“Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Trần Hạo nhìn cô bé một cách nghi ngờ.
Cô bé đáp: “Ta muốn học”.
Trần Hạo nhíu mày nhìn cô bé rồi hỏi tiếp: “Một nhóc con như ngươi thì học cái này làm gì?”
Cô bé cũng quay lại nhìn hắn rồi nói: “Ngươi có thể chăm sóc ta cả đời không?”
Trần Hạo: “. . . . . . . . . . . . . .”
Con bé nói tiếp: “Xem ra ngươi không thể, vậy ta chỉ đành tự mình bảo vệ mình thôi.”
Hắn cũng không còn gì để nói.
Cô bé này thật không giống với những gì bản thân hắn nghĩ, trưởng thành sớm vẫn có chút đáng sợ!
“Còn bà nội bảo ta tin tưởng ngươi, ngươi muốn thu xếp cho ta thế nào?” Con bé nhìn hắn tiếp tục truy hỏi, từ đầu đến cuối nét mặt của nó vẫn không hề thay đổi, dù nó đã thấy hồn phách của bà nội thì cũng chỉ là đôi mắt hoen đỏ mà thôi.
Trần Hạo hít một hơi thật sâu, không khí lắp đầy lá phổi của hắn. Không đối xử với nhóc con này như một đứa trẻ được nữa.
“Ngươi biết thân thế của mình không?”
"Biết" con bé nhàn nhạt trả lời hắn.
Trần Hạo như tìm được chút hứng thú mà hỏi tiếp: “Vậy ngươi nghĩ thế nào về điều đó?”
Nó ném một cái liếc mắt sang hắn: “Ha ha”
Giây phút đó khiến Trần Hạo như chết lặng
Bây giờ lại là sao đây, ta hỏi ngươi mà ngươi chỉ ha ha…
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, người định thu xếp cho ta như thế nào?” Cô bé lạnh nhạt hỏi lại hắn.
Trần Hạo nhìn chằm chằm vào con bé, một ánh mắt như muốn xoáy sâu vào trong nội tâm của nó rồi mới trả lời: "Ta sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo."
Nó nhìn Trần Hạo đầy hoài nghi, nhưng cũng không nói gì.
Hắn mỉm cười bảo: "Tin hay không tùy ngươi. Chỉ có điều sự giúp đỡ này của ta ngươ có lẽ không lý giải được, tiếp đó ngươi có thể gặp phải những điều mà ngươi không dám nghĩ tới."
Sau khi nói xong thì hắn cười như không cười nhìn cô bé.
Chỉ mới tám tuổi mà nó đã trưởng thành quá nhiều, có lẽ đây là do cuộc sống tạo thành.
Nếu cuộc sống đột nhiên bị đảo lộn khiến ngươi sống không bằng chết thì ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào?
Trần Hạo bất ngờ khi bản thân cũng có một chút mong chờ nào đó.
Một đứa trẻ chỉ là một đứa trẻ, không thể luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng như vậy mãi.
Nhìn thấy biểu cảm của Trần Hạo, cô gái nhỏ không nhịn được mà hơi rụt đầu có vài phần cảnh giác với Trần Hạo.
Ngày hôm sau, cô bé cuối cùng cũng buông xuôi và bắt đầu sắp xếp đám tang của bà.
Trần Hạo vốn định giúp một tay nhưng con bé đã từ chối. Nó bướng bỉnh mà tự mình bận việc, nó mời nhà tang lễ tốt nhất nhưng tiệc rượu lại không nhiều, được tổ chức ngay tại quán rượu sát vách nhà nó. Cô bé chỉ mời mấy hàng xóm trong cùng tòa nhà và chiêu đãi miễn phí, xử lý tang sự gọn gàng, đâu vào đấy.
Thấy con bé giỏi giang như vậy, Trần Hạo vô cùng kinh ngạc thán phục, lại càng ngày càng tò mò. Nếu một đứa trẻ như vậy mà có được vận khí Chung Linh thì sẽ có những thay đổi kỳ diệu nào đây?
