Ác linh nam lừa gạt hai tỷ muội kia rất có vấn đề.
Từ sau rời khỏi nhà của người đàn ông, Trần Hạo thở dài một cái.
Không còn cách nào, người cũng là giả, lai lịch của thứ kia cũng không xác định được, nhiệm vụ này chết.
Xem thử đi, phá bố trí của hắn thì hoặc tìm được hoặc không, chỉ có thể đợi thôi.
Sau đó, Trần Hạo cũng không để ý chuyện này nữa mà gọi một chiếc taxi, báo địa điểm. Taxi lắc đầu không đi. Trần Hạo thêm gấp ba tiền thì taxi do dự một lúc rồi đồng ý, nhưng mà lại nói sẽ không đưa tới đúng địa điểm đó.
Sau khi lên xe, Trần Hạo hỏi thăm: “Bác tài, chỗ nãy cũng chỉ là một cây cầu thôi mà, sao lại sợ hãi như vậy?”
Tài xế là một người đàn ông mập mạp hơn bốn mươi tuổi, bộ mặt râu ria, tóc ghim thành búi, nhìn dáng vẻ rất hung dữ nhưng giọng nói lại nhỏ và mỏng, cực kì mềm mỏng: “Người anh em, anh đây không muốn hù cậu, nhưng chỗ đó là một câu cầu chết oan, rất xui xẻo. Hơn nửa đêm, cậu đi chỗ nào không đi, lại tới đó làm gì?”
Trần Hạo cười nói: “Nhà cũ ở bên đó, có nhiều đồ cần phải mang theo.”
“Vậy thì cậu có thể đi vào ban ngày… Không đúng, cầu chết oan đó, dù là đi ban ngày cũng rất quái quỷ, tốt nhất, nếu là thứ không quan trọng thì cũng đừng tới lấy. Những dân cư ở đó, mấy năm nay đều lục tục dọn đi hết rồi. Bây giờ không có ai, cậu đi một mình không sợ à?
Trần Hạo nói: “Có gì phải sợ chứ, trên thế giới này làm gì có yêu ma quỷ quái, đều là tự hù mình thôi.”
Tài xế râu quai nón thở dài: ”Cậu em, cái này do cậu không biết thôi. Thứ được người xưa truyền lại đời đời kiếp kiếp, nếu không có lửa thì sao có khói.”
Trần Hạo cười nói: “Ta không tin, ta là người theo chủ nghĩa duy vật, ta chỉ tin vào khoa học.”
Tài xế râu quai nón im lặng.
“Nhưng mà, đối với mấy thứ quỷ quái này, ta cũng rất tò mò, ông anh, ông anh biết bao nhiêu, có thể kể một chút không? Coi như kể chuyện cổ tích đi.”
Lời nói thay đổi, Trần Hạo cười ha hả mà hỏi.
Râu quai nón nói: “Nếu cậu không sợ thì tôi kể vài thứ. Nói đến cái này, có một bác gái của tôi ở khu vực đó, lúc còn nhỏ tôi cũng qua đó chơi mấy lần. Lúc đó, cầu chết oan vẫn chưa có vấn đề gì, tên của nó cũng không phải cầu chết oan, mà gọi là Cầu Cảm Ơn, nghe nói là năm Càn Long, nhà Thanh, có một người tiến sĩ trở về quên quyên góp tiền bạc để chăm sóc, cảm ơn những người bà con cô bác đã ủng hộ ông ta khi ông ta còn khổ cực. Cây cầu đó cũng coi như là một di tích cổ. Cây cầu chết oan đó thay đổi từ hai mươi lăm năm trước. Khi đó, nghe nói có một bà lão bị con trai và con dâu ngược đãi, khổ không tả nổi, vì quá tức giận nên bà ấy đã treo cổ tự sát trên cây cầu cổ đó. Kỳ lạ là bà lão đó sau khi chết thì thi thể biến mất ngay trong đêm, không ai tìm được. Từ đó về sau, cầu chết oan đó bắt đầu hại người, cứ chừng hai ba tháng chắc chắn sẽ có người chết dưới cầu, mấy năm sau thì mỗi tháng đều có người chết. Thậm chí có nhiều lúc, một lần chết đến sáu đứa trẻ. Sau đó, mọi người bắt đầu thấy sợ, cảm thấy là bà lão đó đột nhiên chết nên biến thành ác quỷ, nương nhờ cầu cổ này để báo thù con người. Vốn có người muốn phá bỏ cây cầu này nhưng mấy vị có chức quyền bên phía bảo quản văn vật đều không đồng ý, còn nói là nếu ai dám phá như văn vật thì sẽ phạm tội, không chỉ phải bồi thường, còn bị bắt bỏ tù. Đương nhiên là không ai dám làm gì.
“Sau đó thì sao?” Trần Hạo biểu hiện sự tò mò.
“Sau đó, đâu còn cách nào khác, muốn dọn cũng không thể dọn đi. Lúc đó, không nhà nào có dư tiền, có thể sống đã là tốt rồi, dọn đi tương đương với việc tìm đường chết. Cho nên mọi người chỉ có thể đi đường vòng, xa hơn, đi con đường cầu lớn Lăng Hà mà chính phủ đã xây, cứ sống cẩn thận như vậy tới giờ.
“Vậy sẽ không còn người chết nữa sao?”
“Làm sao mà không có chứ! Nếu không thì sao nó lại được gọi là cầu chết oan, cho dù người dân ở đó không đi qua cầu nữa nhưng không biết sao luôn có những người ở nơi khác tới chịu chết. Mặc dù số người chết giảm đi nhiều nhưng mỗi năm cũng có hai ba người. Nếu không thì nơi này cũng không hoang vắng như vậy.”
