Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 837 - Chương 838: Tốt Nhất Con Rể

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 838: Tốt nhất con rể

Nghe Quỷ bà bà nói vậy, các vị đại lão vội vàng gọi ứng cử viên tiến lên.

Tổng có bảy người, có khác biệt về tuổi tác, hơn nữa lại còn có phụ nữ nữa chứ! Mà người này vừa xinh đẹp mà tu vi lại cao. Chắc đây cũng là kế sách hiểm của bọn họ đây mà! Nói không chừng loại này cũng được ấy chứ!

Ánh mắt Trần Hạo dò xét từng người, khuôn mặt không có biểu cảm dư thừa nhưng mà ánh mắt lại không giấu được vẻ đùa dai.

Bảy người này đã cảm nhận được ý niệm của Trần Hạo đang dò xét mình.

Trong bảy người thì có một người hắn quen, sáu người còn lại nhìn lạ mặt.

Người quen là Đái Vân!

Nói thật lòng, khi nhìn thấy Đái Vân, Trần Hạo suýt nữa cười phun ra rồi.

Thật không ngờ, lần chọn rể này lại đưa anh chàng này tới đây! Đây có được coi là có duyên không!

Với thái độ vui chơi là chính, Trần Hạo đi về phía bảy ứng cử viên.

Người đầu tiên là một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, tu vi khá tốt, dáng vẻ còn tốt hơn, khi đối mặt với Trần Hạo, hắn ta nở nụ cười nhưng vẫn thể hiện được sự tôn kính, rất am hiểu chuyện lấy lòng người khác.

Mặc dù hắn ta có nhiều vận khí trên người nhưng lại phân tán, nhìn là biết người này do Liên Minh Tán Tu đề cử.

Người này không đáp ứng được yêu cầu Trần Hạo đưa ra.

Hắn muốn một người có thể giữ nguyên vận khí lâu dài, bảo vệ được hỏa mạch của đỉnh Phiêu Miểu, có thể liên tục nhận được luồng công đức lớn, mà không phải loại nhận được chỗ tốt thì bị phân chia.

Người đầu tiên, đánh dấu X.

Người thứ hai lại là một người đàn ông có nước da trắng, dáng người cao to vạm vỡ, hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt thì không nói đến nhưng hắn ta lại có một mái tóc màu vàng lóa mắt vô cùng.

Người da trắng mặc áo vải thô, khuôn mặt không có biểu cảm, bình tĩnh, giống như mọi vật chẳng có liên quan gì đến mình ấy.

Con đường tu hành của người này cũng hơi thú vị đấy, dường như là nhánh bên ngoài tu luyện khắc khổ, cũng không phải là người đơn giản, vận khí cũng không yếu.

Chỉ đáng tiếc một điều là những người ủng hộ hắn ta đều ở nước ngoài, không phù hợp với yêu cầu của Trần Hạo, chỉ có thể đánh dấu X.

Người thứ ba là phụ nữ, tư thế hiên ngang nhưng lại có khuôn mặt xinh đẹp, vừa dịu dàng vừa có khí chất anh hùng, nhất là giữa lông mày cso một luồng ánh sáng nổi lên, giống như có dấu ấn của kiếp trước vậy.

Trần Hạo hơi bất ngời, nhịn không được liền quan sát thêm vài lần.

Cảnh tượng này khiến cho đám đại lão bừng sáng đôi mắt, thầm vui vẻ, có lẽ bước này đi đúng rồi.

Tuy nhiên không lâu sau, sắc mặt cả đám người héo rũ.

Trần Hạo cũng chỉ nhìn thêm mấy lần thôi, lại tới người tiếp theo cũng không nói lời nào nữa.

Người tiếp theo chính là Đái Vân.

Đã là người quen cũ thì không cần miêu tả gì nữa.

Tuy nhiên tu vi của Đái Vân dường như tăng lên nhiều hơn so với trước đây, cũng không biết là do tự hắn ta cố gắng đạt được hay là tác dụng do mình cung cấp linh nhang nhỉ.

