"Công chúa Đại Minh!"
Nghe cô gái tóc gợn sóng tự giới thiệu, Trần Hạo mở tròn con mắt.
Đây không phải là chấp niệm của tên quỷ vương núi Mang đã chạy trốn sao?
Chết tiệt, trên người ả này có một thần kỹ mà ngay cả nằm mơ cũng khiến hắn chảy nước miếng, Câu Hồn Trảm Mệnh!
Trong lòng Trần Hạo đột nhiên có cảm giác vui mừng vì đã không uổng công sức.
"Chào công chúa." Trần Hạo nhếch miệng cười, vươn tay về phía Chu Mộng Hi.
Ngay sau đó, Chu Mộng Hi chợt biến mất.
Trần Hạo nói tiếp câu thứ hai: "Tạm biệt, công chúa."
Cô gái ở biệt thự: "…"
Trần Hạo bắt được Chu Mộng Hi, trong lòng cực kỳ đắc ý, xoay người nhìn về phía cô gái biệt thự.
"Trời đêm nay thật đẹp!" Cô gái biệt thự không hiểu sao lại cảm thấy lạnh trong người, sau đó đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn thích thú.
Trần Hạo cười nói: "Ánh trăng đẹp không?"
Cô gái biệt thự vội vàng nói: "Đẹp."
"Còn muốn rời khỏi đây không?"
"Muốn… Không muốn. Ta phát hiện ở đây thật ra cũng rất thoải mái."
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô gái, Trần Hạo mỉm cười, xoay người bỏ đi.
Lúc này đây, đừng nói là khiêu khích, ngay cả nói thêm một chữ cô ta cũng không dám nói.
Còn tưởng đây chỉ là một nhân tài mới nổi của Đạo Môn, không ngờ lại lợi hại như vậy, trong nháy mắt đã trấn áp một kẻ ngoại tộc mà ngay cả cô ta còn chưa nhìn rõ.
Vậy mà trước kia mình còn muốn tính kế hắn, nếu thất bại có khi còn bi kịch hơn cả việc bị trấn áp.
Vậy nên, có thể sống thì cứ sống vậy.
Rời khỏi biệt thự, Trần Hạo quay trở lại xe, bảo gà trống biến thành tài xế lái xe, còn hắn dùng ý niệm chui vào Càn Khôn trong tay áo.
Đi vào, Trần Hạo lập tức cảm giác Chu Mộng Hi đang tạo giông bão, âm pháp khủng bố đang điên cuồng công kích tứ phương.
Trần Hạo yên lặng quan sát một cách hờ hững.
Lúc này, đột nhiên một lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống, bao trùm Chu Mộng Hi.
Chu Mộng Hi phẫn nộ rống lên, âm pháp hóa thành một bàn tay rất lớn chống trời.
Phịch một tiếng, bàn tay khổng lồ vỡ nát, lực khổng lồ lập tức đè Chu Mộng Hi xuống đất, khiến ả không thể đứng dậy được.
Theo sau đó, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ trong hư không. Đó là một cô gái áo trắng.
Nó xuất hiện bên cạnh Chu Mộng Hi, một chân đạp đầu Chu Mộng Hi.
Gặp khuất nhục như thế, Chu Mộng Hi tức giận đến đỏ cả mắt, trên người làm gì còn quý khí gì đó, ngược lại chỉ còn oán niệm và hung tàn vô tận.
"Thả bản cung ra." Chu Mộng Hi phẫn nộ giãy dụa.
Cô gái áo trắng không hề thay đổi nét mặt, chân lại bất ngờ đạp mạnh một cái làm dẹp cả đầu Chu Mộng Hi.
"Ngươi muốn chết." Dù bị đạp dẹp đầu, Chu Mộng Hi vẫn lớn họng uy hiếp.
Cô gái áo trắng lại cho thêm một đạp.
"Vô liêm sỉ, có bản lĩnh thì thả bản cung ra, tiếp một chiêu bí pháp của ta."
“Ba!”
"Đủ rồi, tưởng bản cung không cần mặt mũi sao? Đánh người không đánh mặt đó."
“Ba!”
"Ta nhận thua , xem như ngươi lợi hại."
“Ba!”
"Ta đã nhận thua, ngươi còn muốn thế nào nữa?"
“Ba!”
Lần này, Chu Mộng Hi không nói nữa, nằm trên đất giống như cá ướp muối, đầu không ngừng bị đạp hết cú này đến cú khác, đạp đến nỗi đầu dẹp như trang giấy.
Không biết đã đạp bao nhiêu cái, cô gái áo trắng rốt cục không đạp nữa. Nhưng rồi nó lại nắm chân Chu Mộng Hi nhấc cả người cô ả lên, bay về phía chiếc hộp ma.
Nhìn thấy cảnh đó, Trần Hạo bỗng thất kinh.
Ngươi đừng có làm bậy! Đây chính là vật phẩm nhiệm vụ của ta đó. Ta còn phải đổi Câu Hồn Trảm Mệnh nữa, ngươi đừng làm ta mất hết.
Trần Hạo muốn dùng ý niệm ngăn cản.
Ngay lúc này đột nhiên một tiếng “phịch” vang lên, Trần Hạo cảm giác đất rung núi chuyển, đất trời nghiêng ngả.
Không quan tâm Chu Mộng Hi nữa, Trần Hạo rút ý niệm về. Hắn phát hiện xe bánh mì đột nhiên bay lên, quay mòng mòng trên không trung.
