Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 822 - Chương 823: Lai Lịch Của Chiếc Mặt Nạ?

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 823: Lai lịch của chiếc mặt nạ?

“A!”

Mắt thấy xà hồn thoát khỏi thi thể của đại xà, Trần Hạo trợn tròn con mắt.

Xà hồn này sao lại mang đầu người, hơn nữa còn là đầu cuả một người phụ nữ lớn tuổi.

Cái này thật vi diệu, tại sao một con rắn lại mang bộ mặt của một người phụ nữ?

Cẩn thận quan sát, Trần Hạo càng ngạc nhiên hơn vì cái đầu này cùng thân rắn gắn với nhau vô cùng ăn khớp, như thể trời sinh ra đã là như vậy rồi.

Bị Trần Hạo nhìn chằm chằm, Xà hồn cũng lấy lại tinh thần, nhìn qua thi thể của mình rồi chán nản nói: “Hơn trăm năm tu luyện khổ cực, một khi đã rơi vào lưới tình, liền bỏ mạng, đây là số mệnh.”

Trần Hạo nói: “Có còn hơn, ta muốn hỏi ngươi một chút, bản thể và hồn phách của ngươi dường như có cái gì đó bất đồng, ngươi không phát hiện ra sao?”

“Bất đồng cái gì cơ?” Xà hồn có chút kinh ngạc.

Trần Hạo nói: “Tự ngươi xem đi.”

Vừa nói Trần Hạo liền động tay, một dòng nước trong suốt biến thành một mặt kính, soi rõ thân ảnh xà hồn.

“Có vấn đề gì...O?O!...làm sao ta lại có đầu người?” Xà hồn kịp phản ứng, vẻ mặt tỏ ra kinh hãi.

Trần Hạo nói: “Đây là điều ta đang nghi ngờ, ngươi đừng nói với ta là ngươi cũng không biết đấy nhé.”

Xà hồn muốn mở miệng thanh minh, đột nhiên khựng lại tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó.

Một lúc sau, gương mặt người phụ nữ của xà hồn đột nhiên trở nên dữ tợn, trên người không ngừng tỏa ra oán khí mạnh mẽ.

“Thượng Dương lão tặc, Thượng Dương lão tặc, ta muốn giết ngươi, đem ngươi băm thành trăm mảnh, cho ngươi vĩnh viễn không thể đầu thai.” Lời nói của Xà hồn ẩn chứa đầy oán độc, khiến da đầu Trần Hạo cũng có chút tê dại.

“Bình tĩnh một chút, tình huống này của ngươi là như thế nào vậy?” Trần Hạo mở lời cắt đứt sự phẫn nộ của Xà hồn.

Xà hồn nhìn về phía Trần Hạo, trong mắt thoáng cái đã ngập đầy nước, hoá thành âm khí rồi tản đi.

“Đại sư, thế gian này thật sự có chân tình sao?”

Trần Hạo nói: “Tất cả đều thuận theo tự nhiên, chuyện ân tình này kia từ xưa đến nay còn thiếu sao, mấy thứ tình cảm chân thành ở nhân gian được ca tụng nhiều vô số kể.”

Xà hồn nức nở nói: “Vì sao ta không gặp được điều tốt đẹp như thế?”

“Không gặp được thì chỉ có hai khả năng, một là tiêu chuẩn quá cao, hai là đòi hỏi quá thấp.” Trần Hạo lời ít ý nhiều nói.

Xà hồn tự lẩm bẩm, cuối cùng nói: “Ta hiểu rồi, hóa ra là chính ta yêu cầu quá thấp, sở dĩ là gặp kẻ không thương mình lại tự cho là hắn có lòng, kết quả là hại chết chính mình, cũng đáng đời ta.”

Nói đến đây, Xà hồn cười tự giễu. Vẻ mặt chứa đầy sự cô đơn.

Trần Hạo hỏi: “Ngươi nhớ lại việc gì rồi?"

