Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 830 - Chương 831: Ám Hại.

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 831: Ám hại.

"Còn có chuyện như vậy?"

Trần Hạo ngạc nhiên.

"Đây cũng chỉ là tin tức đồn, ta cũng không chắc nó có đáng tin hay không. Nhưng vì điều này, bọn ta cũng không dám đến quá gần, bọn ta chỉ có thể chờ đợi và nhìn từ bên ngoài."

Trần Hạo gật đầu và lập tức mỉm cười: "Dường như nước ở đây rất sâu, ừm, ta phải xem xét một chút."

"Ha ha, đây là do tu vi của đám bọn ta thấp, không có khả năng đó, nhưng Trần đạo hữu thì khác, với đạo hạnh của ngươi, thế giới rộng lớn như thế, nơi nào ngươi không thể đi chứ?" Từ Trung Khuê cười ha ha.

Trần Hạo khiêm tốn nói: "Không thể nói như vậy được, ta cũng chỉ đi thêm hai bước, cũng không dám kiêu ngạo."

"Trần đạo hữu khách khí rồi, tới đây tới đây tới đây, gặp nhau là có duyên phận, bọn ta kính Trần đạo hữu một chén." Từ Trung Khuê cười ha ha và cầm ly rượu lên.

Mấy người khác lập tức nhiệt tình đón ý nói hùa.

Trần Hạo không từ chối được, nên đành nâng chén uống một ngụm.

Sau đó, họ nói chuyện trời đất, nói nhăng nói cuội.

Từ từ, Trần Hạo đột nhiên nói mình bị chóng mặt, rồi lắc vài lần và mỉm cười khô khốc: "Ta chưa bao giờ chạm vào rượu, không ngờ tửu lượng lại kém như thế, để mấy vị đạo hữu chê cười rồi."

Nói xong, Trần Hạo hạ người xuống và nằm lên bàn.

Khi Trần Hạo ngã xuống, mèo đen, gà trống, con bướm xanh cũng đều nằm trên mặt đất.

Trong nháy mắt, một số người đang trò chuyện vui vẻ đột nhiên yên tĩnh lại và mỗi người đều quan sát Trần Hạo.

Từ Trung Khuê ở gần Trần Hạo, vội vàng đưa tay chạm vào cổ Trần Hạo. Hắn ta thở phào nhẹ nhõm và nói với một nụ cười: "Trúng chiêu, thuốc có hiệu quả."

Nghe nói như thế, mấy người khác đều vui mừng khôn xiết.

"Tuyệt vời, chúng ta đã bắt được người này, những báu vật mà quỷ bà bà đã hứa, chúng sẽ thuộc về chúng ta."

"Có nhiều người ngấm ngầm tính toán như vậy, nhưng không nghĩ tới lại để chúng ta đứng đầu, đây không phải là sự may mắn mà người nào cũng có."

"Thật sự xấu hổ, vì truyền thừa của sư môn, đối xử với người cùng nghề như thế, thì khác gì tà ma chứ?"

"Đạo hữu cần gì phải nói như thế, người không vì mình trời tru đất diệt, truyền thừa vẫn là thứ quan trọng hơn những thủ đoạn tạm thời."

"Bạch đạo hữu nói đúng, thời kỳ khác thường thì dùng thủ đoạn khác thường, vì truyền thừa, tất cả hành vi đều đáng giá."

"Đúng rồi, ba con linh sủng này, các vị đạo hữu, các ngươi nói nên xử lý thế nào?"

"Linh sủng rất tốt, nhưng tiếc là đã có chủ. Trong trường hợp đó, hãy hầm ăn thôi. Đối với chúng ta mà nói, nó cũng xem như một bồi bổ lớn."

"Được rồi, ý tưởng này rất tốt, ta đồng ý."

Một đám người đang bàn luận rất hào hứng.