Những dòng suy nghĩ chồng chéo trong lòng Trần Hạo. Hắn cũng không nhàn rỗi gì mà xuất ý niệm thâm nhập vào Tụ Lý Càn Khôn, cảm thụ những biến đổi bên trong.
Sau khi Chu Mộng Hy bị bắt bỏ vào trong Tụ Lý Càn Khôn, Trần Hạo không quản nữa nên cũng không biết mình bây giờ nó thế nào.
Đối với Chu Mộng Hy thì hắn vẫn rất xem trọng nó.
Dù sao cũng liên quan đến một năng lực hộ mệnh.
Ý niệm lan truyền, bao phủ toàn bộ Tụ Lý Càn Khôn.
Đối với không gian nhỏ này mà nói hiện tại Trần Hạo không phải là chủ nhân mà là một quản trị viên.
Do đó khi ý niệm được khuếch đại thì hắn cũng không hề dễ dàng điều khiển nó mà nắm tất cả mọi thứ trong tay.
Nhận thức được, bộ Kimono của cô bé được thu nhận lần nữa vào trong không gian to lớn. Màn sương trắng, phù thủy quỷ linh, tất cả đều lẩn trốn một cách khéo léo hình như đang tu hành.
Mà Mi Mi lại không biết thế nào đã xúc phạm người phụ nữ mặc đồ trắng. Thế là bị tẩn cho thành một đống rồi bị ném vào một góc xó xỉnh nào đó trong không gian.
Đậu binh thì đang đi tuần tra tại con sông nhỏ, Trần Hạo cũng chẳng cho nó gia nhập tiểu binh chỉ vì nó làm việc cẩn thận kỹ lưỡng, cảm giác như một người đã rời khỏi một quân đội.
Ừm, không đúng, Chu Mộng Hy đâu rồi?
Trần Hạo phản ứng, nhìn về phía chiếc hộp ma quái dưới mục quang ý thức.
Sau đó hắn sững sờ.
Khí tức của Chu Mộng Hy đang nằm trong chiếc hộp ma quái.
Chẳng lẽ người phụ nữ áo trắng đã ra tay với Chu Mộng Hy?
Nhưng đừng đều xuất ra như con thiêu thân vậy chứ, đây là vật phẩm nhiệm vụ của ta mà.
Thoáng suy nghĩ trong đầu, Trần Hạo bèn gửi thẳng thắc mắc của mình đến người phụ nữ đồ trắng bằng ý niệm.
Người phụ nữ đồ trắng vẫn lạnh lùng như mọi khi, đối đầu với ý niệm Trần Hạo ả cũng không hề để ý.
Điều này làm hắn rất bực tức, trực tiếp đưa ra tín hiệu.
Phóng xuất Chu Mộng Hy ra, bằng không lần này ta thực sự không khách khí nữa!
Người phụ nữ áo trắng cuối cùng cũng trả lời.
"Cầu, đổi."
Hai từ đơn giản, ý nghĩa rất là rõ ràng.
Trần Hạo cau mày bực dọc: "Thứ ngươi muốn, là cầu Nại Hà?"
Người phụ nữ mặc đồ trắng lại im lặng, nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo sốt ruột cả lên.
Người phụ nữ này có thể làm người ta nôn nóng mà chết.
Nhưng vì ngươi đã không phản đối, vậy thì để ta làm trước cho ngươi xem.
"Được rồi, ta đồng ý, ngươi đưa Chu Mộng Hy ra trước để ta xem. Đảm bảo nó không có vấn đề gì thì ta đi tìm nó."
Người phụ nữ mặc đồ trắng vẫy tay một cái, một hình bóng bay ra khỏi chiếc hộp ma quái. Sau khi hạ xuống, hóa thành Chu Mộng Hy.
Ngay khi hiện thân, Chu Mộng Hy liền hớn hở chạy đến bên người phụ nữ đồ trắng, nịnh nọt hỏi: "Đại tỷ, tỷ gọi muội có chuyện gì?"
Ả không lên tiếng, chỉ nhìn lên phía trên.
Chu Mộng Hy dường như nhận thức được điều đó, la hét thảm thương: "Hãy thả ta ra, mau thả ta ra, ta sai rồi. Đại sư, hãy buông tha cho ta."