Xà hồn thở dài một tiếng: “Ta bị tên Thượng Dương khốn khiếp đó hãm hại, năm đó ta và hắn gặp nhau, hắn chưa từng thích ta, đối với hắn mà nói thì ta chỉ là nơi để hắn đến ở tạm, là công cụ để lợi dụng.”

“Có liên quán gì đến mặt nạ kia sao?” Trần Hạo bắt được mấu chốt.

Xà hồn gật đầu: “Chính là vật đó, chiếc mặt nạ này là do trước kia tên Thượng Dương đó cướp được, về sau hắn ta lấy được một cuốn bí pháp tà đạo, rồi ra tay hạ độc ta muốn đem máu thịt của ta để nuôi dưỡng mặt nạ, thậm chí còn muốn đem ta luyện thành hồn phách của mặt nạ, chịu sự điều khiển của hắn.”

Nói đến đây, Xà hồn cười lạnh: “Đáng tiếc tên Thượng Dương này có mưu tính kỹ càng thế nào, cũng không ngờ được chiếc mặt nạ này và ta trời sinh một cặp, đúng là có duyên phận, hắn lập mưu tính kế ta, lại không biết rằng mình đã tiện tay giúp ta đạt được mục đích.”

Trần Hạo nghe xong hiếu kỳ hỏi: “Vậy chiếc mặt nạ này có lai lịch gì?”

Xà hồn nhìn về phía Trần Hạo, nói: “Đại sư, ta nói ra rồi liệu ngươi có đem mặt nạ trả lại cho ta không?”

Trần Hạo cười nói: “Coi ngươi nói gì kìa, đừng làm rộn, đồ đã vào tay ta, ngươi đừng hòng động được.”

“Nhưng đây là cơ duyên của ta, đại sư có thể...”

Xà hồn còn chưa nói hết, Trần Hạo đã nhanh chóng ngắt lời, nghiêm túc nói: “Đồ đã vào tay ta chính là của ta, ngươi không nghe rõ sao, thù lao của ngươi cũng đã trả, ngươi nhìn đi, chính là chiếc mặt nạ này.”

Xà hồn: “...”

Gặp phải một kẻ trợn mắt nói mò như thế, một chút thể diện cũng không có vậy mà không làm gì được hắn, Xà hồn cảm thấy vạn phần đau thương.

“Đại sư, ngươi mang theo cái này cũng đâu có dùng tới, đây là mặt nạ vu xà, chỉ có dòng máu huyết thống của linh xà mới có thể thao túng nó, cái này giúp ta trút bỏ lớp da cũ, hình thành lớp da mới, tăng sức mạnh, ngài không có dòng máu huyết thống của linh xà, giữ lại cũng vô dụng mà.”

“Không phải ngươi chết rồi sao? Lẽ nào cái mặt nạ này cũng giúp Xà hồn lột da được à?”

“Nhưng nó cũng có khả năng khiến linh hồn của ta bất diệt, thậm chí có thể giúp ta sửa Qủy Tiên, ngươi không thích hợp với nó đâu, muốn sử dụng phải sở hữu dòng máu huyết thống đó đại sư à.”

“À, vậy hả, không sao, coi nó như chiến lợi phẩm cũng thích hợp. Thôi được rồi, ta còn có việc, đi trước một bước, bây giờ ngươi cứ làm sáng tỏ chuyện trước kia đi, có thù báo thù, có oán báo oán, ta chúc ngươi một đường thuận lợi.”

Nói xong Trần Hạo xoay người định rời đi.

“Đại sư khoan hẵng đi, chúng ta có thể thương lượng không, ta dùng bí pháp trao đổi với ngươi nhé??” Xà hồn cố gắng níu kéo.

Trần Hạo nở nụ cười: “So được với thuật thông thiên địa lý sao?”

Xà hồn cứng họng, cười khan nói: “Thuật thông thiên địa lý đó là đại thần thông rồi, còn bí pháp này của ta chỉ là pháp thuật nhỏ, đúng là không cùng một dạng.”

