Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 823 - Chương 824: Bé Gái Hung Dữ

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 824: Bé gái hung dữ

Không đợi bà cụ lên tiếng cảm ơn, Trần Hạo đã nói: “Chỉ là cháu có một điều thắc mắc. Đứa bé mới tám tuổi, về sau ai sẽ chăm sóc nó?”

Bà cụ thở dài nói: “Đây là chuyện bà lo lắng nhất.”

Sau đó bà cụ liền kể hết đầu đuôi mọi chuyện.

Thì ra là mấy chục năm trước gia đình bà cụ chuyển tới đây, ở cái thành phố này cũng không có người thân nào, được mấy năm thì cụ ông mất, một mình bà nuôi nấng cô con gái trưởng thành.

Lẽ ra đây cũng chỉ là gia đình một mẹ đơn thân, cũng không có gì kỳ lạ.

Thế nhưng lúc con gái của bà lên đại học lại xảy ra một chuyện khiến bà cụ kinh sợ không thôi.

Đó là vụ việc cô con gái của bà nhảy lầu tự sát tại bệnh viện, không chỉ có như vậy, cô ấy còn để lại một đứa trẻ, và một bức tâm thư viết rằng thật có lỗi với mẹ, có lỗi với đứa bé.

Bà cụ vì chuyện đó mà điên cuồng làm ầm ĩ cả lên, đi tìm nguyên nhân cái chết của con gái mình, tìm xem rốt cuộc bố đứa bé là ai, bà chỉ muốn tìm công bằng, đáng tiếc thế đơn lực bạc, cuối cùng bà cụ tức giận từ chối hết tiền bồi thường từ trường học và bệnh viện, mang theo đứa bé rời đi, nuôi nấng nó suốt tám năm nay.

Dù sao cũng là máu mủ của con gái, bà cụ muốn nuôi lớn đứa trẻ này, đáng tiếc thân thể già nua không cho phép, bà cụ quanh năm cực nhọc đã sớm không thể chịu nổi gánh nặng này, rốt cục ra đi bất ngờ.

Nghe xong chuyện cũ của bà cụ, Trần Hạo nói: “Vậy có phải bà đã biết cha của đứa bé là ai rồi đúng không?”

Bà cụ cắn răng nghiến lợi nói: “Đương nhiên bà biết, gã có hóa thành tro bà cũng nhận ra, tên súc sinh kia, năm đó ngay cả con mình cũng không muốn nhận, còn vứt cho bà một khoản tiền, nói đó là phí nuôi dạy, bà dứt khoát từ chối, bà chỉ hận trời xanh bất công, tại sao không giáng xuống mấy hồi sấm xét đánh chết hắn luôn đi.”

Trần Hạo im lặng suy nghĩ, một lúc sau nhìn về phía bà cụ: “Bà à, bà có muốn báo thù không?”

Bà cụ vội vàng nói: “Nhóc con, cháu đừng làm bậy, giết người là phạm pháp, tuy rằng bà hận tên súc sinh kia, nhưng cũng không muốn để cho người khác vì vậy mà phạm pháp, không đáng chút nào.”

Trần Hạo cười nói: “Bà cứ yên tâm, cháu không giết người, hơn nữa cháu có thể đảm bảo, chuyện này đối với cháu gái của bà chỉ có lợi.”

Bà cụ nghi ngờ nhìn Trần Hạo một hồi, cuối cùng gật đầu.

Đinh đong: Người chết đột ngột Lưu Cúc, âm hồn hai ngày, hoàn thành nguyện vọng của người chết, thưởng sáu tháng đạo hạnh.

Nhiệm vụ xuất hiện, thưởng không được nhiều cho lắm, nhưng mà Trần Hạo có tính toán khác nên cũng chả thèm để ý một chút điểm thưởng này.

Vung tay lên một cái đem cửa phòng mở ra, bước vào nhà.

Mở đèn, Trần Hạo phát hiện bên trong căn nhà mang hương vị xưa cũ, tất cả đều là đồ dùng thôn quê.

Có điều trong phòng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, bày biện cũng rất chỉnh tề làm cho căn nhà nhìn vào rất dễ chịu.

“Những năm gần đây, cơ thể bà không được tốt, đồ đạc trong nhà đều là con bé Băng Băng này sắp xếp, nó giống hệt mẹ nó khi bé, khôn khéo hiểu chuyện.” Đi theo phía sau Trần Hạo, bà cụ trong mắt đong đầy dịu dàng, thở dài mở miệng.

Trần Hạo gật đầu, đi vào một phòng ngủ, bên trong phòng ngủ có một cô bé đang nằm, có vẻ đang ngủ rất say.

Trần Hạo tiến lên mấy bước, nhìn bé gái nhỏ.

Bé gái trắng trẻo nhưng lại rất gầy, nằm trên giường hô hấp đều đều.

Trong mắt Trần Hạo, có thể thấy được cô bé này có tướng mệnh quý khí, rõ ràng từ nhỏ đã không phải tầm thường, chẳng qua gặp phải phận long đong, xem tướng mạo, dường như cả đời này không thể nào đảo ngược được, chỉ có thể cả đời sống tầm thường.

Nói cách khác, chuyện này giống như một vở kịch công tử nhà giàu chơi chán nữ sinh liền vứt bỏ còn khiến nữ sinh nọ mang thai, đứa bé được sinh ra lại rơi vào một vận mệnh cẩu huyết!

Chỉ khác vở kịch phú hào một chút, đứa bé bị bỏ rơi này, không có khả năng thay đổi vận mệnh lạn đận của mình.

Tùy tâm mà đi, gặp nhau âu cũng là cái duyên.

