"Ok! Ngươi muốn bao giờ trả thù?" Trần Hạo khẽ cười.
Nữ quỷ hơi ngạc nhiên, có vẻ do dự một lúc, rồi khẽ nói chuyện: "Ca, ta muốn trả thù, nhưng ta không dám giết người."
Trần Hạo thật sự bất ngờ:"Ngươi cũng bị người khác giết chết còn sợ gì nữa?"
Nữ quỷ cảm thấy xấu hổ mới giải thích: "Khi còn nhìn thấy người khác làm thịt gà ta đều gặp ác mộng, khi lớn lên ta rất ít ăn thịt thì sao dám giết người chứ, hơn nữa giết người là phạm pháp đấy."
Trần Hạo không nói nên lời.
Còn tưởng rằng khen thưởng một tháng đạo hạnh thì nhiệm vụ đơn giản lắm chứ.
Không ngờ khen thưởng ít vậy mà còn khó làm vậy nữa.
"Vậy ngươi muốn trả thù thế nào? Cũng không thể ngồi chờ bọn chúng chết già chứ?" Trần Hạo dở khóc dở cười hỏi.
Nữ quỷ tỏ ra đáng thương: "Ca, ngươi nghĩ cách giúp ta với nhé."
Trần Hạo thật sự bó tay với nữ quỷ, nhìn nó một lúc mới nói tiếp: "Nếu không muốn giết người, tuy nhiên không thể để cho bọn chúng ung dung ngoài vòng pháp luật được,cho nên chỉ còn một cách duy nhất."
Nữ quỷ nhìn về phía Trần Hạo đầy mong đợi.
Trần Hạo nói: "Thiến bọn chúng đi, nếu còn chưa hết oán hận thì có thể làm mù mắt, đánh gãy hai chân, hai tay, cắt lưỡi, với tình trạng này khác gì người chết đâu, chuyện gì cũng không làm được, còn dày vò hơn cả cái chết, như thế thì đủ chưa?"
Nữ quỷ: "..."
"Được không? Nếu được thì ta sẽ ban cho ngươi một phần pháp lực, trong thời gian ngắn ngươi có thể tiếp xúc với người sống thì ngươi có thể tự đi trả thù được rồi." Trần Hạo hỏi.
Nữ quỷ dứt khóa trả lời: "Ta cảm thấy tốt nhất là giết chết đi thôi. Những lời ca vừa nói tàn nhẫn quá, ta không làm được đâu."
Trần Hạo bật cười: "Đó là vấn đề của ngươi, bây giờ ngươi có thể đi rồi, ta ngồi đây chờ đợi tin tốt của ngươi đấy."
Nói xong, Trần Hạo ngưng tụ một đường pháp quang, củng cố trên thân thể nữ quỷ.
Khi cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể, nữ quỷ liền nói một câu cảm ơn với Trần Hạo rồi xoay người, hóa thành một đường sáng bay đi xa.
Chờ nữ quỷ đi rồi, Trần Hạo xoay người lần nữa, nhìn về phía một khu rừng nhỏ, híp mắt lại rồi nói: "Cũng đã nhìn lâu như vậy rồi cũng nên ra ngoài chào hỏi một cái chứ nhỉ?"
Trong khu rừng không có tiếng trả lời.
Trần Hạo không nói nữa, liền vươn tay, dòng điện lóe lên giữa năm ngón tay, trông rất đáng sợ.
"Đừng bắn, ta ra, ca, xin ngươi đừng ra tay." Trong rừng vang lên tiếng kêu xin tha và sau đó bóng người vội vàng chạy ra.
Khi ra tới bên ngoài mới nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người nọ, là một cậu thanh niên thấp bé, gầy gò, nhưng khuôn mặt thì không xấu cũng không phải quá đẹp trai, có một cảm giác vui vẻ không giải thích được, khi nó mỉm cười thì khiến người ta vui vẻ theo.
"Ca, ta cũng có oan khuất, mong ca giúp đỡ." Người đàn ông thành thật trả lời Trần Hạo.
Trần Hạo bật cười: "Ngươi có oan khuất gì?”
Nam tử nói: "Ta bị người cưỡng gian, làm ba lần, bà nó chứ như một con gấu, làm cho ta ra máu luôn, đến bây giờ còn chẳng có ai đến tìm xác chết của ta, ngươi nói xem ta có oan hay không."
Ánh mắt sâu kín của Trần Hạo tỉ mỉ quan sát nó từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: "Ta thật sự muốn biết loại phụ nữ nào nhìn trúng ngươi đấy?"
Người đàn ông trả lời: "Là một phụ nữ giàu có, bà ta uống rượu nhiều nên đi đường không vững, ta cứ tưởng có thể kiếm được chút tiền nên vội xông lên cướp, ai ngờ người phụ nữ này lại khỏe như trâu ấy, kìm chặt ta hai lần, sau đó lại nhìn thấy ta hơi đẹp trai nên kéo ta vào xe chơi đùa. Sauk hi xong việc, cứ nghĩ bà ta sẽ đưa ta ít tiền phí bồi thường, nào ngờ bà ta thấy nghiện, nên kéo ta vào khu rừng nhỏ bên cạnh, giày vò ta thêm hai lần nữa, khiến ta đổ máu, sau đó mẹ nó còn vứt ta ở trong rừng không chịu trách nhiệm gì cả, cứ thế bỏ chạy một mình."
"Vậy ngươi chết như thế nào? ?"