Trần Hạo liền cười híp mắt nhìn Xà hồn, vẫn không nói lời nào.

Xà hồn mang khuôn mặt người nói: “Ta biết rõ ngươi bản lĩnh cao cường, đạo hạnh thâm sâu, chắng coi vào mắt vài cái bí pháp, thế nhưng có một loại bí pháp này khẳng định đạo hữu sẽ thích cho mà coi.”

Trần Hạo lên tiếng: “Nói nghe xem.”

Xà hồn nói: “Khóa tinh chế tráng dương tăng tiên pháp.”

Trong nháy mắt Trần Hạo liền đen mặt.

Cái tên này vừa nghe cũng đã biết là môn pháp gì rồi.

Ông lớn à, ngươi đang muốn ám chỉ ta về phương diện này không dùng được sao?

“Không biết xấu hổ, nhìn mặt ta vui lắm à, hừm, đừng nhiều lời cũng đừng tơ tưởng tới món đồ này nữa. Muốn báo thù thì đừng ở đây lằng nhằng với ta, nếu không, ta thả ngươi ra được thì cũng phong ấn ngươi lại được.”

Nói xong Trần Hạo không chần chừ nữa, nhanh chân rời khỏi.

Hơn nửa canh giờ sau, Trần Hạo đã đi tới thành phố.

Không có xe, Trần Hạo cũng không chọn đi đường lớn mà đi lần theo những ngõ nhỏ, nhàn nhã mà đi về phía trước.

Vừa rẽ sang một con đường khác, Trần Hạo dừng lại, xoay người nhìn về phía một tòa nhà ống cách đó không xa.

Tòa nhà này rất cũ kỹ, các phòng mặc dù cũng không ít, nhưng người ở trong đây cũng không nhiều, xem nhân khí thì chỉ rải rác có mấy hộ gia đình.

Ánh mắt Trần Hạo chính là nhìn về phía tầng ba nơi có nhiều nhà ở nhất của tòa nhà ống này.

Trong đó có một nhà xuất hiện hai tia khí tức.

Một tia là nhân khí, một tia là âm khí.

Người cùng quỷ sống chung à? Thật thú vị nha.

Trần Hạo quan sát một lúc, thân hình đã vèo một cái bay lên tầng ba.

Vừa đặt chân xuống, Trần Hạo liền hướng về phía căn phòng ngoắc ngoắc tay, sau một khắc, một âm hồn liền bay ra từ trong phòng.

Âm hồn kia là một người già, thoạt nhìn vừa mới chết không lâu.

Bị Trần Hạo ép đi ra, người già còn có một chút mông lung, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trần Hạo không vòng vo, nói thẳng: “Bà cụ à, người chết không thể sống lại, chết rồi phải về với cõi âm, bà lưu lại nhân gian như vậy có chút không hợp lý lắm đâu.”

Bà cụ lúc này mới hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo nghiêm túc, tiếp tục nói: “Không cần phải hỏi cháu có nhìn thấy quỷ hay không, bà à, nhìn qua thì bà cũng không giống như người mang oán khí, tại sao lại không đi đầu thai?”

Bà cụ thở dài một tiếng: “Là bà vẫn còn lo lắng cho cháu gái của bà, năm nay nó mới tám tuổi thôi, bà quả thực không muốn rời xa nó, bà mới chết được hai ngày, bọn nó chỉ coi như bà đang ngủ, nhóc con này, cháu thấy được bà nhất định cháu là người có bản lĩnh, bà muốn cầu xin cháu một việc, có thể đem thi thể của bà đi xử lý không? Cứ để trong nhà như vậy chắc chắn ảnh hưởng tới trẻ con.”

Trần Hạo cười nói: “Cái này thì tính là gì, bà yên tâm, cứ giao cho cháu.”

Bình Luận (0)
Comment