Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 813 - Chương 814: Thu Hoạch Và Kinh Ngạc

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 814: Thu hoạch và kinh ngạc

Theo sau tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết là âm thanh người rơi xuống nước.

Sauk hi ném người xuống dưới, khuôn mặt Trần Hạo không biểu cảm nhìn xuống, cảm nhận được đàn ông trung niên xuống nước, không ngờ lại trực tiếp chìm xuống ngay, không hề nổi lên tí nào.

Lúc này, bị nước giếng ngăn chặn, Trần Hạo không cảm nhận được sự tồn tại của đàn ông trung niên nữa. Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Thấy vậy Trần Hạo cười lạnh lung. Sau đó không chút do dự, thân thể một lần nữa bành trướng, biến thành cự nhân mười tám thước lớn, hai tay nắm quyền, thần lực hào hùng hội tụ, đột nhiên nhấc chân, một cước đạp xuống.

Bùng một tiếng, mặt đất run rẩy, một lực lượng vô hình lan truyền, nhà cửa của cả cái trấn nhỏ giống như đậu hủ nát vậy, bùng bùng bùng vỡ nát, sụp đổ.

Những người dị loại kia vây quanh tới đều ngã nằm xuống đất, dường như xương cốt bị nát hết, chết đến không thể chết nữa.

Còn ba nhóc mèo đen, gà trống, con bướm xanh lại không có gì đáng ngại. Nhìn người khổng lồ Hạo ca, cả ba đều bị chấn động vô cùng.

Mặc dù cho đến bây giờ, Hạo ca luôn chạy đông chạy tây, nhìn như du sơn ngoạn thủy vậy, không có công việc chính đáng. Nhưng không ngờ, Hạo ca của bây giờ đã có thần thông đáng sợ như vậy!

Lợi hại quá Hạo ca của ta, lão đại không chọn sai mà!

Lúc này, nơi chủ yếu phải hứng chịu thần lực công kích của Trần Hạo chính là xung quanh giếng cổ giếng cổ, mọi thứ đang điên cuồng văng tung tóe, kẽ hở lan tràn, có thể thấy hơn mười thước sâu dưới đất.

Phá hư như vậy, Trần Hạo vẫn chưa thỏa mãn, hai tay nắm quyền, hướng về phía dưới đất, từng quyền từng quyền công kích, mỗi một quyền cũng đánh ra một cái hố to lớn. Sauk hi liên tục mấy quyền như vậy, giếng cổ biến mất, thay vào đó là một cái hố to!

Ở dưới đáy cái hố to có một người nằm trên đất, nhìn Trần Hạo, ánh mắt đờ đẫn.

Người này chính là đàn ông trung niên.

Nhưng lúc này người đàn ông trung niên xuất hiện biến hóa quỷ dị.

Trên người gã quấn quanh một loại toàn thân đen nhánh, tương tự cây mây và giây leo vậy.

Cây mây và giây leo này, không có lá, nhưng có cành, mỗi một đoạn của cành, đều có một xúc nhung vừa dài vừa nhỏ. Lúc này, những xúc nhung thấm vào cơ thể người đàn ông trung niên, như ký sinh vậy.

Trần Hạo không chần chờ, đưa tay bắt lấy người đàn ông trung niên.

Bị Trần Hạo tiếp xúc, cây mây và giây leo màu đen kia lập tức bị kích thích, đột nhiên thoát khỏi đàn ông trung niên, quấn quanh hướng Trần Hạo.

Trần Hạo toét miệng cười một tiếng, ý niệm động một cái, cây mây và giây leo liền biến mất không thấy.

Một khắc sau, cây mây và giây leo xuất hiện trong không gian tụ lý càn khôn, theo sự xuất hiện của nó, bốn phía ma hộp lóe lên linh quang, cây mây và giây leo liền bị phân giải, tấc tấc biến mất.

Nhưng cây mây và giây leo màu đen kia cũng rất thần kỳ, giống như không chết vậy, biến mất bao nhiêu, liền sinh trưởng bấy nhiêu, vô cùng quỷ dị.

Sau đó không gian chấn động, bốn bên lan tràn.

Chấn động lần này, so với lần trước đó còn nhanh hơn, động tĩnh cũng lớn hơn.Khiến mấy tên dị loại bị giam đang trong tình trạng ngơ ngàng liền vội vàng trở nên cảnh giác.

Còn cô gái áo trắng dường như cảm nhận được điều gì đó. Cô ta kinh ngạc hồi lâu, đột nhiên bóng người bay lên, rời khỏi nơi cô đứng, đi đến bên ma hộp, chăm chú nhìn ma hộp.

Dường như quyết định điều gì đó, cô gái áo trắng hóa thành một tia sáng, bay vào bên trong ma hộp.

Trần Hạo cảm nhận được tụ lý càn khôn đang biến hóa liền thu hồi ý niệm.

Sự biến hóa này quá lớn, cho dù hắn là chủ nhân, trong thời gian ngắn cũng không cách nào điều khiển. Cho nên Trần Hạo dứt khoát bỏ qua, mặc cho nó biến hóa, chờ ổn định rồi mới tới xem.

Khôi phục cơ thể bình thường, Trần Hạo mang theo người đàn ông trung niên từ hố đất đi ra, đảo mắt nhìn một vòng, trên mặt lộ ra nụ cười.

Bị thần lực dính líu, những người sống chết dị loại của cả cái trấn nhỏ hoàn toàn bị diệt. Lúc này hồn phách bị tiểu Hắc nuốt chửng.

