Người đàn ông dẫn hắn rẽ chỗ này quẹo chỗ kia, sau đó cũng tới dưới chân một ngọn núi.
Ngọn núi này không cao lắm nhưng bù lại cây cối tươi tốt. Một mặt gần với thành phố, một mặt giáp nước, gió bao quanh mặt nước là loại phong thủy tốt.
Bên sườn núi và mặt nước có một biệt thự lớn ba tầng, mặc dù bây giờ là ban đêm nhưng ánh đèn vẫn sáng choang, đẹp như mơ, làm cho mọi người có thể nhìn ra sự xa hoa quyền quý của nó, người có thể vào đây ở không phải giàu có thì là có quyền.
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, Trần Hạo hơi ngạc nhiên!
Biệt thự này đang bị phong ấn.
Không sai, rõ ràng liền nhìn ra dấu vết của phong ấn, mà dường như phong ấn này cũng không yếu.
Bởi vì đã bị phong ấn cho nên hắn hoàn toàn không cảm giác được trong biệt thự có cái gì.
Chuyện này thú vị thậts.
Phong ấn rõ ràng như vậy, chắc chắn không sợ bị người khác phát hiện, có lẽ những người dân địa phương đều biết chuyện này rồi cũng nên.
Có thể làm ra động tác lớn như vậy thì phong ấn này không nhằm vào biệt thự mà là đồ vật ở trong biệt thự.
Con quỷ ranh ma này nói có một người phụ nữ giàu có sống ở đây đấy?
Ánh mắt Trần Hạo sáng lên nhưng vẻ ngoài vẫn không có thay đổi gì.
Khi chiếc minibus dừng lại, người đàn ông thể hiện sự hưng phấn ra ngoài: "Là chỗ này rồi, ca, ngươi không biết đâu nếu đứng bên ngoài nhìn vào thì không thấy gì hết, nhưng khi bước vào thì có thể nhìn thấy một con rắn lớn màu trắng, mẹ ơi thật đáng sợ, lần trước nếu không phải ta trốn mau thì chắc chắn đã bị ăn mất rồi."
Trần Hạo cười nói: "Vậy được, ngươi đi trước chỉ đường rồi chúng ta vào đó xem."
Người đàn ông gật đầu, rồi vội vàng bước chân về đằng trước.
Khi đến cổng biệt thự thì chả thấy đóng cửa, nhưng lại không có một bóng người.
Người đàn ông đi trước một bước sau đó mới gật đầu với Trần Hạo, biểu hiện đã dò đường được rồi.
Trần Hạo ra vẻ không biết gì, cứ bước theo sau.
Tuy nhiên khi Trần Hạo vừa bước một bước chân vào cổng lớn thì khung cảnh đột nhiên thay đổi, trước mặt hắn không còn là biệt thự mà là một nơi rất tối, nhìn trên dưới trái phải cũng không nhìn thấy thứ gì, tất nhiên là cunxgc hẳng nhìn thấy người đàn ông kia nữa rồi.
Trần Hạo không sợ, đôi mắt sáng lên, quan sát bốn phía xung quanh.
Mặc dù phong ấn khá ổn nhưng lại che chắn mất cảm giác. Nhưng chỉ cần dùng mắt Âm Dương thì có thể nhìn rõ sự vận chuyển của nó, nhìn rõ nơi nào là đường sống, nơi nào là đường chết.
Trần Hạo nhìn xung quanh một lượt rồi di chuyển bước chân, ba bước về bên trái, năm bước về bên phải, lui ra phía sau hai bước, rồi tiến về phía trước hai bước, sau đó nắm lấy cơ hội trực tiếp đi thẳng. Sau mười lăm phút đồng hồ khung cảnh lại thay đổi, lại nhìn thấy biệt thự, sau đó cũng nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng dựa vào lan can của biệt thự, trong tay cầm một ly rượu, trông rất lười biếng nhàn nhã.