Đã gặp rồi thì số của ngươi thật may mắn, tiện thể làm vật thí nghiệm thứ hai của ta.

Trần Hạo cười cười, trở tay kéo tấm chăn đang đắp kín trên người bé gái lên.

Đúng lúc này lại đột ngột phát sinh biến cố.

Cô bé bất thình lình mở mắt.

Trần Hạo: ⊙⊙

Nhân lúc hắn đang kinh ngạc, cô bé từ trong chăn thò một cánh tay ra, trong tay bé cầm một con dao gọt hoa quả, hướng về phía Trần Hạo đâm một nhát.

Trần Hạo nhất thời hoảng sợ, lui về sau vài bước.

Cô bé lại nhân cơ hội cuộn mình lăn về phía góc giường, ánh mắt gắt gao nhìn Trần Hạo, hai tay nắm chắc dao gọt hoa quả, một bộ ngươi dám làm gì ta thì ta sẽ đâm ngươi.

Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.

Đờ mờ, tình huống gì đây?

Không chỉ có Trần Hạo, cả Gà trống, Mèo mun và Lam Hồ Điệp đều bị dọa sợ.

Lần đầu tiên gặp phải bé con can đảm lại dữ dội đến như vậy, còn dám dùng dao đâm Hạo ca!

“Chuyện này, Băng Băng, nó làm sao lại có thể như vậy?” Bà cụ cảm thấy mình như nằm mơ, không thể tin được đây là đứa cháu gái đáng yêu khôn ngoan của mình, đi ngủ còn có thể giấu dao trong chăn!

Trần Hạo lấy lại tinh thần, nhìn kỹ bé gái.

Cô bé không nói lời nào, thế nhưng trên khuôn mặt đã lộ rõ suy nghĩ trong lòng.

Bé đang sợ hãi, hoảng hốt, còn có cả phẫn nộ.

Một đứa bé trước giờ ngoan ngoãn đáng yêu, lẽ ra cuộc sống phải không buồn không lo, không biết tới ưu sầu là gì, không thể nào lại mang tâm tình như vậy.

Nhất định đã trải qua chuyện gì đó.

Trần Hạo cố gắng mỉm cười, giọng mềm mỏng nói: “Cháu gái nhỏ không phải sợ, chú không phải là...ờm...”

Vốn định nói bản thân không phải người xấu, thế nhưng Trần Hạo lại không nói nên lời.

Nửa đêm nửa hôm tự dưng có người lạ xông vào nhà, nói không phải người xấu thì ai mà tin?

Suy nghĩ một chút, Trần Hạo trực tiếp đưa ngón cái ra pháp quyết, một vầng sáng liền bao phủ lấy người bà cụ, một khắc sau, hồn phách bà lão hiện ra, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Thấy bà cụ, cô bé liền kinh ngạc, sau đó lại vui mừng vội vàng nhảy dựng lên, chạy về phía bà.

Kết quả là cô bé cứ thế xuyên qua bà lão, lại đơ người lần nữa.

Vẻ mặt bà cụ đầy kinh ngạc.

Trần Hạo mở miệng nói: “Bà ơi, cháu đã phủ một lớp linh quang lên hồn phách, cháu gái bà có thể nhìn thấy bà trong một thời gian ngắn, nhưng không thể đụng vào. Dù sao thì người và quỷ có sự khác biệt, tiếp xúc với nhau không phải điều tốt gì.”

Bà cụ vui mừng: “Được được, vậy là đủ rồi.” Nói xong bà cụ liền đi tới bên cạnh bé gái, bà ngồi xuống, nước mắt rơi lã chã, vẻ mặt không nỡ.

Cô bé nhìn bà cụ, từ từ buông con dao ra, mắt cũng đỏ hoe.

“Băng Băng, cháu đã biết bà ngoại mất rồi à, hai đứa ban ngày không đi học, canh giữ trong nhà, bà cũng nhìn thấy, nhưng mà là người thì cũng sẽ chết, bà lớn tuổi rồi, đây là mệnh của bà. Cháu còn nhỏ, bà cũng không muốn phải rời xa cháu như vậy, hãy cố gắng học tập và chăm sóc bản thân cho tốt, như vậy bà mới có thể yên tâm mà đi.”

Cô bé không nói lời nào, chỉ nhìn bà cụ, sau đó vươn tay ra muốn chạm vào bà, thế nhưng tay lại không thể nào chạm được khuôn mặt già nua của bà.

Lòng bà cụ lại càng chua xót, bà tiếp tục nói: “Băng Băng, chú này là người tốt, hắn có thể giúp cháu, cháu nhất định phải nghe lời, biết chưa?”

Cô bé nhìn thoáng qua Trần Hạo.

Trần Hạo theo bản năng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

Cô bé lại nhìn về phía bà cụ, ánh mắt nó đầy mong đợi, cuối cùng gật đầu.

Bà cụ thở dài, sau đó dẫn cô bé đi tới phòng của bà, giao lại một ít di vật, rồi dặn dò vài câu, lúc này mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm, sau đó linh quang trên hồn phách biến mất, bay lên.

Dường như cảm giác được điều gì, bà cụ nhìn về phá Trần Hạo, khuôn mặt già nua tỏ vẻ cảm kích.

Trần Hạo khẽ vuốt cằm, ý nói bà yên tâm, cháu nhất định không để cho cháu gái dễ thương của bà phải chịu thua thiệt.

Chờ cho hồn phách bà lão tiêu tan, Trần Hạo nhìn về phía bé gái, chưa kịp nói, cô bé đã mở miệng trước, sau khi gặp mặt nhau câu đầu tiên cô bé nói lại là.

“Chú biết dùng dao không?”

Trần Hạo: ???

Bình Luận (0)
Comment