Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 817 - Chương 818: Mục Đích Của Cô Gái Mặc Áo Trắng.

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 818: Mục đích của cô gái mặc áo trắng.

Không sai, quyết định của Trần Hạo là giúp cô gái mặc áo trắng tìm cầu.

Miễn là hoàn thành nhiệm vụ, tên này sẽ bị buộc đầu thai, hehe, đến lúc đó cũng mặc kệ ngươi và đại lão mặc áo trắng có quan hệ gì, nó cũng không liên quan gì với hắn.

Nhưng, cây cầu này là loại cầu gì? Đặc điểm của nó thế nào? Hắn có thể tìm thấy nó ở đâu?

Trần Hạo cần hỏi kỹ.

Suy nghĩ tiếp xúc với cô gái mặc áo trắng, Trần Hạo hỏi ra sự thắc mắc.

Nhưng cô gái mặc áo trắng không trả lời nữa, nó chỉ nhìn vào suy nghĩ của Trần Hạo, ánh mắt sâu xa như ngôi sao khiến Trần Hạo nghĩ đến hai chữ.

Ngươi đoán!

A, từ đầu đến cuối, hắn cũng không biết phải làm nhiệm vụ gì cho vị trong núi Âm Nguyệt kia.

Ngươi thì tốt hơn, mạnh hơn tên kia, thêm một chữ.

Ha ha, tìm cầu, ngươi có muốn ta tìm cầu Nại Hà cho ngươi không.

Ừm... Cầu Nại Hà?

Trần Hạo chợt nghĩ ra và nhìn cô gái mặc đồ trắng.

Cô gái mặc đồ trắng đột nhiên quay lại, hình dáng của cô biến thành một vệt sáng trắng và hòa vào hộp ma thuật đen.

Trần Hạo trợn mắt há hốc mồm.

Đm, người không thực sự muốn cầu Nại Hà đấy chứ?

Ngươi muốn thứ này để làm gì? Đừng đi, ngươi nói thêm một chữ thì có thể chết à.

Khi Trần Hạo đang chửi thầm thì trong hộp ma thuật đen, có một ánh sáng vàng rơi xuống, ngưng tụ thành hình dạng, đó chính là binh lính đậu.

Thấy binh lính đậu được thả ra, Trần Hạo cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa, hắn trực tiếp mang theo binh lính đậu ra khỏi Tụ Lý Càn Khôn.

Cùng lúc đó, ở ngoài hàng ngàn dặm, người phụ nữ độc đoán đang tức giận nhưng không thể làm bất cứ điều gì đột nhiên sáng mắt ra, nhìn theo một hướng, và chế nhạo: "Tìm được ngươi rồi."

Trong xe tải, binh lính đậu xuất hiện một cách đột ngột.

Trần Hạo nhìn nó từ trên xuống dưới và ngạc nhiên phát hiện, binh lính đậu có chút khác biệt so với trước đây.

Đầu tiên là vẻ ngoài. Ban đầu nó là một bộ giáp vàng óng ánh. Bây giờ, bộ giáp có các cạnh màu đen, có vẻ bí ẩn hơn nhiều, còn mang một nét quý phái. Cái khác chính là ngực của bộ giáp, nó hiện ra hình tượng một con ác quỷ nhe răng trợn mắt, trông rất hung ác và vô cùng đáng sợ.

Trần Hạo ngập ngừng hỏi: "Ngươi, không có vấn đề gì chứ?"

Khuôn mặt của binh lính đậu vẫn lành lùng như trước đây: "Thưa chủ nhân, thuộc hạ nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, chắc chắn sẽ nghiêm túc có trách nhiệm, không bao giờ lười biếng, và kính xin chủ nhân, hãy phân phối cho thuộc hạ một danh sĩ tốt."

Trần Hạo sửng sốt.

Mệnh lệnh gì? Tại sao ta không biết?

"Ngươi nói rõ ràng? Ta đã yêu cầu ngươi làm cái gì" Trần Hạo hỏi.

