“Ngươi muốn ta giúp ngươi thực hiện huyết tế?” Từ Trung khuê nhìn về phía quỷ bà bà.
Qủy bà bà nói: “Đây là cách duy nhất để chúng ta giải quyết ân oán.”
Từ Trung khuê quả quyết nói: “Ta sẽ đồng ý với điều kiện ngươi phải giao cửu đỉnh thần khí cho ta trước.”
Qủy bà bà sửng sốt: “Thần khí này không phải là chính ngươi vứt đi rồi sao?”
Tử Trung Khuê cũng ngạc nhiên: “Ta vứt đi? Thần khí như vậy sao ta có thể nói vứt là vứt được! Ngươi nghĩ là ta ngu à.”
Qủy bà bà trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Ngày trước thần khí này đã đập chết Tình Ma, bà ta đoán không ra, liền đem món nợ này tính lên đầu Trần Hạo.
Dù sao đối với sự hiểu biết về người tu hành, mới chỉ gặp qua Trần Hạo một lần, bà ta đúng là nhìn không được quá khứ, xem không được tương lai.
Hiện tại Trần Hạo không nhận, chẳng nhẽ trên thế giới này còn có kẻ thứ hai khiến bà ta nhìn không thấu sao?
Quỷ bà bà suy diễn đủ loại tình huống.
Nhưng rất nhanh bà ta đã đưa ra chủ ý.
Mặc kệ có phải là Trần Hạo gây ra hay không, kế hoạch đã tiến hành đến bước này rồi, dám xuất hiện thì phải đội nồi, hiện tại tên này muốn lấy cửu đỉnh thần khí, đúng lúc khớp với kế hoạch.
“Cửu đỉnh thần khí được cất dấu ở bên ngoài động trên ngọn núi Phiêu Miểu này, ngươi có thể tự đi tìm.” Qủy bà bà mở miệng nói.
Từ Trung Khuê thầm đắc ý.
Nếu là hắn ta hồi trước khi vẫn còn là một tên đạo sĩ kém cỏi thì chắc hẳn vẫn hy vọng vào lời nói của Qủy bà bà, tuy rằng đối với người bình thường mà nói hắn vẫn được coi là kỳ nhân dị sĩ.
Chỉ người tu hành mỡi rõ, không chạm tới cảnh giới nhất định thì cũng chỉ là phàm nhân có chút bản lĩnh, vả lại trên có đạo môn cùng những kẻ có thế luôn chèn ép, bản lĩnh của hắn cũng không có chỗ mà dùng.
Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác.
Người máy nhận lệnh của hệ thống liền biến thân, chỉ chớp mắt hắn ta đã biến thành một tên khổng lồ. Chỉ cần nhìn qua cũng biết quỷ bà bà cũng không phải là đối thủ, giờ hắn muốn cái gì cũng không dám giấu diếm.
Loại sức mạnh chèn ép này khiến người ta có cảm giác vượt trội, rất đột phá.
Tỏ vẻ thỏa mãn, hai người Từ Trung Khuê cất bước đi tới phía dãy núi.
Cấm pháp bao quanh dãy núi đều thu hết lại, tựa hồ không dám chọc vào bọn họ.
Không có cấm pháp bảo vệ, Từ Trung Khuê liền thấy cửa động lơ lửng giữa sườn núi bên ngoài là một cái vạc lớn.
Cái vạc lớn này mang phong thái cổ xưa, xung quanh chứa một vẻ tang thương khó tả, nó chứa đựng một nguồn sức mạnh không thể lường được, còn có ánh sáng của sinh mệnh bao phủ, khiến người ta cảm thấy có được Cửu Đỉnh là có cả thiên hạ.
Ánh mắt Từ Trung Khê như hai đốm lửa, đưa tay đoạt lấy Cửu đỉnh thần khí.
Trong nháy mắt Từ Trung Khuê trở nên thích ý, từ nay về sau, trên trời dưới đất, trong tay còn có món đồ lợi hại của Trần Hạo, hắn có thể chinh phạt vũ trụ, xưng bá trời cao rồi.