Dáng người của người phụ nữ này đầy đặn, làn da trắng nõn, vẻ ngoài quyến rũ, lúc này cô ta đang mặc một bộ váy lụa mỏng tang giống như đồ lót tình thú, để lộ cặp đùi trắng thon thả và một nửa bộ ngực, nếu đàn ông bình thường nhìn thấy thì phần dưới nóng lên, miệng đắng lưỡi khô rồi.
Khi nhìn thấyTrần Hạo ra khỏi mê trận, người phụ nữ cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ tủm tỉm cười với Trần Hạo, không nói một lời.
Trần Hạo cũng nhìn lại và quan sát mấy lần, rồi đột nhiên xoay người rời đi.
Khi ly rượu vang đỏ trong tay ngừng lắc, người phụ nữ cũng đứng thẳng người lên và nói: "Tiểu đạo hữu nếu đã tới đây rồi thì ở lại đã, sao đi gấp vậy?"
Trần Hạo hoàn toàn không để ý, tiếp tục đi.
Nhìn thấy Trần Hạo sắp đi đến cổng biệt thự, người phụ nữ không bình tĩnh được nữa liền chạy theo ngăn cản hắn, nhìn hắn chằm chằm và nói: "Ngươi có ý gì đấy?"
Lúc này Trần Hạo mới mỉm cười và trả lời: "Ý gì là sao? Chúng ta quen nhau à?"
Người phụ nữ nhìn hắn với ánh mắt trêu chọc: "Không quen thì từ từ rồi cũng quen thôi, ngươi muốn làm quen như thế nào cũng được."
Trần Hạo bĩu môi: "Làm quen làm quái gì, lúc nãy ta không để ý nhưng sau khi nhìn thấy ngươi, ta mới nhận ra loại mặt hàng vừa nãy dẫn ta tới đây cũng chẳng phải là quỷ hồn thực sự, nó là trành quỷ nhỉ, ngươi tính toán giỏi thật đấy." Nói xong, Trần Hạo liếc nhìn người phụ nữ với vẻ mặt sâu xa.
Người phụ nữ mỉm cười và nói: "Cho nên ngươi thấy ta liền xoay người rời đi à? Ngươi đang sợ ta có âm mưu gì đúng không?"
Trần Hạo nói: “Không phải là sợ ngươi, mà ta sợ chính bản thân mình."
Vẻ mặt người phụ nữ ngơ ngác, không hiểu ý Trần Hạo nói là gi, cứ nhìn hắn.
Trần Hạo nói: "Ta sợ ta không kìm chế được mà, thu ngươi."
Người phụ nữ bật cười hì hì, dáng người mềm mại vô tội ngã về trước ngực Trần Hạo, cô ta đang muốn trêu đùa hai câu thì đột nhiên hét lên một tiếng và lui ra sau mấy bước.
Nhưng động tác của cô ta quá châm, trên mặt xuất hiện ba vết máu rồi, máu tươi chảy ra và rơi xuống từng giọt.
Nhìn đi nhìn lại, không biết sau lưng Trân Hạo xuất hiện một cô bé từ lúc nào, nó giơ lên đôi tay là móng vuốt, chúng đang giơ ra, vẻ mặt như nói ngươi thử đến gần một chút nữa xem.
Người phụ nữ sờ vết thương trên mặt và nhìn thoáng qua cô bé rồi cười: "Hóa ra bên người tiểu đạo hữu còn có một con mèo yêu nhỏ, màu lông thì đen thui, lẽ nào nó đến từ châu Phi sao?"
Cô bé: "..."
Nhin hơi thở bạo ngược trong người Tiểu Hắc càng ngày càng mạnh, Trần Hạo vội vàng ôm nó vào trong lồng ngực dỗ dành: "Tiểu Hắc đừng tức giận nha, bà già này làm sao mà nhận ra được vẻ đẹp của Tiểu Hắc chứ, nó đang ghen với ngươi đấy, đừng nghe nó nói lung tung."
Tiểu Hắc rưng rưng nước mắt nhìn Trần Hạo, đang xác nhận xem ngươi có lừa ta không đấy.