Mặc dù tên này có cơ hội và duyên phận vượt qua số kiếp binh lính đậu. Nhưng vì vậy nên trở nên tự quyết định và điều đó xem như không tốt. Có thuộc hạ như vậy, sẽ chỉ gây rắc rối.

Binh lính đậu nói: "Thưa..."

"Đừng thưa dạ gì, nói thẳng." Trần Hạo ngắt lời.

Binh lính đậu nói: "Mạt tướng đã nhận mệnh lệnh thần của chủ nhân, phải luân hồi bảo vệ vị trí của mình, chịu trách nhiệm đàn áp Âm Minh và bảo vệ sông Styx."

Trần Hạo: "..."

Ta là thần từ khi nào?

Chẳng lẽ...

Trần Hạo nghĩ đến Tụ Lý Càn Khôn.

Sau khi lên cấp lần nữa, không gian của Tụ Lý Càn Khôn xuất hiện một dòng sông, đây không phải là sông Styx đấy chứ? Nhưng không gian chỉ lớn như vậy, dòng sông rất hẹp, và người thường chạy lấy đà là có thể vượt qua, nó cũng chỉ trông giống như một con mương nhỏ, dám gọi nó là sông Styx à?

Còn có thần! Chẳng lẽ đang chỉ cô gái mặc đồ trắng? Rốt cuộc nó đã làm gì trong Tụ Lý Càn Khôn? Sao nó thành thần rồi?

Trong đầu Trần Hạo đều mơ hồ, và hắn không thể tìm thấy manh mối nào, vì vậy hắn đành phải nhìn về phía binh lính đậu và tiếp tục hỏi: "Ngươi nói, ngươi vừa trải qua những chuyện gì? Ta muốn một quá trình chi tiết?"

Binh lính đậu im lặng một lát và nhìn về phía Trần Hạo: "Thuộc hạ quên rồi."

Trần Hạo: "..."

"Nhưng còn có chuyện thuộc hạ chưa quên." Nói xong, đôi mắt của binh lính đậu trở nên long lanh và nó lớn tiếng nói: "Mạt tướng là người canh giữ luân hồi, đàn áp Âm Minh, bảo vệ sông Styx, xin chủ nhân cho..."

Trần Hạo trực tiếp vung tay lên để đưa tên binh lính đậu trở nên thần kinh này vào, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Các bác ạ, tình huống này có vẻ hơi bí ẩn.

Chẳng lẽ cô gái này đã giác ngộ thuộc tính gì đó và muốn biến Tụ Lý Càn Khôn thành Địa Ngục thực sự!

Suy nghĩ cẩn thận một chút, hoàn cảnh hiện tại đã rất giống, ngay cả sông Styx cũng có, và nó sẽ tiếp tục mở rộng trong tương lai, và sau đó bổ sung một số thứ như cầu Nại Hà, điện Diêm La, 18 tầng Địa Ngục gì đó, ..v..v, vậy không phải là Địa Ngục sao?

Và nó còn điều khiển hệ thống, sau này được phong tước Âm Thần, bao trùm bốn phía và cống hiến cho ta, vậy chắc chắn có thể giành mối làm ăn với U Minh Đại Phủ kia rồi!

Sau khi suy nghĩ về mọi thứ, Trần Hạo đột nhiên có chút chờ mong.

Nếu điều này thực sự có thể, vậy nó sẽ rất tuyệt vời.

Hắn đang suy nghĩ, thì xe van chợt dừng lại.

Trần Hạo phục hồi tinh thần và nhìn về phía gà trống.

Gà trống nói: "Hạo ca, phía trước có ma."

Có ma?

Trần Hạo lại nhìn về phía trước.

Chẳng biết từ lúc nào, gà trống đã lái xe đến một thành phố khác.

Lúc này, chiếc xe van dừng lại trên một con đường gần hồ nước.

Nhìn theo hướng gà trống đang chỉ, Trần Hạo phát hiện, có âm khí tụ tập trong hồ, và một cái bóng mờ đang hu hu hu hu ở trong nước, giống như là đang khóc.

