Tới gần thị trấn Trần Hạo thấy có khá nhiều người trong thị trấn nhỏ, họ sống và làm việc như những người bình thường. Nếu không phải ai cũng có một đôi mắt trắng bạch thì suýt chút nữa nhìn không ra sự bất thường.
Đến khi Trần Hạo xuất hiện ở cánh cổng của thị trấn thì những người đang làm việc kia đột nhiên dừng lại và từng cặp mắt-từng ánh nhìn đều đổ dồn lên người Trần Hạo.
Ánh mắt hắn khẽ di chuyển nhưng cũng không quan tâm mà lờ đi, tiếp tục tiến vào thị trấn nhỏ.
Trên đường, bất cứ nơi nào Trần Hạo đi qua thì mọi người đều sẽ dừng công việc họ đang làm mà quay sang nhìn hắn.
Lúc Trần Hạo vào được bên trong thị trấn nhỏ thì có một người phụ nữ thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp tiến đến gần Trần Hạo.
Người phụ nữ có mái tóc dài bồng bềnh, dáng người thon thả mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to to, nước da trắng như tuyết. Trên người lại mặc một chiếc đầm trắng tinh, có thể chấm cho cô 95 điểm trở lên.
"Bằng hữu từ phương xa đến, ngươi có tin vào tôn giáo không?" Người phụ nữ nở một nụ cười tươi nhìn Trần Hạo với đôi mắt trắng tinh khiết thật khiến kẻ khác rùng mình.
Trần Hạo cười nhẹ trả lời: "Ngươi tìm nhầm người rồi, ta họ Trần."
Người phụ nữ phì cười: "Bạn ta ơi, ta không đùa với ngươi đâu. Ta giới thiệu đạo giáo của bọn ta-Vĩnh Sinh Giáo. Chỉ cần tham gia vào Vĩnh Sinh Giáo của bọn ta ngươi sẽ nhận được sự trường sinh bất tử."
Trần Hạo lắc đầu: "Ta không tin."
Người phụ nữ nhìn hắn cười rồi vẫy vẫy tay, một người đàn ông đi tới và trong tay cầm theo một con dao.
"Để làm bằng hữu tin tưởng, ta có thể cho ngươi tận mắt thấy cái gì gọi là bất tử." Cô ta nói xong quay sang nhìn người đàn ông. Người đàn ông ngầm hiểu sau đó liền cầm con dao trên tay đâm thẳng vào tim.
Con dao cắm sâu vào tim nhưng người đàn ông đó vẫn bình tĩnh như, người phụ nữ bật cười lên tiếng: "Nhìn thấy chưa? Gia nhập vào Vĩnh Sinh Giáo, tin vào đấng Thần linh và chúng ta sẽ được Thần ban phước. Cùng với Thần, sự vĩnh sinh bất diệt. Đây là sự khởi đầu của một thời đại mới, là thời khắc vĩ đại nhất của nhân loại bắt đầu. Gia nhập với bọn ta, đây là sự lựa chọn duy nhất cho nhân loại!”
Trần Hạo cong môi giễu: "Dùng một con dao ma thuật mà nghĩ đã lừa được ta? Không có cửa! Muốn ta tin thì trừ khi để ta tự cắt.”
Người phụ nữ mỉm cười và nói: "Ô hoàn toàn có thể! Thậm chí ngươi có thể thử cắt bất kì ai. Cho dù đầu lìa khỏi cổ thì Thần cũng có thể nối nó lại. Đây chính là sự vĩ đại của Thần linh."
Trần Hạo nhếch mép: "Ồ, đây là ngươi nói đấy."
Dứt lời, hắn trở tay rút ra Hiên Viên Tam Đại. Trong chớp mắt, một đường kiếm lóe sáng lên. Ngọt lịm. Đầu của người phụ nữ kia bị cắt đứt và bắn lên cao vài mét.
Với thanh kiếm này, Trần Hạo đã niệm vào đó một chút thần lực khiến cô ta chết không nhắm mắt.
