Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 825 - Chương 826: Điên Cuồng

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 826: Điên cuồng

Vận khí bị cướp mất, chàng trai trẻ đang chờ đợi và quan sát nơi tang lễ không khỏi cảm giác sợ hãi, cả người run bần bật. Anh ta cảm nhận được một cơn ớn lạnh đang thâm nhập vào tận xương tủy.

Thầm chửi rủa một tiếng, chàng trai lấy di động ra và quay số.

Chẳng mấy chốc, điện thoại được kết nối, và chàng trai trẻ bĩu môi cất giọng: “Tam ca, em đến rồi, đã xác nhận, lão bà đã chết".

"Này… còn không tin em à, em đang ở ngay hiện trường đấy. Nhưng mà tam ca, nha đầu đó là con gái ruột của anh cơ mà. Ngươi có chắc là mặc kệ nó không?"

"Rồi rồi rồi, là em nhiều chuyện, em không hỏi nữa."

Sau khi cúp máy, tên thanh niên liếc nhìn cảnh tang lễ một lần nữa, thở dài một tiếng: "Mệnh thể Phượng Hoàng, không còn cách nào khác, ai bảo mẹ ngươi trước đây không đánh đập ngươi, bây giờ chỉ đành lẻ loi một mình. Muốn trách thì tự trách mình đầu thai sai chỗ đi."

Nói xong, anh ta lấy cặp kính râm ra đeo rồi lên xe, nhưng không đợi đến khi anh ta khởi động máy thì đã nghe thấy âm thanh gầm rú thật to của một chiếc xe tải lớn đang lao đến ù ù.

Người thanh niên trợn tròn mắt, sợ cứng cả người, không xoay sở thế nào.

Sau đó, một tiếng ầm nổ ra, chiếc xe tải lớn đâm vào chiếc đại bôn, nó đẩy mạnh và văng xa tầm bảy tám mét mới dừng lại, còn chiếc đại bôn lại bị húc văng lên rồi đổ nhào xuống.

Vụ tai nạn xe bất ngờ, kinh động đến những người xung quanh, một số người chạy nhanh đến để kiểm tra tình hình.

"Cứu, cứu với."

Trong chiếc Đại Bôn, cuối cùng, chàng trai bắt đầu kêu cứu. Nhìn anh ta còn sức để la hét, dường như không có vấn đề gì nhiều lắm.

Lúc sau, mọi người chạy lại cùng giải cứu chàng trai trẻ ra.

Nhưng khi kiểm tra xem xét chiếc xe tải lớn, lại khiến mọi người đều sửng sốt.

Người lái chiếc xe tải đã thắt dây an toàn, trông có vẻ không bị tổn thương nhiều, thậm chí cũng không đổ máu.

Nhưng mà điều quỷ dị chính là, tài xế xe tải, đã chết.

Một ông già với vẻ mặt trang trọng đã kiểm tra người tài xế rồi thở dài: “Là một cái chết bất ngờ, chắc hẳn là một cơn nhồi máu cơ tim”.

Nghe như vậy những người đang vây xem đều giật mình.

Chàng thanh niên vốn định gây rắc rối, cả mặt tối sầm lại đen như mực.

Người ta đã chết rồi, anh ta còn có thể nói gì đây, thực sự muốn nói, đoán chừng mấy người ở hiện trường sẽ không đáp ứng.

Loại tình huống đột tử này, ai cũng không muốn, nhưng lỡ gặp rồi thì chỉ có thể đồng cảm thôi.

Tuy nhiên, xui xẻo như vậy cũng khiến anh thanh niên trẻ nghẹn ngào trong lòng.

Vốn dĩ ban đầu đến đây để dò la một chuyện, không nghĩ đến việc gặp tai nạn xe, suýt chút nữa là bị tông chết rồi. Bây giờ muốn trút hết sự bất mãn cũng không xong.

Người thanh niên liếc nhìn oán hận tài xế xe tải đã chết, rồi anh ta quay người và chuẩn bị rời đi.

