Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 829 - Chương 830: Ám Toán

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 830: Ám toán

"Còn có chuyện này sao?”

Trần Hạo bất ngờ.

"Đây cũng chỉ là tin tức từ một bên,ta cũng không chắc có nên tin không. Nhưng vì điều này chúng ta cũng không dám đến gần quá, chỉ có thể ở bên ngoài quan sát thôi."

Trần Hạo gật đầu, bật cười: "Xem ra nước ở đây rất sâu đấy, ừm, ta cũng muốn thử xem."

"Ha ha, cũng là do tu vi của chúng ta quá thấp, không có khả năng làm nó thôi, nhưng Trần đạo hữu lại khác, với đạo hạnh bây giờ của ngươi thì chẳng sợ nơi nào hết, muốn đi đâu thì đi thôi." Từ Trung Khuê cười ha ha.

Trần Hạo trả lời khiêm tốn: "Sao nói vậy được, ta chỉ đi nhiều hơn hai bước thôi nào dám kiêu ngạo đâu."

"Trần đạo hữu khiêm tốn quá rồi, đến đây dến đây, gặp được nhau là có duyên, chúng ta mời Trần đạo hữu một chén." Từ Trung Khuê cười ha hả cầm ly rượu lên.

Mấy người khác lập tức nhiệt tình hơn.

Trần Hạo không từ chối được đành nâng chén lên uống một ngụm.

Sau đó nói chuyện từ trên trời dưới đất, từ nam chí bắc.

Đột nhiên Trần Hạo nói bị chóng mặt, lắc đầu vài cái rồi mỉm cười rất miễn cưỡng: "Ta chưa bao giờ chạm vào rượu, không ngờ tửu lượng lại kém thế này, khiến các vị đạo hữu phải chê cười rồi."

Nói xong, cơ thể Trần Hạo nằm gục trên bàn luôn.

Khi Trần Hạo gục xuống thì mèo đen, gà trống và Lam Hồ Điệp cũng nằm lăn ra đất.

Trong nháy mắt, một bàn ăn trò chuyện rôm rả trở nên yên tĩnh, từng người thăm dò Tần Hạo.

Khi đến sát gần Trần Hạo, Từ Trung Khuê vội vàng đưa tay sờ lên cổ hắn, thở phào nhẹ nhõm,rồi cười nói: "Đã trúng chiêu, thuốc phát huy tác dụng rồi."

Khi nghe hắn ta nói vậy, mấy người khác cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Thật là tuyệt, Quỷ bà bà đã đồng ý những báu vật kia chắc chắn là của chúng ta.”

"Có nhiều người tính toán làm, không ngờ lại để chúng ta rút được số đầu tiên, may quá."

"Thật là xấu hổ, xấu hổ quá, vì truyền thừa của môn phái mà đối xử với người đồng đạo như vậy, có khác gì bọn tà ma đâu?"

"Đạo hữu nói vậy làm gì, làm người không vì mình, trời tru đất diệt, đây chỉ là kế tạm thời thôi, quan trọng nhất vẫn là truyền thừa này."

"Bạch đạo hữu nói đúng, trong giai đoạn bất thường phải dùng kế sách phi thường, vì truyền thừa, mọi kế sách đều đáng giá mà."

"Đúng rồi, còn ba con linh sủng này, các vị đạo hữu nói xem nên xử lý thế nào?”

"Linh sủng tốt thì tốt thật nhưng mà đã nhận chủ rồi, nếu vậy thì nấu lên ăn luôn đi, đối với chúng ta mà nói đó chính là đồ bổ đấy."

"Được, ý này được đấy, ta đồng ý."

Cả đám người thảo luận ầm ĩ, nói chuyện hào hứng.

Đúng lúc này, đột nhiên Trần Hạo đứng dậy, cười nói: "Muốn ăn thế nào? Làm thịt kho tàu hay là hầm lên?"

"Thịt kho tàu cũng được, cái này nhất. . . Hự, Trần đạo hữu, ngươi, ngươi không bị sao hết à?"

Những người khác cũng kịp thời phản ứng lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trần Hạo.

Từ Trung Khuê đang đứng gần nhất còn nhảy dựng lên, tránh cách xa mấy mét.

Trần Hạo mỉm cười rồi nói: "Làm sao mà có thể xảy ra chuyện được, có chuyện thì mấy bảo bối nhỏ nhà ta bị người ta ăn mất thì sao."

"Ăn? Muốn ăn thịt ông gà ta nhiều quá rồi, bọn chúng tính là người thứ bao nhiêu?" Gà trống vẫy cánh, đứng lên, giọng nói khinh thường.

Sau đó là mèo đen, Lam Hồ Điệp cũng từ từ đứng lên.

Cả đám người vội vàng thay đổi sắc mặt.

Fuck, người ta đã nhận ra từ lâu. Chỉ trách nhập vai quá sâu thôi.

Mà con gà trống này lại nói được tiếng người? Đại yêu quái trăm năm đấy!

Đột nhiên, cái tên Bạch tu sĩ xoay người chạy ra khỏi phòng, chạy trốn thật nhanh.

Những người khác cũng tỉnh lại, nhanh chóng giải tán.

Không thể đánh lại được thì chạy, cứ xem xem vận may của ai kém nhất thì ở lại phía sau làm đệm lưng.

Nhưng có một chuyện kỳ lạ là cứ có người chạy ra ngoài thì bị ngã sấp mặt luôn, chỉ có Từ Trung Khuê nhẫn nhịn không chạy. Nhìn thấy đám bạn ngã xuống và hơi thở biến mất ngay lập tức, sắc mặt của hắn ta trắng bệch cực kỳ.

