"Được rồi, ta đã hỏi xong hiện tại, cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, dọn nhà, thứ hai, dọn nhà." Trần Hạo cười tủm tỉm nhìn ông chủ mập.
Ông chủ mập hơi ngây ra: "Đại sư, hai cái này có gì khác nhau?"
Trần Hạo nói: "Cái thứ nhất là tự mình dọn đi, cái thứ hai là bị ta dọn đi."
Ông chủ mập cười gượng nói: "Đại sư, ngài đây không phải àm khó dễ tiểu nhân sao, nếu có thể đi đã sớm đi rồi, hồn phách của chúng ta đã bị ngọc ấn Thành Hoành phong ấn trên cầu, chúng ta cũng không thể tự quyết định."
Trần Hạo nói: "Vậy cũng chỉ có thể lựa chọn cái thứ hai, từ hôm nay trở đi, các ngươi đổi chủ nhân."
Nói xong, Trần Hạo lật tay, một cỗ pháp lực mạnh mẽ hội tụ trong lòng bàn tay.
Pháp lực này khiến một đám âm hồn vong hồn hoảng sợ tránh đi.
Đột nhiên, bàn tay Trần Hạo khẽ động đậy, pháp lức lớn mạnh rơi xuống cầu. Nhưng theo đó, một cảnh tượng dọa người xuất hiện, cầu hình vòm lưu động một sức mạnh cổ quái, sức mạnh này tuy không quá mạnh, nhưng rất rộng, bao phủ chu vi vài trăm dặm.
Sau khi pháp lực khai quang trong tay Trần Hạo rơi xuống, một cỗ sức mạnh này dẫn dắt, khuếch tán, sau đó tản ra bốn phương tám hướng.
Pháp lực của Trần Hạo không phải là yếu, đối mặt với vùng đất khoảng vài dặm, căn bản không đáng chú ý, càng đừng nói đến khai quang, giống như một cơn mưa nhỏ rơi xuống, tô điểm, nhưng im ắng.
Cho nên, Trần Hạo ngây ra!
Trải qua thời gian dài, thần thông khai quang chưa bao giờ mất đi hiệu lực, từ trước đến nay đều trăm phát trăm trúng.
Lần này, cuối cùng gặp trở ngại.
Mẹ nó, thứ này còn chống được khai quang sao?
Không đúng, cầu là vật chết, đây là có người quấy phá.
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên một tiếng cục cục truyền đến, lại là gà trống ra tay.
Gà trống vẫn luôn dựa vào vai tài xế râu quai nón, dường như đã sớm phát hiện cái gì, sau khi Trần Hạo khai quang thất bại, nó liền há miệng phun ra một vòng ánh sáng.
Vầng sáng này như sao băng, trực tiếp xuyên thấu cầu hình vòm, bao lấy một cái bóng mờ bên trong.
Bóng người kia ngẩng đầu, thấy không rõ khuôn mặt, tóc dài như thác nước, rũ xuống mặt, mặc áo choàng đen, không che giấu được thân thể gầy gò, dường như là nữ.
Vòng sáng bao bên ngoài, gà trống lập tức đắc ý, đang muốn nổ một câu, đột nhiên mắt gà trợn tròn, thét to: "Mẹ nó, chuyện này sao có thể?!"
Nó nhìn thấy người phụ nữ bên trong vòng sáng, đã biến mất không thấy.
"Đồ ngốc, đây là Âm thần có được ngọc ấn, nó có thể huy động sức mạnh mấy dặm xung quanh, một cái càn khôn này của ngươi, không khóa được càn khôn trời đất." Mèo đen nói một câu.
Gà trống giật mình: "Thì ra là như thế, ta nói mà, còn có thể..... Má ơi."
Lời còn chưa dứt, gà trống giương cánh bay lên, di chuyển sang bên cạnh.
Một đám tóc từ dưới đất đi lên, quấn quanh.
Râu quai nón sớm bị tình huống này dọa cho sửng sốt, thấy thế giật nảy mình, vội vàng liền muốn chạy, thế nhưng tóc quấn quanh, lập tức bắt hắn ta lại.
"Gà gia, gà gia, bảo vệ đã nói đâu." Râu quai nón kêu cứu, lại phát hiện cây cỏ cứu mạng đã bay đến phía xa.
"Con gà chết tiệt, không có uy tín." Râu quai nón rơi lệ.
Hưu!
Một luồng ánh sáng hiện lên, hai chân bị quấn quanh liền khôi phục tự do, sau đó râu quai nón phát hiện, mình lại bay lên, xoay tròn trên không, hắn ta nhìn thấy, là thằng nhóc kia cứu mình, sau đó ném mình ra ngoài.
Nhưng còn không đợi hắn ta nói cảm ơn vài câu, tóc trên cầu hình vòm điên cuồng lan ra, vùi lấp thằng nhóc ấy, thậm chí bao phủ toàn bộ cầu bên trong đám tóc đang bay múa.
Meo ô!
Nhìn thấy Trần Hạo gặp nạn, mèo đen gầm thét, bành trướng thân thể, phi đao vào trong, chặt đứt vô số tóc.
Nhưng rất nhanh, mèo đen liền phát hiện, tóc bị chém rơi xuống đất, lập tức mọc rễ này mầm, một lần nữa phát triển hành tóc mới, mình cắt càng nhiều, tóc mọc ra càng nhiều, dần dần, đến cả tấn công cũng chậm lại.