Mặc dù không xảy ra chuyện gì nhiều, nhưng anh ta cũng bị một số vết thương ngoài da, thậm chí anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng hơi hơi đau, cần phải đến bệnh viện để kiểm tra.

Mạng sống của của bản thân rất quý giá, nhưng bạn không thể giống với người lái xe tải đó, chết-một-cách-tầm-thường.

Xoay người rời khỏi đám đông, đang định lấy vài thứ trong chiếc đại bôn đổ nát thì chợt có ngươi kêu lên coi chừng.

Cẩn thận…

Snap, một âm thanh rõ nét!

PANG! Một âm thanh giòn giã vang lên!

Cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, đứng chôn chân tại chỗ. Người thanh niên nhìn mấy chậu hoa bị nghiền nát bét trộn lẫn với đất và cây cối từ trên đầu rơi xuống. Sau đó anh ta ngã uỵch xuống đất, không còn biết gì nữa.

PANG!

Một chén nước hết lên mặt, ngay lập tức người thanh niên tỉnh táo trở lại, đưa tay chạm vào những giọt nước còn đọng trên mặt. Anh ta trở nên bực bội và ngay lập tức nổi giận.

“Cái quái...."

Lời còn chưa nói xong, người thanh niên sững sờ nhìn thân người phía sau anh ta.

Người dội nước vào anh ta là một cô bé, anh ta quen biết nó, chính là đứa con gái mồ côi bị ruồng bỏ của tam ca, đứa cháu gái ruột của anh ta. Anh ta có những bức ảnh từ mọi khoảnh khắc của nó trong tay, từ lâu đã vô cùng quen thuộc với nó.

Chỉ là, tại sao con bé lại ở bên cạnh, còn hất nước vào anh?

Ngươi thanh niên có chút mơ hồ.

Đúng lúc này, cô bé thấy anh ta tỉnh dậy, lạnh lùng nói: "Thúc nói xem, ta gọi thúc là Lục thúc, hay Hoắc Trung Kỳ?”

Người thanh niên có phần ngạc nhiên: "Laàm sao ngươi biết?"

Mặt con bé không có một chút sắc diện nói rằng: "Ta không còn là một đứa trẻ nữa, ta biết mọi thứ ta nên biết."

Khóe miệng người thanh niên giật giật.

Hả, một đứa nhóc mới 8 tuổi đầu mà giả vờ mặt dày mày dạn trước mặt ta à?

Nhưng trong lúc này, chàng trai trẻ cũng xem như đã lấy lại được tinh thần, cười cười nhìn cô bé rồi bảo: "Thế nào? Ngươi đang muốn nhận người quan sao?"

Nó bật cười: “Há há”.

Mặt người thanh niên tối sầm lại: “Há há cái rắm, tiểu nha đầu ngươi, đừng tưởng ngươi biết thân phận rồi liền muốn trèo cao. Ta nói cho mà biết, ngươi đúng là nằm mơ."

Cô bé lạnh lẽo đáp lại: "Phải nằm mơ thì cũng là các người nằm mơ. Ta từ lúc nhỏ đã được gọi là Chu Băng Băng, sau này cũng sẽ không đổi! Lần này ngươi chủ động đến tận cửa, đúng lúc, dùng ngươi để dụ tên súc sinh kia tới. Mẹ ta có một thứ của ông ta, cần phải tận tay trả cho hắn.”

Người thanh niên trợn mắt nhìn chằm chằm vào con bé: "Ngươi lại có thể gọi cha ruột của mình là súc sinh?"

Cô gái nhỏ nói: "Hại vợ vứt con, không phải là một tên súc sinh thì là gì?"

Người thanh niên cũng nghẹn họng.

Sau đó anh ta chợt nhớ lại gì đó đưa mắt nhìn cô bé: "Ngươi muốn tam ca qua đây, cái này thì không thể, tam ca sẽ không đến gặp ngươi đâu, đừng hi vọng nữa.”