Ngoài ra, nói về vận khí của Đái Vân thì trước đây Trần Hạo cũng từng xem qua, mặc dù có lai lịch rõ ràng nhưng trước đây không phải có lượng vận khí khổng lồ như vậy, nhìn giống như con cưng của trời ấy, sự thay đổi này thật sự khác xa, cũng không biết bộ môn có liên quan làm gì mà Đái Vân thay đổi lớn như vậy!

Đứng trước mặt Đái Vân, Trần Hạo mới hỏi: "Đã kết hôn chưa?"

Lúc đầu Đái Vân còn bày ra vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng thấy Trần Hạo hỏi đến lại tỏ vẻ buồn khổ.

Có nhiều lựa chọn vậy mà, mẹ nó, tại sao còn nói chuyện với ta làm gi? Lẽ nào lại thích ta? Chết tiệt, ánh mắt của bà già này chẳng tốt tí nào.

Suy nghĩ thay đổi liên tục, Đái Vân cũng không dám do dự, mở miệng đáp: "Chưa."

Trần Hạo lại hỏi tiếp: "Lúc tới cửa ngươi nghĩ như thế nào?"

Đái Vân càng ngày càng cảm thấy không ổn, nói một cách yếu ớt: "Bà bà, thật ra ta "

"Hắn rất vui." Đái Vân còn chưa nói xong, thì bên tai vang lên tiếng nói chuyện, là một lão giả tóc ngắn, nói chuyện có ý, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Đái Vân và thay hắn ta trả lời luôn.

Đái Vân vừa tủi thân vừa từ bỏ suy nghĩ của mình.

Lần này hắn ta đến đây đại diện cho chuyện lớn, trước khi đến đây Đái Vân đã bị các vị lão giả làm cho choáng váng và hoảng loạn rồi, muốn hắn ta nhận ta sự quan trọng của nhiệm vụ lần này, không thể lý trí cá nhân ảnh hưởng đến chuyện này được.

Hắn ta đành phải chấp nhận số phận thôi, còn làm thế nào được nữa? Người xưa có câu nếu không thể phản kháng thì nằm xuống mà hưởng thụ thôi.

Trần Hạo hài lòng mà mỉm cười, gật đầu nói: "Thích là tốt rồi, chàng trai trẻ này được lắm, ta thích ngươi rồi đó."

Nói xong, Trần Hạo tiếp tục giả vờ quan sát những người khác.

Họ đều là những người ưu tú được các nhóm lợi ích lớn đề cử, tất nhiên không có sự chênh lệch.

Tuy nhiên trong đám người còn có một người khiến cho Trần Hạo cảm thấy ngạc nhiên hơn.

Vận khí của người này rất mạnh, gần như có thể cạnh tranh được với Đái Vân.

Sau khi hỏi thăm Trần Hạo mới biết người này được Đạo môn đề cử, chính là thủ tịch đời thứ ba Mục Vân Phong của Côn Ngô cung.

Lúc trước hắn có nói chuyện phiếm về giới tu hành với Long đại sư, đến bây giờ hắn mới biết xếp hạng thế hệ trẻ của Đạo môn, người này chính là thế hệ đầu tiên, tuy nhiên bây giờ hắn ta tự mình che giấu danh tiếng.

Tuy nhiên lúc trước nghe được thì Mục Vân Phong vừa tròn ba mươi tuổi và chưa đủ hai mươi năm đạo hạnh.

Mà bây giờ Trần Hạo phát hiện hắn ta đã có hai bốn hai lăm năm đạo hạnh rồi.

Mặc dù tốc độ tu luyện của hắn ta không thể so sánh được với Trần Hạo nhưng nếu tính trong giới tu hành thì giống như cưỡi tên lửa vậy.

Tu hành bình thường đạt được thành tích như vậy là không có khả năng, chắc chắn hắn ta đã gặp được kỳ ngộ gì đó!

Trong lòng Trần Hạo vừa sợ hãi thán phục nhưng vẫn hơi phân vân.