Lúc này, Trần Hạo đột nhiên nâng cơ thể lên và mỉm cười: "Muốn nấu ăn à? Thịt kho tàu hay hầm?"

"Thịt kho tàu cũng không tồi, món này rất... A, Trần đạo hữu, ngươi, ngươi không có việc gì?"

Những người khác cũng phản ứng lại và nhìn Trần Hạo một cách ngạc nhiên.

Từ Trung Khuê ở gần nhất còn nhảy dựng lên, tránh xa vài mét.

Trần Hạo mỉm cười và nói: "Cũng không thể xảy ra chuyện được, nếu có vấn đề gì, vậy mấy bảo bối nhỏ của nhà ta có thể sẽ bị người khác ăn thịt."

"Ăn? Có rất nhiều người muốn ăn gà gia ta, bọn họ là cái thá gì chứ?" Gà trống lắc cánh và đứng dậy, giọng nó tràn đầy sự khinh thường.

Sau đó mèo đen, con bướm xanh đều tỉnh lại.

Đám người thay đổi sắc mặt.

Mẹ nó, đã bị người ta biết tỏng từ lâu. Thiệt thòi mình còn diễn sâu như vậy.

Hơn nữa, con gà trống này còn mở miệng nói tiếng người? Đó là một con đại yêu trăm năm!

Đột nhiên, tu sĩ họ Bạch xoay người chạy ra khỏi phòng và nhanh chóng đi xa.

Những người khác mới kịp phản ứng và nhanh chóng giải tán.

Không thể địch lại, vậy tản ra và chạy, nó phụ thuộc vào người gặp xui xẻo và ở lại chịu tội thay.

Nhưng điều kỳ lạ là những người này, ra ngoài một người thì ngã xuống một người, chỉ có Từ Trung Khuê nhịn xuống và không chạy. Thấy một nhóm bạn đồng hành ngã xuống, hơi thở của họ biến mất ngay lập tức, thì khuôn mặt hắn ta trở nên vô cùng nhợt nhạt.

Hắn ta mở mắt trừng trừng nhìn như một đám mây trắng không thể nhìn thấy bay ra khỏi cơ thể bạn đồng hành của mình, quay lại bên cạnh Trần Hạo, lượn một vòng và biến mất.

Từ Trung Khuê sợ hãi, run rẩy mở miệng cầu xin sự thương xót: "Trần đạo hữu, ta bị uy hiếp, xin hãy cho ta một mạng."

Trần Hạo mỉm cười và nói: "Cho ngươi một cơ hội khác để tổ chức ngôn ngữ."

Từ Trung Khuê đang muốn cầu xin tha thứ, nhưng nhìn vào ánh mắt của Trần Hạo thì hắn giật mình, hắn ta nhanh chóng nuốt lời nói xuống và rụt rè nói: "Trần đạo hữu, tất cả đều do bọn ta tham lam, không chịu đựng được sự cám dỗ của quỷ bà bà, cầu đạo hữu cho ta một cơ hội, ta còn có cha mẹ ở trên, vợ con ở cưới, ta không thể chết được."

Trần Hạo nói: "Cám dỗ thế nào?"

Từ Trung Khuê nói: "Quỷ bà bà nói, chỉ cần xách đầu của đạo hữu đến là có thể có các loại thảo dược Kim Đan ở đó. Kim Đan kia có thể đáng giá mười năm khổ tu chăm chỉ và còn có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, ngoài ra còn có rất nhiều pháp bảo để tùy ý lựa chọn ba món."

Trần Hạo mỉm cười: "Xem ra ta còn khá giá trị, ta cũng không nhịn được muốn xách đầu mình đến đổi.”

Từ Trung Khuê cười gượng và không dám nói tiếp.

Trần Hạo tiếp tục nói: "Trừ bọn ngươi ra, còn có ai tính toán đối phó với ta nữa?"

