Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 826 - Chương 827: Hòa Thượng Lai Tự, Địa Tạng Ố Thân

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 827: Hòa thượng lai tự, Địa Tạng ố thân

Bên ngoài tòa chung cư đổ nát, từng chiếc xe hơi sang trọng từ nhiều hướng cùng đổ về đây, lấp đầy một khoảng đất trống.

Đây là cảnh những chiếc xe thời thượng hội tụ lại, mà người dân khu này chưa từng thấy trước đây, mọi người hiếu kỳ cùng vây xem và bàn luận sôi nổi. Tải ebook TruyenGG tại: vipTruyenGG.com

Một nhóm nam nữ ở những độ tuổi khác nhau ra khỏi xe, hợp lại với nhau cùng đi lên lầu.

Trần Hạo đứng ở hành lang bên cạnh, với một con mèo và một con gà đứng đằng sau, còn con bướm màu xanh được giấu trong bộ lông của con mèo.

Nhóm nam nữ ăn mặc tươm tất gọn gàng không buồn nhìn lấy Trần Hạo mà đi lướt qua người hắn.

Trần Hạo khẽ cười và đôi mắt khép hờ quan sát. Đợi nhóm người đó đi qua, hắn mới giơ tay lên, một quả cầu ánh sáng hiện ra, hắn dùng ngón tay cái thô ráp của mình điều khiển vận khí đang lưu động bên trong.

Làn sóng này đã lấy rất nhiều, gần như có thể nói rằng đã cướp thành công 6 đến 7 phần vận khí của Hoắc gia.

Không còn những vận khí này, Hoắc gia sẽ ngay lập tức bị chấn thương nguyên khí, tai họa sẽ ập xuống. Cả gia tộc đều sẽ bị hủy hoại cùng vận khí cũng như địa vị ở hiện tại, mới có thể buông xuôi.

Tất nhiên, tất thảy còn phải xem tiểu nha đầu đó làm như thế nào nữa.

Suy cho cùng, chuyển dời vận khí này Trần Hạo cũng là lần đầu tiên gặp, hắn không biết sẽ có điều gì thay đổi.

Lúc sau, Trần Hạo vẫy tay, quang cầu bay đi, nhập vào cô gái nhỏ

Ngay tức thì, hắn cảm nhận được cơ thể của cô bé dường như phát ra ánh hào quang, lẫn vào đó là tiếng Phượng kêu.

Trong nháy mắt, số phận của con bé đã bị đảo ngược, hòa quang tỏa ra như cầu vồng, như thể đã bao trùm lấy ánh sáng màu đỏ thẫm.

Thân thêm vận khí, hóa ra là như thế này!

Trần Hạo không khỏi kinh ngạc.

Mà vào thời điểm này, ở một khu vực khác của thành phố, tại một hiện trường tai nạn xe, một lão hòa thượng nhếch nhác té ngã trước xe taxi đang lời qua tiếng lại với một người đàn ông trung niên mập mạp, nói rằng hắn tông trúng mình và muốn đền tiền, trả một vạn tiền thuốc men. Không đưa tiền không đứng dậy.

Người đàn ông béo trừng mắt, lông mày dựng ngược , tức giận cãi lại, rõ ràng là ngươi tự tông vào xe ta, bây giờ lại vu oan giá họa cho ta. Cho dù là người xuất gia cũng không thể không biết xấu hổ vậy chứ.

Lão hòa thượng lớn tiếng: "Ch* má, ngươi nhìn xe ngươi đi, lõm một lỗ to đùng rồi lại nhìn chân ta xem, bị gãy rồi, có thể là ta đụng ngươi à? Đừng náo loạn nữa, mau đưa tiền. Nếu không thì ngươi cũng không thoát được đôi mắt của Đức Phật, ngươi còn sẽ gặp xui xẻo dài dài! "

Người đàn ông béo im lặng.

Đúng thật là gặp phải tà môn rồi. Bản thân đã lái chậm vậy, đừng nói là va ngã huống chi là tông gãy chân người chứ.