Xem ra bây giờ có hai lựa chọn tốt nhất là Mục Vân Phong và Đái Vân, chọn ai cũng có thể bảo vệ được đỉnh Phiêu Miểu, mặc dù công đức đều phải phân phối, lại là một miếng bánh ngon trong mắt mọi người, nhưng mà cứ từ từ là chuyện tốt.

Chỉ là cả hai người đều rất xuất sắc, một người thì sau lưng có Đạo môn, một người thì có bộ môn liên quan ủng hộ, họ đều có thực lực mạnh mẽ, thật khó để chọn lấy hay từ bỏ!

Hay là nhận cả hai người nhỉ?

Trần Hạo vừa mới nghĩ tới chuyện này liền bỏ qua nó luôn.

Chuyện hắn giả trang thành Quỷ bà bà đã hao phí mất mấy trăm năm tích lũy và thần lực của Cửu đỉnh Thần khí rồi, Đạo môn và bộ môn có liên quan cũng sẽ không đồng ý.

Bọn họ không có đủ khả năng để gánh vác chuyện này.

Trần Hạo ra vẻ ngẫm nghĩ một lúc rồi mới đi đến trước mặt các đại lão và nói thẳng: "Ta đưa ra yêu cầu của mình mà các ngươi cũng hiểu cả, ta cũng nhìn người rồi, người nào cũng ưu tú, nên bây giờ ta nói thẳng vào chủ đề, ai có thể bảo vệ và chăm sóc cháu gái của ta tốt nhất? Thì ta sẽ chọn người đó."

Nói xong, Trần Hạo mỉm cười: "Ta nói chính là bảo vệ hoàn toàn, các trưởng lão phải thề thay mặt cho các thế lực phía sau các ngươi, cho dù ta có xảy ra chuyện gì thì vẫn phải bảo vệ đỉnh Phiêu Miểu, bảo vệ cháu gái ta, chỉ có như thế thì người này mới có tư cách nhận được tất cả những tích lũy của ta cùng với Cửu đỉnh Thần khí.

Một đám đại lão quay lại nhìn nhau, im lặng không nói lời nào.

Lúc này có một vị Đạo sĩ già mỉm cười và nói: "Viên đạo hữu, đừng tranh luận nữa, đứa nhỏ Vân Phong này chính là sự lựa chọn tốt nhất của ngươi.Chỉ cần Viên đạo hữu chọn nó, ta có thể thay mặt hai mươi bảy môn phái của Đạo môn bảo đảm với đạo hữu sẽ bảo vệ hết mình đỉnh Phiêu Miểu, chăm sóc cháu gái ngài."

"Ha ha, lão đạo sĩ Sùng Vân, đừng nói quá vậy chứ, đỉnh Phiêu Miểu Phong chưa bao giờ làm hại con người mà ngược lại còn có công nữa, sao phải cần các ngươi bảo vệ? Ta cảm thấy điều mà Viên đạo hữu mong muốn nhất, chính là con gái nuôi sống hạnh phúc, có thể ẩn dật tránh khỏi ánh mắt loài người, không ai biết được nó, có thể thấy Viện đạo hữu rất yêu thương và bảo vệ cháu gái, cho nên ta có thể thay mặt bộ môn có liên quan và quốc gia bảo đảm chỉ cần cháu gái của Viên đạo hữu không làm chuyện có hại với quốc gia và nhân dân thì dù cho sau này thế giới loạn lạc, nơi nào cũng có thể đi mà không bị bắt nạt, đỉnh Phiêu Miểu của Thiên Sơn cũng có thể xây dựng thành một nơi truyền thừa độc lập, chắc chắn không để bất kỳ ai đến đây làm phiền." Ông lão tóc ngắn nhìn Đái Vân với khuôn mặt nghiêm nghị và lên tiếng một lần nữa.

Trần Hạo nghe vậy, nhìn vận khí trên người Đái Vân trở nên mạnh mẽ hơn, có vẻ đánh đâu thắng đó, trong nháy mắt liền đưa ra quyế định, rồi nói: "Vậy thì tốt, chọn đứa nhỏ Đái Vân này đi, nào qua đây, gọi bà nội."

Đái Vân: " "

Một đám đại lão: " "

Bình Luận (0)
Comment