Hắn vừa tiện tay thu lấy hồn phách của người phụ nữ kia vừa bĩu môi: "Lừa đảo, còn nói sẽ không chết mà. Nếu không thì ngươi đứng dậy và nói chuyện đi?"
Ngay lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh với con dao vẫn còn cắm trong ngực hét lên kinh hoàng: "Sao ngươi có thể giết Thánh nữ!"
Trần Hạo nhún vai: "Đừng trách ta, là nó muốn ta tùy ý cắt nó. Ngươi cũng vừa nghe thấy rồi đó."
Tên đàn ông nghiến răng ngón tay chỉ vào Trần Hạo: "Thần linh sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi. . . . .”
Nó còn chưa nói xong đã bị một kiếm của Trần Hạo giết chết.
Cái gì mà Thần linh chó má, đến chỗ này là để thu hoạch mà gặp toàn mấy thứ nhảm nhí..
Hai linh hồn dị thường được thu vào Tụ Lý Càn Khôn, cảm thụ được không gian bé nhỏ biến đổi, trong lòng Trần hạo có chút hài lòng.
Nhưng vào lúc này, hình như hành động của hắn đã kinh động tới cái gì đó. Mọi người trong toàn thị trấn đang bận rộn bao gồm cả các loài động vật, đều đứng yên rồi toàn bộ ánh nhìn đổ dồn về phía Trần Hạo. Từng người tìm kiếm vũ khí gần mình nhất sau đó đi đến bao vây lấy Trần Hạo.
Có hàng tá người ở gần Trần Hạo nhất đã xông lên.
Hắn cũng không khách khí mà trực tiếp cầm lấy Hiên Viên Tam Đại chém toàn bộ đám người này.
Những kẻ có linh hồn bị khống chế bởi dị thường không còn là con người nữa, ở lại thế giới này vừa vô dụng lại vừa có hại.
Tròn khi Trần Hạo đang mải mê đâm chém thì đột nhiên có một chiếc trực thăng lượn lờ bay đến. Sau đó có một hình dáng từ trên cao nhảy xuống và ngăn hắn lại.
"Trần đạo trưởng, xin hãy thủ hạ lưu tình." Người đàn ông nhảy xuống nhìn Trần Hạo, lên tiếng can ngăn. Gã ta trông hơn 40 tuổi, gương mặt mang nét của người Trung Quốc, người hơi mập, bộ dạng ăn mặc rất đứng đắn.
Trần Hạo liếc nhìn gã, nở một nụ cười và nói: "Ta đã nói khu vực dị thường rõ ràng như thế nên các bộ phận liên quan không thể không chú ý tới. Sao? Đây đã không còn là con người, cũng nằm trong phạm vi bảo vệ của ngươi?"
Gã đàn ông trung niên vội lên tiếng giải thích: "Trần đạo trưởng, đây không phải là bảo vệ mà là nghiên cứu. Nếu muốn tiếp tục sống sót ở bất kì nơi đâu trong dị thường, chúng ta phải nghiên cứu điểm mạnh và điểm yếu của chúng, cũng có khả năng đối mặt với chúng trong tương lai."
Sau khi nghe gã nói, Trần Hạo cười khẩy một cái: "Nghiên cứu? Một lý do tốt của người quần áo tươm tất đàng hoàng. Vì nghiên cứu mà hàng chục ngàn người đã phải trả giá cho sự đột biến? Còn trở thành những con chuột bạch thí nghiệm? Vì nghiên cứu mà những người chết trong rừng trước mặt đều chết vô ích? Với lại, nơi dị thường nhiều đến vậy mà tại sao ngươi không nghiên cứu nơi khác mà chuyên nghiên cứu nơi này? Rốt cuộc các ngươi đang nghĩ cho tương lai hay một số người đang lâm le sự bất tử ở đây? "
Gương mặt của gã đàn ông hơi biến sắc.
