Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Mèo Hoang
-------------------
"Ám linh đi đâu, ngươi biết không?"
Vừa nghĩ ra một ý, Trần Hạo vẫn mở miệng hỏi dò.
Hư ảnh tóc dài nói: "Ta không biết, ta với nó chỉ có quan hệ giao dịch, giao dịch hoàn toàn thì nó rời đi ngay, trải qua nhiều năm như vậy chưa thấy nó xuất hiện."
"Vậy bây giờ, ngươi muốn làm cái gì?"
"Điều này phụ thuộc vào ngươi, ngươi tìm được người phụ nữ nó muốn, sau đó đưa ta cho người đó."
Trần Hạo hiểu được và không nói thêm lời nào, ý niệm ra khỏi Tụ Lý Càn Khôn.
Lúc này mặt trăng tỏa ra ánh sáng ảm đạm, cô đơn.
Mà cây cầu hình vòm vốn bắc qua dòng sông tự nhiên biến mất.
Trần Hạo nhìn xung quanh thì thấy râu quai nón lái xe đang bị hôn mê nằm trên mặt đất.
Sau khi kiểm tra toàn thân, Trần Hạo phát hiện hắn ta bị âm khí xâm nhập, lo vì lo lắng sợ hãi mới hôn mê, cũng không có gì đáng lo cả.
Trần Hạo bảo gà trống biến thành hình người đến cõng râu quai nón lên xe taxi
Chờ ngồi xuống về sau, Trần Hạo thi pháp xua tán đi râu quai nón trên người âm khí.
Râu quai nón cũng dần dần tỉnh lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn ta mới đứng dậy một cách đột ngột, sau đó gào một tiếng rồi ôm đầu với vẻ mặt đau đớn.
"Đau quá!"
"Anh tài xế, có chuyện gì vậy? Đang kể chuyện hay mà sao bỗng dưng ngươi lại nhảy dựng lên thế? Đây không phải là tự kể rồi tự dọa mình sợ đấy à?" Trần Hạo ngồi ở ghế phụ trêu đùa tài xế.
Râu quai nón vừa đau đến nhe răng vừa quay đầu nhìn Trần Hạo , ánh mắt đờ đẫn.
"Đại sư? Lúc nãy không phải ngài..."
Trần Hạo cười toe toét: "Đại sư gì vậy? Anh tài xe uống rượu phải không? , ngươi sẽ không phải là uống rượu a? Lái xe say rượu là phạm pháp đấy, không được đâu, ta nên xuống xe đi bộ về thôi, nơi này cũng không xa mấy."
Trở về? Chiếc cầu? Quỷ?
Râu quai nón bình tĩnh ngay lập tức, vội vàng nhìn xung quanh.
Nhưng xung quanh đen thui, chẳng có gì cả, chợ đêm hay gì đó cứ giống như ảo giác vậy.
Ơ, không đúng...
Đột nhiên râu quai nón mở to hai mắt.
Hắn ta nhận ra cây cầu cổ đã không còn nữa.
Lấy tay dụi mắt rồi nhìn lại vẫn như cũ, thật sự không có nữa kìa!
Ngay lập tức râu quai nón hít một hơi lạnh lẽo.
Mới cách đây mấy ngày hắn ta còn lái xe qua đây nhìn thấy cây cầu cổ mà, mới có mấy ngày làm sao không còn nữa rồi?
Tà môn!
Cảm giác vùng cổ có hơi tê dại, râu quai nón vội vàng nói: "Cậu em này, cây cầu biến mất rồi, chúng ta không qua bên đó được nữa. Giờ chúng ta đi đường vòng thôi, lái xe từ đây đến cầu lớn Lăng Hà mất hơn một tiếng đồng hồ, vậy thì muộn quá, hay là chúng ta quay lại thành phố tìm nơi nghỉ ngơi trước, ngày mai ngươi mới về được không?"
Trần Hạo giả vờ suy nghĩ một lát mới gật đầu: "Cũng được, làm phiền anh tài xế quá."
Râu quai nón vui mừng khôn xiết, vội vàng quay đầu xe, lái xe như bay.
Khi lái xe đi xa hơn một chút, râu quai nón mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Hỏi lại Trần Hạo thì nhận được đáp án là hắn ta đang kể chuyện, đang kể thì đột nhiên dừng lại rồi nhảy dựng lên, nên đầu mới đụng vào nóc xe.
Râu quai nón vẫn hơi nghi ngờ.
Chủ yếu là vì trải nghiệm trước đó quá kỳ lạ.
Đụng phải quỷ rồi, cậu em này mang theo một con gà trống biết nói, đột nhiên sau đó lại đánh nhau, mình thì bị tóc cuốn lấy chân, cuối cùng thì cậu em này đánh nhau với quỷ tóc dài để cứu mình.
Fuck, cứ cảm thấy giống như được trải nghiệm một bộ phim bom tấn có hiệu ứng đặc biệt ấy.
Làm sao mà hắn ta cứ thấy không giống như là thật.
Mà cậu em này cũng đã nói không có, có lẽ là mình lái xe lâu quá nên thấy mệt mỏi thôi, vào thành phố là có thể về nhà rồi.
Trong lòng suy nghĩ, râu quai nón vẫn tập trung lái xe, không nói chuyện phiếm nữa.
Không lâu sau chiếc xe đã vào trong thành phố.
Râu quai nón vốn muốn đưa Trần Hạo đến một khách sạn nghỉ tạm, nhưng khi chiếc xe lái qua bệnh viện thì sắc mặt Trần Hạo đột nhiên thay đổi, xoay người nhìn ghế sau.
Mèo đen và gà trống giả vờ làm động vật bình thường nên ngồi xổm cùng một chỗ ở ghế sau.