"Cũng không hẳn đúng, ngươi chủ động gọi cho hắn, bảo rằng bị người của chị dâu theo dõi và biết được chuyện đứa con gái mồ côi bị bỏ rơi. Tên tam ca đó của ngươi, làm sao không thể đến đây được chứ!” Lúc này, có một giọng nói cất lên, là Trần Hạo đã chen ngang cuộc nói chuyện của họ.

Người thanh niên biến sắc, hỏi: “Ngươi là ai?”

Trần Hạo khẽ cười trả lời anh ta:” Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là, bây giờ chuyện đứa trẻ mồ côi, ngươi đã báo cho chị dâu ngươi. Thậm chí ngươi cũng báo luôn cho nhiều người ở Hoắc gia, đoán chừng bọn họ bây giờ đều đang tới đây. Lập tức nơi này sẽ diễn ra một trò hay để xem. Tất cả, đều là công lao của ngươi.”

“CHẾT TIỆT, NGƯƠI HẠI TA!” Người thanh niên bị dọa sợ đến mức bật dậy, đầy tức giận nhìn chòng chọc vào Trần Hạo.

Trần Hạo chỉ cười không buồn nói gì thêm.

Anh ta lướt nhìn vóc dáng của Trần Hạo, vốn định tẩn cho hắn một trận để giải tỏa tâm trạng. Sau đó, anh ta vội rút điện thoại ra, muốn bấm số gọi điện lại thấy có hơn 60 cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, hầu hết trong số đó là tam ca, còn có một số người thân khác nữa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, người thanh niên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xộc lên tới não, cơ thể lảo đảo lảo đảo.

"Tiêu rồi tiêu rồi, lần này hoàn toàn đắc tội với tam ca rồi, con đường sau này, hoàn toàn mất rồi.”

"Không, không, không, mình phải nghĩ cách, không được hoảng,không được loạn, phải có, phải có cách...."

Miệng người thanh niên lẩm bẩm không ngớt, đột nhiên vẻ mặt trở nên dữ tợn, rồi dời ánh mắt đầy hung ác về hướng cô bé. Bất chợt anh ta đưa tay ra bóp lấy cổ của nó. Anh ta ra sức siết chặt, siết rất chặt.

Chỉ khi giết nó, không còn đối chứng, về sau dễ lo liệu.

Mặc dù gánh vác trách nhiệm mạng người thế này nhưng mà tam ca hài lòng thì chắc chắn sẽ cứu anh ta. Thậm chí vì những gì anh ta đã gây ra ngày hôm nay mà coi trọng anh ta hơn.

Cơ hội, đây là một cơ hội để chứng minh.

Đôi mắt của người thanh niên hằn lên những tia máu nhỏ, đỏ bừng. Dường như anh ta đã dùng hết sức lực toàn thân để bóp nghẹt con bé.

Mà trong lúc này, Trần Hạo, tiểu Hắc, tiểu Hoàng, Lam Điệp và.... cô bé, đang đứng sang một bên, nhìn người thanh niên đang ôm lấy một con gấu bông, điên cuồng bóp cổ nó.

Trần Hạo thoáng nhìn rồi thở dài.

Quả nhiên đều là cùng một nhà mà ra, cô bé ngay từ nhỏ đã thù hận không phải là không có nguyên nhân.

Mà mặt nó không có lấy muốn chút sắc diện, chỉ nhìn người thanh niên điên điên khùng khùng, ánh mắt ngày càng lạnh đi.

Lúc này, mắt của Trần Hạo chuyển động, cười và bảo rằng: "Tiểu tử, cơ hội thay đổi vận mệnh của ngươi sắp đến rồi. Từ giờ trở đi, cuộc đời của ngươi sẽ khác đi. Về Những thứ đó sẽ biến thành thế nào, còn phải xem nỗ lực của chính ngươi.”

Nói xong, Trần Hạo đem ba đứa nhỏ tránh đi.

Để lại người thanh niên ở phía bên kia, ôm một con gấu bông, cười điên dại.

Bình Luận (0)
Comment