"Chuyện này còn chưa làm ta chết được, ta là sói một đêm làm bảy lần, buổi sáng cũng không dính giường. Chỉ làm ba lần sao có thể chết được, ta bị rắn cắn chết. Nhưng mà ca này, ta không bị Bá Nhân giết chết lại chết vì Bá Nhân, người phụ nữ giàu có kia cũng phải có trách nhiệm chứ."
Trần Hạo thở dài nói: "Ngươi đi cướp của người ta trước, sau đó bị người ta cướp sắc, xong việc chỉ ném ngươi xuống thì ngươi bị rắn cắn sao? Nói tóm lại, chuyện này do ngươi tự tìm thôi, sao lại nói là oan chứ?"
Người đàn ông trừng mắt: "Ca, sao lại nói như vậy được, ta cướp đồ thì bà ta có thể đưa ta đến đồn công an mà, cũng không phải chưa bao giờ vào đó, tại sao lại hành hình ta chứ? Còn ném ta ở khu rừng này, không biết trong rừng cây có nhiều rắn lắm à, bị cắn một một miếng mà cũng không ai cứu thì chỉ có chết vì độc rắn thôi!"
Trần Hạo nói: "Thôi được rồi, ngươi đi tìm bà ta đòi lại công bằng đi."
Người đàn ông cười gượng, khí thế trở nên yếu ớt: "Ta đi tìm rồi, ta không đi vào được cổng lớn của nhà bà ta, bên trong có rắn."
Trần Hạo giật mình : "Nhà người phụ nữ giàu có có rắn sao?"
Người đàn ông vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, lại còn là loại rắn đáng sợ nữa, vừa lớn vừa dày và nhìn rất tà ác."
Trần Hạo nheo mắt lại nhìn người đàn ông, sau một lúc hắn mới nói tiếp: "Xác của ngươi ở đâu? Đưa ta đi nhìn xem nào, nhìn ngươi cũng đáng thương, ta sẽ chôn xác cho ngươi, tránh phải phơi xác giữa rừng hoang, tội nghiệp lắm."
Người đàn ông vội vàng đồng ý, sau đó dẫn đường cho Trần Hạo.
Đi bộ khoảng chừng mười lăm phút, Trần Hạo đến một góc của khu rừng nhỏ, ở chỗ đất bằng mới thấy một cái xác nằm đó. Ừm, rất kỳ quái, người chết chết rồi thường thì xác bị thối rữa, nhất là ở nơi hoang dã thì tốc độ càng nhanh.
Nhưng xác chết của người đàn ông này không bị thối rữa mà là bị teo lại, giống như bị phơi khô vậy.
Mà xác chết này bị gập lại thành hình dạng kỳ lạ, giống như lúc chết phải chịu đựng sự đau đớn nào đó.
Như vậy chẳng giống bị trúng độc tí nào cả.
Nếu như trúng nọc độc rắn, người sẽ giãy dụa, nhưng sau khi chết xác chết phải nằm thẳng hoặc cuộn người lại chứ không phải loại vặn vẹo như thế này.
Hơn nữa, trong xác chết còn tồn tại một sợ tà khí.
Trần Hạo nhìn người đàn ông, vốn muốn hỏi vài chuyện thì đột nhiên in lặng.
Mặt hàng này còn đang nhìn xác mình, với vẻ thích thú say sưa lắm, fuck, trái tim nó tốt thật đấy.
Trần Hạo không nhịn được mới hỏi: "Nhìn xác chết của mình như vậy rồi? Ngươi có cảm giác gì?"
Người đàn ông cười khúc khích: "Ca, ngươi nói xem, nếu không nói oan khuất gì thì ta có được tính là được chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu không?"
Trần Hạo: "..."
"Vậy ý ngươi là không muốn trả thù đúng không?" Trần Hạo hỏi.
Người đàn ông vội nói: "Làm sao có thể, chuyện gì ra chuyện đó chứ, giết hại ta thì phải bồi thường chứ."
Bồi thường?
Trần Hạo hơi bất ngờ.
Người đàn ông nói tiếp: "Đúng vậy mà, có quy định cả còn gì, nếu vô tình giết người thì phải bồi thường mười vạn nhân dân tệ, ta cũng chả cần nhiều như vậy, giảm giá còn tám vạn thôi, số tiền này không được thiếu dù chỉ một đồng."
Đóa hoa kỳ ba này khiến cho Trần Hạo cạn lời luôn.
Mẹ nó người này cũng chết rồi còn cần tiền làm gì không biết?
"Được thôi, đòi tiền không thành vấn đề, ngươi có biết bà ta ở đâu không? Ngươi đưa ta đến đó rồi ta giúp ngươi đòi nợ." Trần Hạo lười nói nhảm liền đi thẳng vào vấn đề.
Người đàn ông vui quá rồi:”Thật sao? Người anh em tốt quá, chỉ cần ngươi có thể đòi được tiền cho ta, ta sẽ chia cho ngươi năm ngàn phí dịch vụ."
Trần Hạo nhìn người đàn ông, chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, hắn đột nhiên bật cười.
Con quỷ này thú vị thật.
Nó đang muốn lừa mình đấy à?
Hắn là người có mang hệ thống đấy, mẹ nó, ngay cả nhiệm vụ cũng chẳng kích hoạt mà còn nói hươu nói vượn được? Trình độ biểu diễn cấp ảnh đế rồi đấy nhỉ!
Người phụ nữ giàu có đúng không, đi thôi, hắn cũng muốn nhìn xem nó là cái gì.