"Tiểu Hắc, không được tấn công."
Lúc này, Trần Hạo lại lặng lẽ tới gần mèo đen, hắn mở miệng nhắc nhở.
"Tóc này là tà vật, càng tấn công càng lợi hại, ngươi trở lại hình dáng ban đầu trước."
Mèo đen vội vàng thu hồi phi đao, đồng thời biến thành một cô gái, nhảy tới trong ngực Trần Hạo, ôm lấy cổ Trần Hạo.
Trần Hạo ôm mèo đen, lật tay, tượng thần Đế Quân hiện ra.
Vừa mới ra, Đế quân đại lão liền cảm giác được tà khí mạnh mẽ, đột nhiên xuất hiện hư ảnh, mở mắt, thần lực mênh mông bao phủ vùng đất.
Thần lực của đế quân và thần lực của Trần Hạo mặc dù cùng tên, nhưng khác bản chất.
Một cái là sức mạnh hội tụ từ tín ngưỡng, chỉ thần linh sở hữu.
Một cái là sức mạnh nguyên thủy nhất được hình thành đại thần thông của trời đất.
Nói ra, thần lực của Trần Hạo mới là lợi hại nhất.
Đáng tiếc Trần Hạo là vì thu phục cầu, chứ không phải hủy cầu.
Lúc này, chỉ có thể mời đại lão ra tay.
Thần lực bao trùm, quả nhiên đám tóc vốn tùy tiện bá đạo, như bông tuyết gặp mặt trời, không ngừng co vào, trong khoảnh khắc, tất cả tóc liền rút vào trong cầu vòm.
Mà lúc này, trên cầu hình vòm cũng khôi phục bình thường, nhưng âm hồn kia không thấy cái nào, chỉ có cái cầu cũ nát đầy hố, rách nát không chịu nổi.
Ông!
Đế quân đại lão di chuyển trên không, quan sát cây càu cũ kĩ, dường như nhìn ra cái gì, một thanh bảo kiếm dần xuất hiện trong tay, thần lực khủng bố không ngừng ngưng tụ, giống chuẩn bị ra chiêu lớn.
Trần Hạo thấy, vội vàng mở miệng: "Đế quân, cái cầu cũ kĩ này còn hữu dụng với ta, ông lão ngài không thể hủy nó!"
Đế quân mặc xác Trần Hạo, bảo kiếm thành hình, ánh sáng lưu động, nhắm ngay cây cầu.
Trần Hạo lập tức đau khổ.
Đế quân đại lão có thể lấy ra không thể thu về, hoàn toàn thuộc về loại đã ra tay thì phải thấy máu, muốn đánh bại tất cả, muốn cho người ta thấy mình trâu bò nhất mới hài lòng, nếu không thì không chịu dừng.
Lần này mời Đế quân, có chút xúc động.... Ai....
Đang bất đắc dĩ, đột nhiên mắt Trần Hạo trợn tròn, vẻ mặt mê man.
Chỉ thấy trên cầu hình vòm, một cái bóng mờ xuất hiện, chính là hư ảnh tóc dài nhìn không rõ gương mặt kia.
Nó xuất hiện, cũng không lộ ra địch ý hay kháng cự gì, mà là cúi đầu quỳ xuống đất, hai tay nâng lên một vật, một bộ dáng cầu xin tha thứ.
Mà khiến Trần Hạo kinh ngạc là, Đế quân đại lão vốn chuẩn bị ra chiêu lớn, đến hắn khuyên cũng vô dụng, vậy mà thật sự không ra tay, mà kiếm hạ xuống bên cạnh hư ảnh tóc dài, nhìn kỹ vật trong tay của nó.
Không lâu sau, Đế quân đại lão vung ống tay áo của trường bào, bộ dáng chẳng thèm ngó tới, sau đó..... Quay người nhìn sang một bên, thần lực bảo kiếm cũng bị thu vào.
Lại nhìn vật trong tay hư ảnh tóc dài, không còn.
Trần Hạo: "..."
Mẹ nó, Đế quân nhà ta còn có thể bị mưu chuộc sao? Đế quân đại lão, liêm sỉ của ngươi đâu?
Hư ảnh tóc dài quay người, nhìn về phía Trần Hạo, ý niệm truyền một tin tức tới đầu: "Ta với người, không thù không oán."
Trần Hạo nói: "Người ở đây, làm hại con người, ta không cho phép."
Hư ảnh đáp lại: "Không phải ta hại người, đây là bổ sung sức mạnh cho ngọc ấn Thành Hoàng, phàm là những người tuổi thọ không còn dài, tự có thu hút."
"Tuổi thọ không còn dài? Ha ha, tuổi thọ của trẻ con cũng không dài sao? Trẻ con nhà ngươi đánh rắm to nên đáng chết à?"
Hư ảnh im lặng, sau một lúc lâu mới đáp lại: "Quy tắc âm giới là như thế, tiểu thần không thẹn với lương tâm, Đế quân đã thông cảm, đạo hữu cũng vô pháp hàng phục tiểu thần, không bằng dừng tay."
Trần Hạo cười, phất tay, nữ tử áo trắng xuất hiện trên không.
"Tỷ tỷ váy trắng, đây là cây cầu ta tìm cho ngươi, nhưng nó đã có chủ rồi."
Đôi mắt óng ánh đầy tinh thần của cô gái váy trắng nhìn sang.
Hư ảnh tóc dài: "...."