Nhưng mà bây giờ không chỉ có lão hòa thượng bị gãy chân, trông có vẻ méo mó đáng sợ, mà chiếc xe lại có chỗ lõm to đùng, khoản chi phí sửa chữa chỉ sợ lão ta gánh không nổi!

Mắt thấy ngày càng có nhiều người đến xem, người đàn ông mập biết mình không thể cãi không lại lão. Nếu tiếp tục, sẽ cản trở công việc của hắn, còn có thể phải chịu trách nhiệm lớn hơn nữa. Nên hắn ta đang định đưa tiền, nhưng lão hòa thượng lôi thôi đột ngột kêu lên một tiếng, đứng bật dậy khỏi mặt đất. Ánh mắt sáng rực nhìn về một hướng.

"Thật thần kỳ, vẫn còn thứ như vậy ư?"

Lão như đã phát hiện ra điều gì đó, cả gương mặt đầy sự bất ngờ xen lẫn chút tò mò. Sau đó, dưới bao con mắt kinh ngạc sững sờ của đám người đang vây xem, đôi chân vặn vẹo lúc ban đầu, thoáng một cái liền duỗi thẳng. Lão lấy ra một chiếc áo tăng bẩn thỉu rồi chạy băng qua con đường, chuồn mất.

Trong tích tắc, lão hòa thượng đã có mặt ở dưới tòa chung cư cũ nát, lão đưa mắt nhìn lên tầng ba, miệng lão rít lên liên hồi~

Đang hứng khởi, biểu hiện của lão lại bất ngờ, sau đó thì sắc mặt biến đổi hoàn toàn, lão không chút do dự liền vọt đến.

Vào lúc này, dị thường xuất hiện.

Tòa chung cư vốn dĩ rất yên tĩnh, bỗng phát ra một loạt âm thanh ken két chói tai. Ngay sau đó, toàn bộ tầng lầu bắt đầu nứt lở và đổ sụp xuống.

Bên trong tòa nhà vào lúc này cũng không có người nào khác, chỉ còn cô bé và đại gia đình Hoắc gia vừa mới vào đây.

Dưới tình hình này, hiển nhiên người Hoắc gia không còn màng đến những thứ khác, quan trọng bội phần là chạy thoát thân trước đã

Nhưng càng khẩn trương, càng mắc nhiều sai lầm. Thân ai người nấy lo, mạnh ai nấy chạy hệt như con ruồi nhặng không đầu, còn có một vài người xui xẻo trượt chân ngã uỵch xuống.

Tại thời điểm này, một bóng đang như con đại bàng đang dang rộng đôi cánh bay lên tầng ba. Đó chính là lão hòa thượng lôi thôi.

Lão không suy nghĩ nhiều, bèn đưa tay ra cứu người ở gần nhất.

Nhưng thật quái lạ. Ngay lúc hòa thượng sắp chạm vào người nào thì dưới chân người đó xuất hiện một khoảng trống. Người đó rơi thẳng xuống dưới và bị một thanh thép xuyên qua lồng ngực.

Lão hòa thượng sửng sốt.

Lại có thể có những người mà lão không cứu được ư!

Đây không phải là Phật giáo.

Ánh mắt cô đọng, hòa thượng lôi thôi lại quay người và chụp lấy một người khác.

Nhưng mà có điều còn không thể ngờ hơn nữa. Bàn tay của người đó đã được hòa thượng lôi thôi bắt lấy. Nhưng trong nháy mắt, một cái bóng vụt qua, rồi cánh tay của người đó liền bị kéo rách, gào thét thảm thiết rơi xuống lầu.

Lần này làm cho lão hòa thượng không khỏi kinh hoàng, cũng không dám cứu người nữa, bèn tránh sang một bên.

Nhưng theo sau đó đã chứng kiến một cảnh tượng đã khiến sắc mặt lão trông khó coi vô cùng.

Không còn sự cứu giúp của lão, mặc dù những người đó cực kỳ hoảng loạn và chạy loạn xạ khắp nơi, nhưng lạ lùng là không còn ai chết nữa. Kinh sợ nhưng không nguy hại, bình an xuống tới mặt đất.

Đây chẳng phải là ... cố tình nhắm vào ta hả?