Giương mắt nhìn đám sương trắng bay ra từ trong cơ thể đám bạn, rồi nhìn quanh lại không thấy Trần Hạo đâu cả.

Từ Trung Khuê sợ hãi, cả người run rẩy, mở miệng cầu xin Trần Hạo: "Trần đạo hữu, ta bị ép buộc, xin ngươi tha cho ta một mạng."

Trần Hạo cười nói: "Cho ngươi thêm một cơ hội để nói hết sự thật."

Từ Trung Khuê vốn định cầu xin tha thứ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Trần Hạo, trái tim đập thình thịch, vội vàng nuối lại lời sắp nói, từ từ giải thích: "Trần đạo hữu, tất cả là do lòng tham của chúng ta, không chịu được sự cám dỗs của Quỷ bà bà, mong đạo hữu cho ta thêm một cơ hội, nhà ta còn có cha mẹ già vợ trẻ con thơ, không thể chết được."

Trần Hạo nói: "Nó làm những gì?"

Từ Trung Khuê nói: "Quỷ bà bà nói chỉ cần lấy được đầu của đạo hữu, nó sẽ cho đổi lấy Bách thảo kim đan, viên kim đan này bằng mười năm tu hành khổ cực, còn kéo dài được tuổi thọ, ngoài ra còn có thể tùy ý chọn ba bộ pháp bào.”

Trần Hạo cười: "Xem ra ta cũng có giá trị lắm, ta cũng muốn tự đem đầu mình đi đổi đấy."

Từ Trung Khuê nở nụ cười đầy miễn cưỡng, không dám nói tiếp.

Trần Hạo tiếp tục nói: "Trừ đám người các ngươi ra còn có ai tính toán đối phó với ta nữa không?"

Từ Trung Khuê do dự một lúc rồi nói: "Trần đạo hữu, không phải nói chứ ta cảm thấy tất cả đồng đạo đang ở Thiên Sơn chẳng có một người nào trong sạch cả, chỉ cần có cơ hội. . ."

Nói đến đây, Từ Trung Khuê liền dừng lại, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Trần Hạo im lặng.

Sau một lúc lâu, Trần Hạo mới nói: "Ngươi có muốn sống không?"

Từ Trung Khuê vội vàng gật đầu, nhìn Trần Hạo với ánh mắt tràn ngập mong đợi.

Trần Hạo cười cười, phất tay lấy ra một chuỗi hạt cườm, đeo lên cổ tay Từ Trung Khuê, vỗ vai của hắn ta, nói với vẻ sâu kín: "Được rồi, ngươi có thể đi rồi đấy."

Từ Trung Khuê ngạc nhiên: "Thật sao?"

Trần Hạo nói: "Nếu ngươi không muốn. . ."

Từ Trung Khuê xoay người chạy ngay.

Không đi? Chỉ có đồ ngốc mới không đi.

Khi ra khỏi làng, Từ Trung Khuê chạy nhanh về phía trước, chỉ hận cha mẹ không sinh cho hắn ta nhiều thêm hai đôi chân, tránh lúc Trần Hạo hối hận rồi đuổi theo.

Nhưng khi hắn ta mới chạy được đoạn ngắn, lại có người hét lên: "Đó là Trần Hạo, nhanh lên, ngăn hắn lại."

Mới đầu Từ Trung Khuê còn chưa hiểu ra có chuyện, có người chặn đường chạy trốn của mình nên hắn ta giết người luôn, nhưng khi giết được mấy người thì hắn mới từ từ nhận ra càng ngày càng có nhiều người bao vây quanh mình, hắn cảm thấy có gì đó khác thường, nhìn xuống quần áo trên người thấy rất lạ, không phải đồ của mình hay mặc, lấy ra một con dao găm để soi thì thấy đây là khuôn mặt của Trần Hạo!

Ngay lập tức Từ Trung Khuê chết lặng cả người.

Một loạt âm tiết lạ lùng dồn dập quanh tai, dưới đất có mảnh bóng đen lan ra và bao vây Từ Trung Khuê.

Từ Trung Khuê rùng mình, cảm thấy không ổn, nên muốn chạy trốn.

Nhưng ngay lập tức bóng đen nhanh chóng quấn quanh bóng của hắn ta, sau đó bao vây lên cả người Từ Trung Khuê.

Hắn ta cảm thấy cơ thể mình bị giam cầm, không thể di chuyển được.

Loại cảm giác này khiến tâm trạng Từ Trung Khuê trở nên điên cuồng.

Mình biến thành Trần Hạo, sau đó trở thành đối tượng bị người khác săn đuổi, mẹ nó sao mà oan ức quá.

Hắn ta không muốn chết, hắn ta không thể chết oan ức như vậy được!

Từ Trung Khuê giãy dụa, tức giận, oán hận.

Đột nhiên, bên tai hắn ta vang lên tiếng nói.

"Siêu Nhân Điện Quang, biến thân."

Giọng nói này dường như có khả năng hướng dẫn, nên Từ Trung Khuê theo bản năng hét lên.

Một lát sau, Từ Trung Khuê liền nhận ra ở cổ tay có một nguồn sức mạnh vô tận tràn vào trong cơ thể, sau đó cơ thể bắt đầu phình ra.

Cả đám người ngay lập tức trở thành những điểm nhỏ, đến bây giờ Từ Trung Khuê mới dừng lại, hắn ta cảm thấy trong cơ thể mình có một nguồn sức mạnh đáng sợ, giống như có thể đập nát một ngọn núi.

Bình Luận (0)
Comment