Trần Hạo cười nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã kể câu chuyện này, kể hay lắm.”
Người đàn ông râu quai nón nửa muốn nói nửa lại thôi, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Con người ấy, đối với mọi chuyện thì vẫn nên giữ lại sự kính sợ trong lòng, cho dù tin hay không thì trốn tránh nguy hiểm vẫn là điều cơ bản.
Cậu trai trẻ này thật giỏi, biết trên núi có hổ còn dám lên.
Người đàn ông râu quai nón cũng là người biết chuyện, biết người trẻ tuổi thời nay, nói dễ nghe là có chủ kiến, nói khó nghe là kiểu ngựa non háu đá. Chuyện gì mình đã quyết định thì không ai khuyên được.
Được rồi, không nghe lời thằng anh này thì sẽ chịu thiệt thòi trước mắt thôi, anh đây đợi tin của cậu.
Hơn nữa tiếng sau, chân mày của Trần Hạo nhíu chặt, trên mặt xuất hiện nụ cười đầy hứng thú sâu sắc.
Không bao lâu, Trần Hạo có thể nhìn thấy từ đằng xa là một cảnh tượng náo nhiệt, hình như là một buổi chợ đêm.
Nhưng mà nhìn thấy tình huống này, người đàn ông râu quai nón lại bị dọa tới mức thắng gấp, mặt mũi tái nhợt. trong mắt là vẻ hoảng sợ.
Sau đó, anh ta lập tức muốn quay đầu trở về.
Trần Hạo giữ chặt anh ta lại: “Ông anh, làm sao vậy?”
Râu quai nón tức giận nói: “Làm sao? Mẹ nó, tao bị mày hại chết rồi. Chỗ này, từ mấy năm trước đã không còn bao nhiêu người ở, sao còn có chợ đêm chứ. Còn có nhiều người như vậy, chắc chắn không phải là người sống.”
Trần Hạo cười nói: “Vậy ông anh đi thong thả, anh thả tôi ở đây được rồi. Tôi không tin đâu, với lại tôi còn muốn về nhà, không thể lại bị ông anh chở về lại chỗ cũ được.”
Râu quai nón vừa định lên tiếng khuyên một hai câu thì đột nhiên ánh mắt đờ đẫn.
Cách chỗ đậu xe không xa có một đám người đang cười cười nói nói, đi tới đây. Đám người này chừng khoảng bảy tám người, đều là công nhân xây dựng, nhìn có vẻ như đang muốn tới chợ đêm ăn khuya. Nhưng khi bọn họ tới gần đây thì đột nhiên gõ lên cửa sổ xe, sau đó một người công nhân nhếch miệng cười với người đàn ông râu quai nón: “Bác tài, chỗ này ít khi có taxi tới, có thể hẹn trước không? Tôi ăn khuya xong, muốn vào thành phố thăm con, anh có thể đợi một lúc nữa mới đi không?”
Râu quai nón không nói gì, chỉ khởi động xe. Sau đó, anh ta tuyệt vọng khi nhận ra xe không thể khởi động.
“Bác tài đồng ý rồi à? Thật tốt quá, đi thôi. Tôi mời bác tài ăn khuya, bữa này tôi đãi.” Nói xong thì người công nhân xây dựng lập tức mở cửa xe, kéo râu quai nón xuống.
Mặc dù người công nhân nhìn khá ốm yếu còn người đàn ông râu quai nón nhìn rất nặng, nhưng khi ở trong tay của công nhân, râu quai nón nhẹ như một chén đồ ăn.
Nhìn cảnh này, Trần Hạo nhếch môi cười một tiếng, chủ động bước xuống xe, sau đó làm ra vẻ ngây thơ mà cười ha hả, nói: “Ông anh thấy chưa, tôi nói rồi, có quỷ quái gì đâu chứ, đều là những tin đồn dọa người ta. HIếm khi gặp được người nhiệt tình như vậy, ông anh cho tôi chút thể diện đi.”
Râu quai nón run rẩy, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, lời nói ra cũng không rõ ràng, không thể trả lời Trần Hạo.
Nhưng mấy người công nhân kiến trúc lại cười lớn mà trêu chọc, trò chuyện với Trần Hạo.Trần Hạo nói chuyện rất vui vẻ, kiên quyết lên tiếng: “Bữa này tôi mời, mời các anh đi ăn một bữa thật lớn.”
Mấy người công nhân reo hò, khen nhau qua lại.
Lúc này, người đàn ông râu quai nón đã bình tĩnh hơn một chút, nhìn thấy Trần Hạo trò chuyện vui vẻ với mấy người công nhân, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Thằng nhóc ngốc nghếch này, sắp chết tới nơi còn không biết, thằng này thật sự là ngớ ngẩn rồi, bị một chút tiền hãm hại. Hu Hu, con gái ngoan của cha, cha còn chưa tiết kiệm đủ tiền cho lâu đài nhỏ của con, con đường trách cha.
Phành phạch.
Lúc này, một con gà bay tới, đậu trên vai của râu quai nón, ngồi xuống.
Râu quai nón nhìn qua thì phát hiện là một con vật nuôi ngu ngốc. Lúc lên xe, anh ta còn nói nếu vật nuôi ị, làm dơ ghế ngồi thì phải thu thêm phí khác. Bây giờ nghĩ lại, anh ta tình nguyện trả lại tiền cũng không muốn tới đây.
“Đừng ngó, nhìn đằng trước đi. Làm chỗ ngồi cho gà lão gia ta đây cũng là phúc của ngươi rồi.”
Râu quai nón đang muốn đáp trả thì đột nhiên giật mình.
Mẹ nó, ai vừa nói chuyện vậy.