Lúc này, có một cái bóng mờ đột ngột xuất hiện ở chỗ ngồi đằng sau, ngay sát mèo đen và gà trống.
Cái bóng này là một cô bé khoảng mười tuổi, nó mặc quần áo bệnh nhân, cơ thể gầy gò làm đau lòng người.
Sau khi nó ngồi trên xe thì mỉm cười với râu quai nón, nụ cười rất ngọt ngào.
Trần Hạo vội bảo: "Dừng xe."
Râu quai nón từ từ giảm tốc độ lái xe, rồi nhìn về phía Trần Hạo, đôi mắt hiện lên vẻ hoang mang.
Trần Hạo ngừng một chút mới nói: "Anh tài xế, anh có người thân nằm viện phải không?"
Râu quai nón trợn mắt: "Làm sao ngươi biết được?"
Trần Hạo nói: "Ta nhìn ra được, là con gái của ngươi nhỉ?"
Râu quai nón im lặng, thở dài: "Con gái ta nằm viện này, nó bị bệnh tim từ nhỏ, thường xuyên phát tác nên phải nằm viện liên tục, lần này ở viện gần nửa tháng rồi, cha mẹ ta đang chăm sóc nó, ta cũng muốn ở bên cạnh nhưng chữa bệnh cần rất nhiều tiên nên ta phải cố gắng làm việc."
Bây giờ Trần Hạo mới hiểu được, râu quai thề không đi đến cầu ma, nhưng mình trả gấp đôi nên hắn ta liền đồng ý ngay.
Tất cả cũng chỉ vì con gái!
"Được rồi, cậu em, ta tìm khách sạn cho ngươi xong còn phải về ở với con gái nữa, con bé thích ở cùng ta lắm, ban đêm không có ta bên cạnh là không ngủ được." Râu quai nón nói trong sự hạnh phúc.
Trần Hạo nói: "Đừng vội đi tìm khách sạn, nếu anh tài xế tin ta, bây giờ đi bệnh viện luôn, nếu không muộn mất."
Râu quai nón bất ngờ, sau đó sắc mặt thay đổi: "Cậu em này, lời này cũng không thể nói lung tung."
Trần Hạo nói: "Ta chưa từng nói chuyện gì lung tung cả, nếu ngươi tin ta thì đi ngay lập tức."
Lúc này râu quai nón không do dự gì nữa, trực tiếp quay xe, tăng tốc độ đi vào bãi đỗ xe của bệnh viện.
Sau khi xuống xe, râu quai nón cũng mặc kệ Trần Hạo cứ thế lao nhanh
Trần Hạo nhìn ra ghế sau, mỉm cười rồi nói chuyện với cái bóng: "Em gái nhỏ, ngươi có muốn rời xa cha không?"
Cô bé nhìn về phía Trần Hạo, lắc đầu.
Trần Hạo nói: "Nếu không muốn rời đi, chú giúp cháu quay lại nhé?"
Hư ảnh nữ hài dừng một chút, lại là vẫn như cũ lắc đầu.
Trần Hạo ngạc nhiên.
Cô bé mở miệng nói: "Cha mệt quá rồi."
Trần Hạo im lặng.
Nhìn cô bé một lát, Trần Hạo mới nói: "Em gái nhỏ, ngươi rất hiểu chuyện, rất ngoan. Vì còn nhỏ nên không hiểu được cách thể hiện tình yêu của cha. Mặc dù cha rất mệt nhưng đó là sự mệt mỏi xen lẫn hạnh phúc, vì em thì cha sẵn sang làm bất cứ chuyện gì. Nhưng nếu ngươi không quay lại, không có ngươi, cha sẽ sụp đổ, không còn ý chí chiến đấu, sẽ hoang mang, ngươi có muốn nhìn thấy cảnh này không?"
Cái bóng mờ dứt khoát lắc đầu.
Trần Hạo cười nói: "Vậy là đúng rồi, bây giờ ngươi đang trong trạng thái chết giả, còn có thể sống lại, còn có thể tiếp tục ở bên cạnh cha, mang lại hạnh phúc cho cha, nếu muộn thì ngươi sẽ chết thật đấy. Nào, đưa tay cho ta, ca ca giúp ngươi và cha đoàn tụ nhé, còn giúp ngươi khỏe mạnh hơn, để cha không phải mệt nữa, ngươi có đồng ý không?"
Cái bóng của cô bé ngạc nhiên hỏi lại: "Thật sao?"
Trần Hạo mỉm cười: "Đây là duyên phận, cha ngươi giúp ta, lúc chúng ta sắp chia tay lại gặp hải hồn phách của ngươi thoát khỏi cơ thể, đây là duyên số của ngươi đấy."
Nói xong, Trần Hạo dắt tay cô bé đi tìm vị trí của râu quai nón.
Không lâu sau, Trần Hạo đến tầng sáu của khoa điều trị nội trú, không chờ cái bóng của cô bé chỉ vị trí phòng bệnh, hắn liền nghe thấy tiếng khóc xé ruột xé gan của râu quai nón.
Lúc gặp quỷ thì người này không bị dọa khóc, còn bây giờ lại khóc như một đứa trẻ con.
Trần Hạo bật cười, vừa muốn bước chân đi vào thì đột nhiên dừng lại.
Giữa màn âm khí đang di chuyển, có hai bóng mờ xuất hiện và chặn đường đi của Trần Hạo.
Hai cái bóng này, một đen một trắng, vừa xuất hiện liền vang lên giọng điệu kỳ lạ.
"Lệ quỷ câu hồn."
"Vô thường lấy mạng."
Trần Hạo: "..."