Trần Hạo quan sát kỹ gã ta, cười như không cười rồi tiếp tục nói: "Nếu ta đoán không sai thì nghiên cứu chỗ này cũng chỉ là chủ ý của một số người? Ha, thật là một lũ ngu, đã trong giờ phút quan trọng này còn không đoàn kết nhất trí nữa. Nghiên cứu các biện pháp đối phó còn muốn làm đường ngang ngõ tắt, muốn từ trên dị thường nghiên cứu ra sự trường sinh bất tử? Đúng là đầu óc bệnh hoạn! "
"Trần đạo trưởng, xin đừng bàn về thuyết âm mưu. Nghiên cứu nơi này hết sức quan trọng. Ngoài ra, ta đến đây để thông báo cho ngươi chứ không phải tranh luận, xin Trần đạo trưởng vui lòng rời khỏi đây, nếu không hậu quả tự mình gánh lấy.” Gã đàn ông trung niên đôi co không lại hắn, sắc mặt trở nên nghiêm túc, điệu bộ như đang giải quyết công chuyện làm ăn.
Trần Hạo nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: "Nếu ta không rời đi thì sao?"
Ánh mắt của gã đàn ông trung niên trở nên hung dữ: "Ta biết Trần đạo trưởng đạo hạnh ngất trời, thần thông quảng đại và có ước vọng lên Tiên Thiên giới. Nhưng mà Trần đạo hữu, sau tất cả thì hiện tại ngươi vẫn chưa phải Tiên Thiên. Không vào Tiên Thiên cũng tức là thân xác trần tục. Chung quy lại vẫn không thể hoàn toàn miễn nhiễm với vũ khí nhiệt lớn.”
Nghe mấy lời uy hiếp của gã càng khiến Trần Hạo cười to hơn: "Bởi vậy mới nói, cả hai tay các người đã sẵn sàng chưa? Thật thú vị, các người làm như vậy không phải là muốn bất tử à? Được, ta sẽ thỏa mãn các người."
Lời nói vừa dứt thì bóng dáng của hắn lướt qua tóm lấy gã đàn ông trung niên rồi lao như bay về phía trước.
Gã đàn ông hoảng sợ cực độ vừa giãy giụa vừa gào lên: "Trần Hạo, ngươi muốn làm gì hả?"
Trần Hạo vẫn ôn tồn nói: "Chẳng phải là muốn bất tử sao, biến thành dị tộc là được.”
Người đàn ông trung niên hít lấy một luồng khí lạnh vội vã van xin: "Không, ta không muốn làm dị tộc, thả ta ra!!"
Trần Hạo cười khẩy: "Đợi đến khi người trở thành dị tộc sẽ không nghĩ như thế nữa."
Chẳng mấy chốc, Trần Hạo đã đến một ngôi viện kiểu cổ xưa trông rất cũ kỹ. Đây là Tứ Hợp Viện. Có thể thấy những tháng năm của thời gian đã trôi qua đây không ngừng.
Mà Trần Hạo nhìn thấy được khí tức kinh hoàng nằm bên trong nơi này.
Đến đây rồi Trần Hạo mới phát hiện ra luồng hơi thở kinh hoàng đó đang ẩn nấp trong một cái giếng cổ trong sân.
Trong viện có rất nhiều dị tộc đang làm việc, từ lấy nước dưới giếng đến gánh xô chậu. Mà ẩn sâu bên dưới nguồn nước đó là thứ Trần Hạo vô cùng chán ghét.
Hắn giơ cao Hiên Viên Tam Đại rồi giáng xuống một đường trực tiếp giết chết dị tộc nhân đang tát nước ở đó. Hắn đi đến cái giếng nước rồi quay sang nhìn người đàn ông trung niên.
Mặt gã trắng toát không còn một giọt máu, toàn thân run rẩy tái nhợt. Bị ép buộc suốt cả đường đi, gã không tài nào kháng cự cũng không thể giãy giụa thoát thân. Gã gần như chìm vào nỗi tuyệt vọng. Ngay giờ phút này đây, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Trần Hạo, hắn run bần bật cố gắng thốt ra những âm thanh cuối cùng: "Trần, Trần đại sư, ta sai, rồi, xin hãy tha cho ta, ta đã có tuổi, xuống. . . . . . "
"Xuống đi!" Trâng Hạo hất tay một cái làm gã đàn ông bay vọt lên không trung và rơi tự do xuống giếng.