"Gọi ngươi đó không cần ngó nghiêng, bị những con quỷ nhỏ này phát hiện khá phiền phức." Gà trống trừng mắt nhìn râu quai nón.
Râu quai nón ngây ra: "Không phải, ngươi...."
"Ngươi cái gì mà ngươi, gọi là gà gia."
"Gà gia."
"Ồ, nghe lời tới vậy sao?" Gà trống liếc mắt, ừ, nó chính là đang liếc mắt.
Tim của râu quai nón cũng không lớn như vậy, bị quỷ bắt, hoảng sợ một lần, bây giờ thấy gà nói tiếng người, lại có thể bình tĩnh hơn.
"Gà gia, ngài là?" Tài xế râu quai nón dùng ngôn ngữ rất tôn kính.
Gà trống hài lòng nói: "Không tệ nhé chàng trai, ta là thần gà, gọi gà gia là không sai đâu, mấy âm hồn của quỷ nhỏ này, không thể khiến người mất một cọng lông nào đâu."
Hai mắt râu quai nón sáng lên.
Chỉ cần không chết, thì sao cũng được.
"Cảm ơn gà gia, ngài thật lợi hại, uy vũ." Tài xế râu quai nón thuận thế khen ngợi.
Lúc này Trần Hạo và công nhân xây dựng cười nói đi tới chợ đêm.
Chợ đêm này ở trên cầu.
Cầu hình vòm, kéo dài qua lòng sông, dài hơn mười thước, rộng ba bốn thước.
Lúc này hai bên cầu bày đầy quầy hàng, bán đủ loại hàng hóa.
Nhưng những hàng hóa này ở trong mắt Trần Hạo, đều là những thứ đồng rách giấy nát thôi.
Lúc đi tới một quầy nướng, Trần Hạo càng ít nói hơn.
Quầy hàng nhìn qua rất náo nhiệt, cũng không ít người đang ăn.
Nhưng những gì họ ăn, người ăn chay thì đều là rễ cỏ, cỏ dại, vỏ cây lá cây, còn người ăn thịt thì là xác chết của côn trùng nhỏ, cá thối và rắn.
Những người đang ăn, nhìn qua như thưởng thức đồ ngon, nhưng Trần Hạo phát hiện, chúng nó cũng chỉ đang giả vờ chứ không ăn thật.
"Ông chủ, quy tắc cũ."
Công nhân xây dựng lên tiếng cười chào hỏi trước.
Ông chủ mập mạp ăn mặc rất phục cổ cười nói: "Được, ngài đợi chút."
Trần Hạo nói: "Chờ một chút."
Ông chủ mập cười nói: "Quý khách cần gì sao?"
Trần Hạo nói: "Ta thấy chủng loại ở đây không nhiều lắm, đều là những thứ tầm thường, có gì đặc biệt không? Ta có một con thú cưng, cũng muốn ăn tối."
Ông chủ mập cười nói: "Quý khách, ngài thật sự làm khó tiểu nhân rồi, những thứ dùng để nướng này, cũng chỉ có như vậy, nếu ngài muốn ăn cái khác, nhà Lưu Lão Tam bên kia cầu có tào phớ không tệ, còn có thịt lợn sốt cay của lão Tằng cũng rất tuyệt."
Trần Hạo nói: "Thú cưng nhà ta không thích ăn những thứ đó, nó muốn ăn thứ khác."
"Ồ? Đó là gì vậy?" Ông chủ mập tò mò hỏi.
Trần Hạo nhếch miệng cười, trở tay một cái bắt lấy người công nhân xây dựng trước đó vẫn đang nói chuyện vui vẻ, sau đó hai tay nắm lại rất nhanh tạo thành một quả cầu lớn, rồi nhìn về phía ông chủ mập, cười nói: "Thú cưng nhà ta, thích ăn thịt viên, đặc biệt là loại âm sát nồng nặc, phải cắn thật mạnh, phiền ông chủ giúp nướng một chút, đừng cho quá nhiều thì là."
Sắc mặt ông chủ mập nháy mắt biến thành màu xanh, ánh mắt u tịch, sau đó chỉnh vòm trên toàn bộ cây cầu, ánh sáng rực rỡ ban đầu chuyển sang màu xanh đậm, âm trầm đáng sợ.
"Sao vậy ông chủ? Chỗ này của ngươi không cho mang thức ăn từ bên ngoài sao? Phải thêm phí à." Trần Hạo cười híp mắt, không sợ hãi.
Ánh mắt ông chủ béo lạnh lùng, thấp giọng nói: "Thằng nhóc, có từng nghe chơi với lửa sẽ chết cháy không?"
Trần Hạo cười nói: "Ông chủ, từng nghe nói mãnh long quá giang chưa?"
Ông chủ mập nở nụ cười, cười rất dữ tợn, môi nứt ra, gần như nứt tới tận mang tai, nhìn cực kỳ dọa người.
Đúng lúc này, một bóng dáng màu đen nhảy tới trong lòng Trần Hạo, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ông chủ mập, meo ô một tiếng. Bóng đen, chính là mèo đen.