Trần Hạo hôn một cái lên trán Tiểu Hắc, sau đó nói: "Đừng lo, Tiểu Hắc chính là người đẹp nhất trong nhà chúng ta, sau này còn đẹp hơn nữa đấy."
Khi nhận được nụ hôn của Trần Hạo, sắc mặt Tiểu Hắc mỉm cười, vui mừng khôn siết. Nào thì phụ nữ rồi tức giận gì đó cũng bỏ ra sau hết.
Sau đó Trần Hạo nhìn người phụ nữ, nhíu chặt đôi mày và nói: "Đây là phong ấn do chính đạo thi triển, rõ ràng nó là do một vị cao nhân nào đó của Đạo môn làm ra, ngươi là vật bị phong ấn, nay ta vô tình gặp được ngươi, nhưng không muốn gây xích mích với người khác, ngươi hiểu chứ.”
Lúc này vết thương trên mặt của người phụ nữ đã không chảy máu nữa, đang lành lại rất nhanh, trông lạ lùng.
Nhìn Trần Hạo, người phụ nữ cười khẩy : "Đạo môn? Cao nhân? Buồn cười, Đạo môn đều là một đám giả nhân giả nghĩa, một đám ác độc hơn cả lang sói. Chúng là kẻ cặn bã vô tình nhất trên thế giới."
Nói xong, người phụ nữ nhìn về phía Trần Hạo với ánh mắt hận thù như lửa: "Ngươi có biết ai phong ấn ta không? Là Thượng Dương chân nhân, người mà Đạo môn các ngươi vẫn gọi tuyên dương mười vị cao thủ của Đạo môn đấy chính là kẻ cặn bã giả nhân giả nghĩa, ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là người yêu của Thượng Dương chân nhân nhà các ngươi đấy, ngạc nhiên không? Tiểu đạo hữu, ta xem dáng vẻ ngươi cũng được đấy chứ, có muốn đeo nón xanh cho tên trộm cướp Thượng Dương không? Ta có thể làm nhiều tư thế khác nhau đảm bảo ngươi sẽ hài long."
Trần Hạo nói: "Nói xong chưa?"
Người phụ nữ cười khẩy: "Đúng là loài người dối trá, rõ ràng có được cảm xúc phức tạp hơn chúng ta, vậy mà tạo ra loại hành động kiềm chế dục vọng như vậy, các ngươi nghĩ nếu làm như vậy có thể khóa lại thể chất thuần dương rồi đắc đạo thành tiên sao? Nói nhảm, giống như Đạo môn các ngươi tu hành cũng chỉ thành tảng đá hình người mà thôi, cuối cùng cũng chẳng có gì trong tay đâu. Nghĩ mà xem, có nhiều người tu hành trước khi chết chắc chắn hối hận lắm đây, tu hành cả đời mà không bằng cả một người bình thường."
"Nói hay lắm!"
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng khen.
Sắc mặt Trần Hạo trở nên nghiêm trọng, xoay người nhìn lại thì thấy có một người phụ nữ đang tiến dần về phía này.
Người phụ nữ này khác với người phụ nữ trong biệt thự, thân thể càng yêu nghiệt hơn, dáng người đầy đặn hơn, trước sau lồi lõm. Mà cô ta lại còn mặc chiếc áo da màu đen, cả người tỏa ra sự quyến rũ hoang dã xen lẫn khí chất cao quý, thật sự kỳ lạ.
"Vị tỷ tỷ này nói quá chuẩn xác, Đạo môn chính là một đám máu lạnh tàn nhẫn, một đám tảng đá không biết xấu hổ."
Người phụ nữ mặc áo da bước tới gần, trước hết đưa ra lời khen với người phụ nữ trong biệt thự, sau đó mới nhìn về Trần Hạo và nói chuyện theo kiểu nhỏ nhẹ: "Lần đầu gặp mặt, ta xin tự giới thiệu, ta là công chúa Thanh Bình của triều Đại Minh, tên thật là Chu Thắng Nam, ngươi cũng có thể gọi khuê danh của ta, Mộng Hi."