Loại cảm giác này thật giống như kẻ hèn mọn đột nhiên được thừa kế một vương quốc, hoàn toàn không thể bình tĩnh được mà.
Leng keng: Năng lượng cạn kiệt, xin mời kí chủ mau chóng nạp năng lượng.
Từ Trung Khuê đang chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ thì nhất thời sửng sốt.
Cái đờ mờ, tình huống gì đây?
Không phải ta đã lấy được Cửu đỉnh thần khí rồi sao?
Tại sao năng lượng vẫn cạn kiệt? Đùa nhau à!
Bị hất nước lạnh một cách nhiệt tình như thế, Từ Trung Khuê bất mãn nói: “Hệ thống, dùng cửu đỉnh bổ sung năng lượng đi.”
Leng keng: Kí chủ nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là một cục sắt cũ nát thì lấy đâu ra năng lượng, năng lượng thực sự chính là bà già kia, bà ta đã tích lũy năng lượng cực đại đủ dùng mấy trăm năm, kính mời kí chủ mau chóng bắt người.
Từ Trung Khuê: “...”
Giờ khắc này tâm tình tốt đẹp của hắn hoàn toàn sụp đổ.
Hệ thống đặc biệt này đang đùa ta hả? Cái thần khí này không chứa năng lượng mà lại thứ chứa năng lượng lại là một con quỷ già? Đây có phải là một cái bẫy không vậy?
Trong lòng thì tức tối nhưng quả thật không có biện pháp mà, năng lượng bây giờ đúng là vấn đề lớn a.
Hệ thống nói đấy là năng lượng thì chính là năng lượng, ta làm sao có thể phản bác được?
Liếc mắt nhìn quỷ bà bà một cái, phát hiện bà ta đang nhìn mình, Từ Trung Khuê nhất thời nảy ra một ý hay.
“Cẩn thận! Có kẻ đánh lén.”
Từ Trung Khuê bất thình lình quay sang phía quỷ bà bà hét lên, thấy ánh mắt lo lắng của Từ Trung Khuê, quỷ bà bà theo bản năng xoay người nhìn lại.
Sau đó quỷ bà bà liền kinh sợ.
Lại sau đó, quỷ bà bà rống giận: “Trần Hạo, lại là ngươi!"
Trong khoảnh khắc đó bà ta nhận ra, Cửu đỉnh thần khí đồng thời bay tới.
Đang tính nói không phải ngươi, nhưng đúng là nhân chứng vật chứng đều ở đây cả!
Động tác linh hoạt tránh được cửu đình thần khí, liền nghe được giọng nói công kích phía Từ Trung Khuê.
“Sao và ánh sáng thần linh trên trời.”
Hai tay hắn hợp lại, năng lượng còn sót lại hội tụ ở hai tay, lúc quỷ bà bà vừa tránh né cửu đỉnh thần khí, Từ Trung Khuê bỗng nhiên bạo phát.
Thần lực từ hai bàn tay bất ngờ bắn ra, giống như những viên đạn, liên tiếp bay tới.
Đối mặt với sự công kích này, quỷ bà bà hừ lạnh một tiếng, thân hình bỗng nhiên bùng phát, mang khí tức chết chóc vô cùng tận biến thành quái vật cao vài trượng.
Quái vật này trên đầu mọc một cái sừng, diện mạo dữ tợn, cả người toàn xương, hai tay mọc móng dài bén nhọn, nó há mồm rống một tiếng, ngọn lửa màu trắng liền phụt ra.
Đây chính là hình dạng thần thông của quỷ bà bà, thân thể của quỷ Huyền Âm hiện tại đã tu luyện đến mức Pháp Tướng của quỷ thần rồi.
Sau khi biến thân, quỷ bà bà tức giận mà nhìn Từ Trung Khuê, sát khí trên người cuồn cuộn, tạo thành một lớp dày đặc ngăn cản thần lực.