Mắt ông chủ mập đối với mắt mèo đen, biểu cảm nhất thời bị kiềm hãm lại, sau đó như cảm nhận được cái gì, biểu cảm dần hòa hoãn, khôi phục lại bộ dáng tươi cười, cung kính nói: "Thịt viên thôi mà, đây là sở trường của ta, ta rành nhất là thịt viên om, nếu mèo gia muốn ăn, chắc chắn sẽ làm ngon nhất."
"Gọi tỷ."
"Miêu tỷ tỷ, ngài thích thịt viên om không? Thịt kho tàu đầu sư tử ta cũng làm được." Giọng điệu của ông chủ mập đầy cung kính, chỉ thiếu chút nữa quỳ trên đất nói chuyện.
"Ta muốn ăn hai trăm món." Mèo đen mở miệng.
Ông chủ mập lắc lư, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hai trăm món, tất cả các món trên cầu cộng lại, cũng chưa tới hai trăm món a.
"Miêu tỷ tỷ, khai ân." Ông chủ mập trực tiếp quỳ xuống.
Vốn hai bên trái phải còn có những con quỷ khác đang căm tức, cũng đều quỳ xuống, tội nghiệp nhìn về phía Trần Hạo.
Không còn cách nào, mèo đen kêu một tiếng, khiến những âm hồn biết cái gì gọi là khắc tinh, căn bản không dám phản kháng.
Cách đó không xa, râu quai nón nhìn thấy một màn này, trợn mắt há mồm.
Mẹ ơi, tên kia là ai, những con quỷ này lại quỳ trước hắn?
Lẽ nào mình nhìn lầm?
Đây không phải hành vi ngớ ngẩn, mà là phong độ của cao nhân?
"Không muốn bị ăn?" Trần Hạo mở miệng, cười như không cười nói.
Ông chủ béo vội vàng gật đầu.
Trần Hạo nói: "Trả lời ta mấy vấn đề."
Ông chủ mập nói: "Mời ngài nói."
"Có quen người này không?" Trần Hạo nói xong, ngón tay niết một cái, một cỗ pháp lực di chuyển, biến thành một bóng người, chính là người đàn ông được ác linh thích kia.
Cẩn thận nhìn một chút, ông chủ mập cười gượng nói: ""Đại sư, cái này thật sự không biết, chưa từng thấy."
Trần Hạo nhìn ông chủ mập: "Ngươi chắc chắn?"
Ông chủ mập quả quyết gật đầu: "Ta có thể thề, lúc còn sống tiểu nhân có mở khách sạn bình dân, gặp nhiều người đến người đi, đã từng gặp nhiều người, trên cơ bản gặp một lần thì sẽ không quên. Nhưng người này quả thực chưa từng gặp."
Trần Hạo nói: "Vùng gần đây, có tồn tại thứ gì khá quỷ dị không? Loại rất mạnh ấy?"
Ông chủ mập nói: "Cái này thì có, chính là chủ nhân của cây cầu này."
Trần Hạo nhướng mày: "Cây cầu này? Còn có chủ nhân?"
"Đúng vậy, nói ra đại sư ngài có thể không tin, tiểu nhân bị vây ở đây cũng đã 20 năm, nhưng chủ nhân của cầu là nam hay nữ, là người hay yêu quái, ta cũng không biết."
"Nói nghe một chút."
"Nói ra đều là nước mắt, hơn hai mươi năm trước, ta còn là một du hồn tự do tự tại, đi vòng quanh, học hỏi tài nấu ăn ở các nơi, sống hưởng thụ. Kết quả đi tới nơi này, không rõ bị cái gì hấp dẫn, sau đó lên cầu, thì không xuống được, một bộ phận ở đây giống như ta, một phần khác bị thứ bên trong cầu ảnh hưởng, sau đó chết ở đây, hồn phách không thể rời đi, sở dĩ biết cầu có chủ, đó là thứ bên trong cầu kia, do chủ nhân cây cầu để lại, sau đó tiểu nhân mới biết được, đó là hai mươi lăm năm trước, chủ nhân cây cầu từng ở đây, sau đó chủ nhân ít tới, chúng ta mới từ từ buông thả hoành hành, tạo ra một chợ quỷ, tự tiêu khiển."
Trần Hạo im lặng nhìn xuống chân cầu.
Trong mắt hắn cây cầu này có chút thú vị, thậm chí có thể nói là có chút tà tính, ảnh hưởng rất lớn đối với ý chí của con người, nhưng Trần Hạo không nhìn ra nơi cất giấu đồ.
Giống như nhìn thấu hành vi của Trần Hạo, ông chủ mập nói: "Đại sư đừng nhìn nữa, vật đó ta biết, là một ngọc ấn thành hoàng, bị nghiền nát rồi, chiếu xuống trên cầu, đã sớm hòa làm một với cầu."
Trần hạo sửng sốt, chợt mắt trở nên sáng lên.
Ngọc ấn thành hoàng a! Vậy không thể tốt hơn nữa.