Mắt thấy xe sắp bị phá hủy, Trần Hạo khẽ biến sắc, dứt khoát phá trần xe bay ra ngoài, sau đó ý niệm bao trùm tứ phương. Hắn chợt phát hiện vài người, trong đó có một người chính là kẻ đầu sỏ đã thi pháp làm đất trời rung chuyển, khiến xe bánh mì bị lật.
Sắc mặt trầm xuống, Trần Hạo bay xuống, nhìn về phía đối diện.
Tổng cộng có bốn người, đều là nam, hơn nữa tuổi cũng không còn trẻ, ăn mặc không giống nhau, nhưng đều có pháp lực hơn mười năm.
"Cho ta một lời giải thích." Trần Hạo lạnh lùng mở miệng, không muốn nói lời vô nghĩa.
"Hừ, tà ma ngoại đạo cư nhiên dám xông vào cấm địa, tội không thể tha." Người đánh lén xe bánh mì hừ lạnh.
"Đmm, ngươi nói ai là tà ma ngoại đạo? Dám đánh lén chúng ta, ai cho các ngươi dũng khí thế?" Bất ngờ bị tập kích, gà trống rất tức giận. Sau khi đáp xuống đất nó liền nhìn chằm chằm bốn người.
Sơ suất quá, không ngờ lái xe vào nửa đêm còn có người ẩn núp đánh lén, đến quá bất ngờ, thiếu chút là lật thuyền xuống mương (1) rồi.
(1) lật thuyền xuống mương: Gặp tai nạn.
Cảm giác quá mất mặt, ánh mắt gà trống không hề tốt, muốn đòi lại thể diện.
"Tu vi không đủ còn dám mở miệng nói tiếng người? Còn là một loài yêu theo làm đầy tớ. Khá đấy! Khá đấy! Để ta hạ chú ấn thì ngươi sẽ giữ được mạng." Lại có một người mở miệng, trong giọng nói dường như hơi bất ngờ.
"Chú cmm!" Gà trống bị chọc tức. Đi theo Trần Hạo vào Nam ra Bắc, gặp không biết bao nhiêu đối thủ, nhưng chưa có ai dám bảo nó làm nô dịch cho họ.
Tên này đã thành công khơi dậy cơn lửa giận của gà trống.
Nhìn người nói chuyện, gà trống lập tức há miệng phun ra một luồng sáng xanh.
"Đại sư huynh, hai vị sư đệ, ta chấm con gà yêu này rồi, đừng giành với ta đó." Người nọ nói xong, trên người bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ, đột nhiên xông lên, tránh ánh sáng xanh, nhắm về phía gà trống.
“Ba!”
Một bóng người bất ngờ xuất hiện, chính là Trần Hạo dứt khoát mạnh mẽ chặn lại.
Đang định bắt gà yêu thì đột nhiên có người ngăn cản, người nọ chấn động, căn bản chưa kịp phản ứng đã bị bóp cổ.
"Lần đầu tiên nhìn thấy đồng đạo kiêu ngạo như vậy, các ngươi trông coi vùng đất cấm, có phải cùng phe với Thượng Dương Chân Nhân không? Ha ha, lúc trước yêu vật kia nói Thượng Dương Chân Nhân thế nào ta còn không tin, bây giờ ta tin rồi, quả nhiên đều là cặn bã." Dứt lời, tay Trần Hạo vẫn không buông lỏng mà dứt khoát bẻ gãy cổ tên muốn bắt gà trống.
Tên này không hề ngờ mình lại ngoẻo dễ như vậy, chết không nhắm mắt.
Ba người còn lại thấy thế liền sợ hãi la lên một tiếng, liên hợp cùng hướng lại đây.
Lúc này, ba luồng sáng vàng ong ong bất ngờ xuất hiện khóa ba người lại. Sau đó, một tràng phi đao xuất hiện. Ba người có tu vi không tệ còn chưa kịp nói lời nào hoàn chỉnh nháy mắt đã phơi thây giữa đường.
Báo thù xong, Trần Hạo mặt không đổi xoay người bước đi.
Không lâu sau, Trần Hạo đã quay lại biệt thự.
Trần Hạo đột nhiên trở về khiến cô gái hết hồn. Cô ta đang cân nhắc nên nói gì thì Trần Hạo mở miệng: "Cho ngươi cơ hội, nói ý nghĩ thật của ngươi đi. Có muốn rời khỏi vùng đất cấm này không? Ngươi nói đi, ta sẽ giúp ngươi."
Cô gái sửng sốt, không hiểu nhìn Trần Hạo.
Người này sao vậy nhỉ? Sao tự nhiên lại thay đổi ý định?
Nhìn kỹ thấy không giống như đang lừa mình, cô gái đột nhiên kích động, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Ta không muốn bị nhốt ở trong này, ta muốn ra ngoài, ta muốn về nhà."
Leng keng: Xà linh bị phong ấn, năm mươi lăm năm linh nguyện, hoàn thành nhiệm vụ, thưởng mười năm đạo hạnh.
Tiếng nhiệm vụ hệ thống vang lên, phần thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Trần Hạo nhìn, không hề vui mừng. Vùng cấm này phá không khó, phần thưởng đáng ra không cao như thế.
Nhưng phá hủy vùng cấm chẳng khác nào đắc tội Thượng Dương Chân Nhân, một trong mười đạo môn thế lực. Nghĩ như vậy, thưởng mười năm là điều đương nhiên.
Suy nghĩ một lúc, Trần Hạo hít một hơi, cả người nhanh chóng to ra, hóa thành người khổng lồ cao mười tám mét. Dưới con mắt mở lớn của cô gái, hắn giẫm một cái làm sụp đổ cả tòa biệt thự.