Chỉ là, nếu nhìn qua thì có vẻ khí thế của thần lực yếu hơn, nhưng uy lực lại cực mạnh, luồng sát khí kia khó mà chống đỡ được, xuất ra bao nhiêu mất bấy nhiêu.
Nhưng mà thần lực chỉ còn ít, dần dần cũng tiêu hao hết, đến lúc này sát khí lại chiếm lợi thế.
Qủy bà bà vui mừng, bà ta cho rằng phép thiên tượng địa lý thần thông của Trần Hạo chưa luyện ra thành quả nên ra sức bạo phát, điều khiển luồng sát khí cuồn cuộn đánh tới.
Nhưng lúc này Qủy bà bà lại cảm giác có điều gì đó sai sai, xoay người nhìn lại liền bị người máy khổng lồ kia tấn công từ phía sau.
“Phi long hiện thân pháp! Cái này không phải chỉ được kế thừa cho phi long thôi sao? Trần Hạo, ngươi làm thế nào mà...” Qủy bà bà có chút mơ màng.
Từ Trung Khuê cũng không rảnh rỗi mà đáp lại, nắm lấy cơ hội này hắn liền điên cuồng ôm lấy bà ta, sau đó hét to: “Hệ thống, hấp thu năng lượng.”
Qủy bà bà: “...”
Leng keng: Phải đánh chết, nếu không thì không thể hấp thu.
Từ Trung Khuê giận dữ: “Hệ thống nhà ngươi bị tê liệt rồi, ông đây không có năng lượng thì đánh như thế nào?”
Leng keng: Kí chủ đang nhục mạ hệ thống sao, vi phạm quy tắc. Hệ thống sẽ tự động thoát ly, hẹn gặp lại kí chủ!
Từ Trung Khuê: “...”
“Hóa ra ngươi không phải Trần Hạo!”
Qủy bà bà nhìn thấy là Từ Trung Khuê thì gào lên một câu. Sau đó bà ta trở tay túm được Từ Trung Khuê, tức giận nói: “Vô liêm sỉ, dám cả gan phá hoại kế hoạch cuả ta đây, ngươi đáng phải chết.”
Nói rồi Qủy bà bà tung quỷ trảo về phía Từ Trung Khuê, lập tức xuyên qua da.
Từ Trung Khuê kêu thảm thiết, rên rỉ, ánh sáng quanh thân thể lóe lên theo đó người máy liền biến mất. Thay vào đó là một người chính là Từ Trung Khuê.
Qủy bà bà há mồm phun ra một thảm lửa màu trắng, trong nháy mắt thiêu Từ Trung Khuê thành tro.
Diệt xong Từ Trung Khuê rồi, qủy bà bà xoay người, nhìn ra bên ngoài núi.
Bên này có tranh đấu, mấy trăm người tu hành đều đứng từ xe quan sát, nhìn thấy quỷ bà bà thắng liền cảm thấy không tốt, tất cả liền quay đầu mà chạy.
Qủy bà bà hừ lạnh một tiếng, khua móng tay nhọn hoắt, vốn đã bị Từ Trung Khuê đả thương nặng, bà ta liền thả bóng đen tâm ma bao trọn cả ngọn núi, lan ra bốn hướng, một ít tu sĩ chạy không kịp liền bị khí đen bao trùm, họ chỉ kịp rên lên một tiếng sau đó không nghe thấy bất kì cái gì nữa.
“Viên Diệu Tâm, ngươi quá phận rồi.”
Lúc này một giọng nói vang lên, chấn động cả trời cao. Sau đó hơn mười đạo khí tức cường đại từ khắp nơi xuất hiện, đem núi Phiêu Miểu phong tỏa.
Bóng ma của qủy bà bà dừng lại, quan sát khắp nơi, bà ta không có chút gì gọi là sợ hãi, lạnh lùng nói: “Quá phận thì làm sao, có bản lĩnh thì tới giết ta đi.”