Dù sao đầu to bị mình đtạ được rồi. Mấy tên đầu nhỏ, để cho tiểu Hắc làm điểm tâm vậy.

Sau đó Trần Hạo quăng người đàn ông trung niên xuống đất. Sau khi cẩn thận quan sát mấy lần,lộ ra biểu cảm ý vị sâu xa.

Dị loại ngọn nguồn bị mình bắt, những thứ khác dị loại cũng đều chết hết.

Nói cách khác, trên cái thế giới này, chỉ còn lại tên hoạt tử nhân này.

Hơ hơ, để xem xem, những người khác sẽ đối với ngươi như thế nào!

Ngẩng đầu nhìn xa xa phi cơ trực thăng đang lượn quanh, Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, dẫn theo mèo đen ăn uống no đủ,còn có gà trống và con bướm xanh đi về một hướng khác, để lại tàn cuộc cho đơn vị có liên quan dọn dẹp.

Trên đường đi, bên cạnh thị trấn Trần Hạo thấy được một chiếc xe bánh mì không người, phát hiện chìa khóa vẫn còn, trên xe còn có mấy túi lương thực, hẳn là hoạt tử nhân trong thị trấn để lại.

Trần Hạo cũng không khách khí, trực tiếp lái xe, theo con đường rời đi.

Hơn một giờ sau, Trần Hạo cảm nhận được tụ lý càn khôn đã ổn định nên mới dừng xe bên đườngg, sau đó ý niệm đi sâu vào, cảm nhận biến hóa.

Vừa cảm nhận, Trần Hạo sợ hết hồn.

Mẹ nó, còn là tụ lý càn khôn sao?

Chỉ thấy tụ lý càn khôn của thời khắc này, thật giống như một không gian nhỏ.

Tứ phương rộng rãi mấy trăm lần, vốn là bị chia nhỏ ra từng khong gian nhỏ để cất giữ đồ, bây giờ giống như một tòa nhà trong huyện vậy.

Ngoài ra thần kỳ nhất là, trong không gian xuất hiện nhiều thứ mà vốn dĩ không hề có.

Đây là một con song, từ đông đi tây, con sông không rộng, nước chảy không siết, nhưng tản ra một loại hơi thở đặc biệt.

Cảm nhận kỹ, Trần Hạo kịp phản ứng, hơi thở trên con sông là của cây mây và giây leo màu đen trước đó.

Mẹ ơi, sao lại biến thành một con sông chứ?

Còn tụ lý càn khôn sinh ra thứ quan hệ nào đó với ma hộp, vào lúc này trôi lơ lửng ở không gian nhỏ bầu trời, phát ra ánh sáng mông lung, giống như một vòng u trăng…… Ừ, thần mẹ nó u trăng, đây là hơi thở của cô gái áo trắng đó. Sao cô ấy chung với ma hộp rồi?

Còn Mễ Mễ và mấy dị loại kia thì không có gì thay đổi, dường như là bị dọa sợ không nhẹ, tên nào cũng nằm trên mặt đất, cảnh giác tứ phương.

Nhìn thấy tụ lý càn khôn của bây giờ âm u, Trần Hạo cảm giác rất không thích ứng.

Mặc dù đã đem nơi này xem như phòng giam, nhốt dị loại.

Nhưng biến hóa này, có hướng thay đổi khuynh hướng của địa ngục!

Chẳng lẽ số mệnh cuối cùng của tụ lý càn khôn trong túi áo là lên cấp trở thành địa phủ? Sao có thể được chứ, địa phủ ở u minh, ngay cả bảo bối của địa phủ lục đạo luân hồi đều ở u minh. Ta đây không thể nào?

Trong lòng mặc dù tự mình phản bác, nhưng Trần Hạo vẫn không nhịn được có chút suy nghĩ tản ra, nếu thật phải đem tụ lý càn khôn biến thành đất phủ, đó mới là thật đã ghiền đấy!

Nắm trong tay chúng sanh luân hồi địa phủ, ở trong tay ta. Vậy thì mẹ ơi, anh em đây mới thật sự là của chúa tể chúng sanh!

“ Mẹ kiếp, Hạo ca, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Ngay khi trong lòng Trần Hạo đang suy nghĩ bậy bạ thì đột nhiên một tiếng hét to, khiến Trần Hạo phải đem ý niệm trong tụ lý càn khôn kéo trở về.

Trần Hạo hơi nhíu mày xoay người, liền thấy gà trống biến thành đại hán, tay cầm máy tính xách tay, mặt đầy vẻ kinh hãi.

“ Xảy ra chuyện gì?” Trần Hạo hỏi.

Gà trống biến thành đại hán không giải thích gì mà đem máy tính xách tay đưa cho Trần Hạo: “ Hạo ca, anh tự xem đi, ta cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.”

Trần Hạo hoài nghi cầm lấy nhìn một cái, liền thấy là một cái video.

Tựa đề là: Tướng quân cổ đại xuyên không hiện đại, lấy đầu người trong thành phố, đạp ca hành.

Trong video đang phát là một người đàn ông mặc khôi giáp, một tay cầm trường thương, một tay cầm đầu người, trong lúc gây chuyện, tung người bay vọt lên tầng lầu cách nhau hơn mười mét. Dưới sự đuổi bắt của cảnh sát nhanh chóng đi xa.

Xem qua video, mặt Trần Hạo tràn đầy sự ngớ ngẩn.

Mẹ nó, người trong video sao giống đậu binh mà ta kêu gọi ra vậy!!

Bình Luận (0)
Comment