Trần Hạo chỉ nhìn một lát, và phát hiện bóng ma này là một linh hồn mới, nghĩa là nó vừa mới chết.

Nhưng chết rồi mà không đi đầu thai, vậy chắc chắn phải có oan ức nào đó!

Trần Hạo đẩy cửa xe và đi xuống.

Gặp được một con ma có chuyện xưa, vậy cũng là nhiệm vụ, là tu vi, không thể bỏ qua được.

Đi đến bờ nước, Trần Hạo nhìn về phía bóng ma đang thút thít.

Đây là một hồn ma nữ trông rất trẻ, trôi lơ lửng trên mặt nước, và đang khóc sướt mướt.

Trần Hạo nhìn nó một lát, đưa tay ra bấm pháp quyết và vẫy tay về phía ma nữ.

Sau một lúc, mặt nước dâng lên, quấn lấy con ma nữ và trôi về phía bờ.

Lúc đầu, hồn ma nữ còn chưa nhận ra, nhưng khi sắp đến bên bờ, hồn ma nữ quay lại, nhìn về phía Trần Hạo thì lập tức giật mình và lao xuống nước theo bản năng.

Nhưng mặt nước rung chuyển, hồn ma nữ bay lên khỏi mặt nước trong tiếng kêu sợ hãi và rơi xuống mặt đất ở trước mặt Trần Hạo với vẻ mặt ngơ ngác.

Trần Hạo mỉm cười tủm tỉm và nói: "Tiểu thư, đừng sợ, ta là người tốt."

Ma nữ bình tĩnh lại, rụt rè nhìn Trần Hạo và không dám nói lời nào.

Trần Hạo tiếp tục nói: "Ta thấy ngươi đã chết rồi, vậy tại sao ngươi không đi đầu thai? Chẳng lẽ có oan uổng trong ngươi? Không cam lòng à?"

Ma nữ vẫn không nói câu nào.

Trần Hạo chờ một lát và nói: "Nếu ngươi không nói, thì ta sẽ rời đi, ta đi rồi, có thể ngươi sẽ không tìm thấy người thứ hai có thể nhìn thấy ngươi nữa."

Lần này hồn ma nữ mới phản ứng kịp, nó vội vàng đứng dậy, nhìn Trần Hạo và nói: "Ngươi thực sự nhìn thấy ta à?"

Trần Hạo dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang nói chuyện với không khí à? Nói đi, ngươi chết thế nào? Ta thấy ngươi còn trẻ tuổi, không phải luẩn quẩn trong lòng nên nhảy hồ đấy chứ?"

Ma nữ phản bác: "Ta đã bị người hại chết."

Trần Hạo nói: "Nói ta nghe một chút?"

Ma nữ nói: "Ta và bạn bè đi ăn với nhau, nhưng sau khi ăn xong thì bọn họ lại muốn ức hiếp ta, ta không chịu, nhưng họ còn đánh người, không để ta đi, cuối cùng đẩy ta vào trong hồ."

Trần Hạo nhíu mày lại: "Tàn nhẫn như vậy?"

Ma nữ nhếch miệng và giận giữ nói: "Mấy tên khốn này cũng không phải là người tốt, ta cũng bị lừa đi qua đó. Bây giờ ta chết rồi, bọn họ còn ung dung ngoài vòng pháp luậ, ta không cam lòng."

Trần Hạo nói: "Ta hiểu rồi, ngươi muốn báo thù không?"

Ma nữ nhìn về phía Trần Hạo và hỏi một cách hào hứng: "Có thể chứ? Ta thậm chí không thể chạm vào người, lúc trước đi tìm bọn họ cũng chỉ là vô ích."

"Miễn là ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi."

"Ta muốn."

Leng keng: Chu Doanh, hồn ma chết oan, âm hồn một tháng, hoàn thành nguyện vọng của người chết, sẽ được ban thưởng một tháng đạo hạnh.

Bình Luận (0)
Comment