Giọng nói của Trần Hạo vang lên: "Chu Mộng Hy, ngươi biết ngươi sai không?"
Nhận được sự phản hồi từ hắn, Chu Mộng Hy như kích động, miệng liên tục cầu xin: "Biết sai rồi, biết sai rồi, sư phụ tha mạng."
"Vậy nếu bổn tọa bảo ngươi từ bỏ quyền bá chủ vương triều, ngươi định làm gì?"
"Cái này không thể." Chu Mộng Hy theo bản năng mà phản bác lại
Vừa nói xong câu đó, khuôn mặt nó liền biến đổi: "Sư phụ, thực ra cũng không phải không được, có thể thương lượng mà, trước tiên ngươi thả ta ra ngoài, được không?”
Trần Hạo thở dài, quả nhiên chấp niệm vẫn là chấp niệm, thật khó để loại bỏ.
Có vẻ như năng lực hộ mệnh này không dễ lấy, vẫn cần suy nghĩ xem xét kỹ hơn.
Đang suy nghĩ thì giữa hai hàng lông mày Trần Hạo chợt chuyển động, hắn mở to mắt nhìn ra ngoài cửa.
Một hồi sau, Trần Hạo nở một dáng cười rộng đến mang tai, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, hắn liền thấy một chiếc Đại Bôn đang đậu ở ven đường. Một thanh niên ăn mặc thời thượng bước xuống xe, trong miệng đang nhai thứ gì đó, hình như đang quan sát tang sự ở bên đây, với vẻ mặt miễn cưỡng.
Sau khi nhìn chàng trai một vài lần, Trần Hạo siết chặt tay, một luồng ánh sáng bay ra, lóe lên từ trên người thanh niên đó rồi trở lại trong tay của Trần Hạo lần nữa và biến thành một quang cầu.
Bên trong quả cầu ánh sáng này có một luồng ánh sáng màu đỏ thẫm đang lưu động, rất mờ nhạt, mỏng manh như sợi tóc.
Nhìn ánh hào quang đỏ thẫm, Trần Hạo khẽ cười.
Đây là vận khí may mắn, thuộc về chàng trai trẻ kia, hoặc có thể nói nó thuộc về của gia tộc mà anh ta được phân phối đến.
Với loại vận khí này, những người trẻ tuổi sẽ có được nhiều cơ hội. Chỉ cần không tự tìm đường chết thì nhất định có thể giàu sang suốt đời.
Một khi vận khí bị cướp đoạt, người thanh niên đó sẽ bị phế đi phân nửa. Nếu làm không tốt còn có tai họa giáng xuống thân.
Sau khi rút lấy vận khí của người thanh niên, Trần Hạo không dừng lại, trở tay, quang cầu tuột khỏi tay mà rơi ra.
Mặc dù thể đoạt lấy, nhưng lại không thể giữ được nó. Vận khí có thuộc tính sở hữu, những người không có quan hệ huyết thống như Trần Hạo, ngay cả khi là dị số, cũng không thể làm trái quy luật. Đó là thứ thuộc về người trong gia đình.
Nó giống như một món đồ cổ vô giá. Trần Hạo mượn nó để xem, có thể không trả lại cho chủ nhân nhưng nhất định phải giao cho người thân nhất của chủ nhân, không thể giữ lại bên mình.
Quả cầu ánh sáng bay đi, nhập vào cơ thể cô bé, hào quang ánh sáng đỏ thẫm trong nháy mắt dung nhập vào cơ thể của nó.
Nhìn những thứ đang diễn biến trước mắt, Trần Hạo nhếch miệng cười, thí nghiệm phẩm số hai, đăng nhập thành công.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm người cha đốn mạt của ngươi”.
Một đối tượng thí nghiệm thú vị khiến hắn có chút gấp rút.
Những bước chân chầm chậm dạo bước, tiến về phía trước.
Trần Hạo không nói gì, nó cũng lặng thinh không lên tiếng.
Tiểu Hắc và tiểu Hoàng tự nhiên càng không hiểu.
Đi chưa được bao xa, một chiếc ô tô tiến đến gần, chắn cả đường đi.