Từ Trung Khuê chần chờ một chút rồi nói: "Trần đạo hữu, ta cũng nói thật với ngươi, ta cảm thấy, tất cả người cùng nghề nào ở núi Thiên Sơn này đều không có ai trong sạch và vô tội, tâm trí sạch sẽ nhưng chỉ cần có cơ hội sẽ..."

Nói tới đây, Từ Trung Khuê liền im lặng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Trần Hạo trở nên trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Trần Hạo nói: "Ngươi muốn sống không?"

Từ Trung Khuê vội vàng gật đầu, nhìn Trần Hạo đầy mong đợi.

Trần Hạo mỉm cười, vẫy tay lấy ra một chuỗi hạt cườm, đeo nó vào cổ tay của Từ Trung Khuê, vỗ vai hắn ta và nói một cách hàm xúc: "Được rồi, ngươi có thể đi."

Từ Trung Khuê ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Thật sao?"

Trần Hạo nói: "Nếu ngươi không muốn..."

Từ Trung Khuê xoay người chạy.

Không đi? Chỉ có kẻ ngu mới không đi.

Rời khỏi làng, Từ Trung Khuê chạy thật nhanh, hắn ta chỉ hận cha mẹ không sinh thêm cho mình hai cái chân, kẻo Trần Hạo đuổi theo vì hối hận.

Nhưng khi hắn còn chưa chạy bao xa, thì có người nào đó đã thốt lên: "Đó là Trần Hạo, nhanh lên, ngăn hắn ta lại."

Lúc đầu, Từ Trung Khuê còn không nhận thấy vấn đề gì, có người chặn đường, nhưng hắn ta còn đang chạy trối chết nên hắn ta đã thẳng tay đánh lại và làm đến mấy người. Nhưng dần dần, ngày càng có nhiều người bao vây, lúc đó hắn ta mới cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn ta nhìn quần áo mình một chút, rất lạ lẫm, không phải bộ đồ mình thường mặc, sau đó hắn ta lấy ra một con dao găm, trong hình phản chiếu của con dao, mặt mình là khuôn mặt của Trần Hạo!

Trong nháy mắt, Từ Trung Khuê sửng sốt.

"#@! $@@ $@ $#. . ."

Trong một đoạn âm tiết dồn dập và kỳ lạ, một bóng đen lan ra từ mặt đất và bao trùm Từ Trung Khuê.

Từ Trung Khuê rùng mình, cảm thấy có gì đó không ổn và muốn chạy.

Nhưng bóng đen rất nhanh, nó quấn quanh cái bóng của hắn ta và sau đó bao vây Từ Trung Khuê.

Hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị cầm tù, và không thể di chuyển được nữa.

Cảm giác này khiến linh hồn của Từ Trung Khuê cảm thấy sợ hãi.

Mình bị biến thành Trần Hạo, sau đó sẽ trở thành mục tiêu săn lùng của người khác, mẹ nó điều đó thật quá oan ức.

Ta không muốn chết, ta không thể chết quá uất ức như thế!

Từ Trung Khuê vùng vẫy, tức giận, thù hận.

Đột nhiên, có một giọng nói vang lên trong tai.

"Siêu nhân Điện Quang, biến hình."

Giọng nói này dường như có khả năng hướng dẫn, khiến Từ Trung Khuê hét lên theo vô thức.

Khoảnh khắc tiếp theo, Từ Trung Khuê cảm thấy một nguồn sức mạnh mạnh mẽ từ cổ tay hắn rót vào trong cơ thể, sau đó cơ thể hắn bắt đầu lớn lên, lớn lên và lớn lên nữa.

Đến khi những người trên mặt đất trở thành nhỏ bé trong mắt hắn, lúc đó Từ Trung Khuê mới ngừng lớn lên, hắn ta cảm thấy một lực khủng khiếp tràn ra trong cơ thể mình, dường như có thể phá vỡ một ngọn núi.

Bình Luận (0)
Comment