Đôi mắt lão hòa thượng lôi thôi lập lòe, bất thình lình quay đầu nhìn sang một bên, rồi thấy một khuôn mặt trẻ trung đang cười khúc khích.

Nhìn nhau trong phút chốc, lão hòa thượng bay vụt xuống dưới và đến bên cạnh người thanh niên..

"Tôi không chú ý. Nơi này còn có một vị đạo môn Thiên Kiêu, A Di Đà Phật! Hòa thượng Ô Quy, mạn phép hỏi pháp danh của đạo hữu?”

Hòa thượng lôi thôi nghiêm chỉnh, nghiêm túc chào hỏi.

Trần Hạo cười rồi trả lời: "Tam Thủy Quan, Trần Hạo."

"Quả nhiên là ngươi, cơ duyên của hòa thượng ta không tồi, lại đụng tới đại lão đạo môn rồi. Hạnh ngộ thay, hạnh ngộ thay!." Lão hòa thượng không còn nghiêm túc nữa mà cười ha hả, không giống một nhà sư một chút nào.

Trần Hạo nói: "Đại sư mới thật sự là Đại Lão đấy. Nhân gian ô uế, quy về bản thân, nghiệp hỏa đúc hồng liên, trong tâm Phật niết bàn. Địa Tạng ô thân pháp, đại sư sợ rằng tiến nhập vào cõi Phật giới mấy trăm năm mà không có giao thiệp..

"Đâu có đâu có! ta chỉ là một kẻ dọn “rác” mà thôi. Vì nhân gian mà quét dọn “rác rưởi”, sức lực non yếu." Lão hòa thượng cười khằng khặc trông rất thô tục.

"Nhưng đại sư....vừa hại chết hai người."

Hòa thượng lôi thôi: ". . . . . . . . . . . ."

"Trần Thiên Kiêu không nên nói như thế. Ta vốn lòng dạ từ bi, tế thế cứu nhân, nhưng đáng tiếc rằng số phận khó lường, bần đạo hữu tâm vô lực, đâu thể làm gì mà sao có thể gọi là hại chết người??"

"Nhưng ta thấy lẽ ra họ không chết đâu, nhưng vì ngươi chạm vào đều chết rồi."

Lão hòa thượng thở dài một tiếng: "Nếu là như vậy, thì đó là lỗi của bần đạo, bần đạo sẵn sàng. . . . . . ."

"Lấy mạng đền mạng? Đại sư quả thực là Phật pháp cao thâm, tinh thông con đường nhân quả. Khâm phục khâm phục."

Hòa thượng lôi thôi liếc nhìn Trần Hạo, sau đó đưa tay chọc vào lỗ mũi, từ từ lấy ra một sợi lông dài, nét mặt từ bi nói với hắn "Ta đã tu hành Phật pháp, 50 năm thành Phật quả Kim Mao này. Ngày hôm nay, ta cắt Phật quả, siêu độ nhân thế, nguyện cho người quá cố tâm an, chu du miền cực lạc. "

". . . . . . . Chết tiệt, đúng là không biết xấu hổ!"

"Nhân tiện, Trần Thiên Kiêu, thân là kiều tử đạo môn, hà cớ gì mắt thấy tai họa xảy ra lại lạnh lùng thờ ơ đứng nhìn không chút động lòng? Lẽ nào đây chính là tu hành của đạo giáo." Câu hỏi này của lão hòa thượng đầy ý vị sâu xa.

Trần Hạo nhếch miệng cười: "Đó là chuyện của ta."

Lão hòa thượng: ". . . . . . ."

"Ta biết rồi! Ngươi vì cô bé đó mà đến nhỉ, nhưng thật đáng tiếc, ngươi đã trễ một bước." Lão không hề giận dữ, mà trái lại lão còn cười tít cả mắt, khuôn mặt đầy tự mãn.

Trần Hạo cũng mỉm cười rồi trả lời: “Vậy đúng thực là phải chúc mừng ngươi rồi, thí nghiệm phẩm số 3."

Lão hòa thượng ngạc nhiên: "Ngươi nói cái gì?"

Chen Hao nói, "Ta nói, đại sư rất tuyệt vời."

Bình Luận (0)
Comment