc, sau hai tiếng đồng hồ Trần Hạo mới nhìn thấy một trấn nhỏ dưới chân núi.
Ba mặt của trấn nhỏ đều có núi bao vây, có một mặt gần nước, xung quanh đều là rừng cây, nhìn thì giống mộn trấn nhỏ bình thường trên núi đấy.
Mà lúc này Trần Hạo lại nhìn trấn nhỏ với ánh mắt sắc lạnh.
Dựa vào thị lực của mình, Trần Hạo có thể nhìn thấy người trong trấn cũng khá đông, vẫn còn sống.
Nhưng khi dùng mắt Âm Dương kiểm tra thì toàn bộ trấn nhỏ không có hơi thở của một người sống.
Giữa ban ngày, bọn quỷ không thể ra ngoài như vậy được, những những người này lại tồn tại giống như khỉ con ấy.
Sau đó, Trần Hạo liền phát hiện, trong trấn nhỏ có một loại hơi thở vô cùng khủng bố, nếu như hắn đoán không sai thì đây chính là một nơi xuất hiện bất thường bị bỏ sót.
Tuy nhiên nơi này khác với những nơi có bất thường khác, đó là nó đang bắt sinh linh làm nô lệ!
"Hạo ca, nơi này có vẻ khó đối phó đấy!" Gà trống nói với giọng điệu nghiêm trọng.
"Ngươi sợ đúng không?" Mèo đen biến thành cô bé, ngồi trên cổ Trần Hạo, nghe thấy gà trống nói vậy liền châm chọc.
Gà trống ngẩng đầu lên: "Ta sợ á? Nói đùa chứ, ông gà ta đây thần thông cao thâm khó lường, dù có là ai đi chăng nữa ta cũng không sợ."
"Vậy ngươi qua đó chơi đi, hừ, ta cực kỳ chán ghét hơi thở ở bên đó." Đôi mắt mèo đen sáng rực nhìn phía trấn nhỏ, bộ dạng không thể kìm chế muốn tới đó.
"Hạo ca, ngươi nói gì đi?" Gà trống cố chấp nhưng không phải loại lỗ mãng không có não, liền đem quả bóng đá qua cho Trần Hạo.
Tất nhiên là Trần Hạo không thể đi rồi, đám dị loại này chính là chất dinh dưỡng của Tụ Lý Càn Khôn đấy, nhất là loài vật quái dị ở trong những nơi xuất hiện bất thường, Trần Hạo có dự cảm, chỉ cần bắt nó thì Tụ Lý Càn Khôn chắc chắn tiến thêm một bước.
"Không cần tranh nhau, chúng ta đi qua nhìn một chút đã rồi bàn tiếp."