Nói thật lòng thì từ khi có được hệ thống tới giờ, giao tiếp với nhau nhiều nhất vẫn là âm hồn ác quỷ. Nhưng Trần Hạo chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày hắn có thể gặp được Hắc bạch vô thường. Điều đặc biệt nằm ở chỗ, địa phủ và trần gian không phải sớm đã mất liên lạc rồi sao? Không phải chỉ còn mỗi 6 đạo luân hồi vẫn đang tự mình duy trì việc lôi kéo âm hồn sao?
Từ lúc nào mà Hắc bạch vô thường lại dám xuất hiện rồi?
Xem xét cẩn thận thì Trần Hạo lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắc vô thường tay cầm roi sắt, Bạch vô thường trong tay cầm một cây gậy lớn, nhìn thì giống hệt như nhau. Nhưng mà hai khí toát ra này hoàn toàn không xứng với thân phận của chúng, hoàn toàn không có uy lực của âm thần. Ngay cả âm khí trong tay chỉ là loại phổ thông, làm cho Trần Hạo không cảm nhận được một phân sợ hãi.
Đây mà là Hắc bạch vô thường? Đang đùa với ta sao !
Vung tay kéo ngược hai cô gái về phía sau, Trần Hạo lộ ra một nụ cười nhẹ: “ Hai vị đây là Vô thường?”
“ Nói thừa.” Bạch vô thường phản bác lại.
“Giao linh hồn ra.” Hắc vô thường tiếp lời.
Trần Hạo vẫn giữ nụ cười: “ Ngại quá, nha đầu này vẫn chưa chết, không do các ngươi quản.”
Bạch vô thường trừng mắt: “ Tìm cái chết “ nói rồi liền giơ cao cây gậy lớn.
Hắc vô thường hung hăng giơ sợi dây sắt, giật mạnh và hét lên : “ Trói lại.”
Trần Hạo khua tay, Hắc Bạch vô thường lập tức biến mất, sau đó xuất hiện trong không gian ống tay áo.
Động tác thì vẫn giữ nguyên, nhưng người đối diện đã biến đi đâu rồi.
Nữ nhân mặc áo màu trắng nhìn thấy sự xuất hiện của Hắc Bạch vô thường mắt liền sáng lên, sau đó nhanh nhẹn đưa tay ra, “bốp bốp” chính là hai cái tát.
Hắc Bạch vô thường: “……”
Sau khi thu phục Hắc Bạch vô thường, Trần Hạo cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền mang ma nữ tiến vào phòng bệnh. Phòng bệnh lúc này người không nhiều, ngoài bố mẹ của Đại Hồ Tử ra, chính là một vị bác sĩ trung niên và hai y tá. Đại Hồ Tử lúc này đang nằm nhoài bên phía giường bệnh khóc thút thít, và đang nằm trên giường kia là một cô bé vóc người gầy khô, dụng cụ trên đầu giường đang hiện thị một đường thẳng, tim đã ngừng đập rồi.
Bác sĩ trung niên dường như đã hết cách, từ bỏ việc cứu chữa, lắc đầu nhìn hai ông bà lão đang hổi hộp chờ đợi. Lúc này đây khiến cho hai mắt của bà lão trợn ngược, cả người ngã quỵ xuống, may thay có ông lão ôm lấy, sau đó bà lão chịu không được mà khóc nức nở.
Trần Hạo nhìn ma nữ: “ Về đi, ngươi xem, bố ngươi, ông nội bà nội đều không muốn người rời đi, ngươi đi rồi, bọn họ chắc chắn không sống được lâu nữa.
Ma nữ nhếch nhếch miệng, đi chầm chậm đến đầu giường, sau đó leo lên giường, cô bé lại nhìn vào Trần Hạo.
Trần Hạo mỉm cười gật đầu.
Ma nữ cuối cùng cũng nằm lại vào thân xác của mình.
Lúc này Trần Hạo siết chặt pháp quyết, hắn gẩy ra một ít tia sáng lên người cô bé, một lúc sau, trên người cô bé xuất hiện một luồng ánh sáng trắng. Ánh sáng này chiếu sáng cả phòng bệnh, nhưng cũng không quá rõ ràng. Một lúc sau dần dần, dụng cụ y tế nơi đầu giường đột nhiên vang lên âm thanh tách, tách, tách, lại nhỏ giọt như lúc đầu.
Nghe được âm thanh đó, vị bác sĩ trung niên há hốc miệng. Người này đã chết rồi, mà vẫn có thể chết đi sống lại sao?
“Đập rồi, Đập rồi! Nhanh, bác sĩ ngài xem, tim của cháu gái tôi đập lại rồi.” Bà lão vừa nhìn thấy, phát hiện liền lập tức kêu lớn, nhắc nhở bác sĩ trung niên.
Vị bác sĩ bình tĩnh trở lại, vội vã chạy đến kiểm tra, kết quả càng kiểm tra càng sững sờ. Âm thanh tí tách tí tách càng ngày trở nên ổn định, hơn nữa còn vượt qua cả trạng thái bình thường của cô gái bé nhỏ, giống hệt như một người không có bệnh tật.
Sau đó, cô bé mở mắt, đôi mắt chuyển động, mở miệng nói: “ Con đói rồi.”
“哎,哎,爷爷这就去买,不不,我们晚上炖了鸡汤,你最爱喝的土鸡蘑菇汤,带来了的,在哪呢,在哪呢?”老人泪眼模糊,激动的语无伦次,四处寻找。
“ Ây, Ây , Ông nội lập tức đi mua cho con, mà không, không, tối hôm qua ta đã hầm canh gà, là canh gà nấm mà con thích ăn nhất, đã mang đến đây rồi, ở đâu rồi, đâu rồi?” Ông lão nước mắt mờ lòa, kích động không nói nên lời, loanh quanh tìm kiếm khắp nơi. Còn Đại Hồ Tử thì kích động gấp gáp ôm chầm lấy con gái, nước mắt dàn giụa, đây chính mất đi nhưng có được lại, quá may mắt rồi, quá hạnh phúc rồi. Bà lão cũng không còn ngất xỉu nữa, nét mặt hồng hào đút canh gà cho cháu gái, còn dùng dĩa xỉa thịt gà ra, thịt này đều hầm kĩ rồi, cháu gái có thể nhai và nuốt một cách dễ dàng.
“ Sao có thể ! Sao có thể ? Điều này không khoa học !”
Duy nhất chỉ có vị bác sĩ trung niên là cảm thấy sụp đổ. Ông ấy theo nghề y lâu năm, kinh nghiệm lại phong phú, đã phán định chuyện sống chết của rất nhiều người, tuyệt đối không có chuyện chết đi sống lại được. Nhưng hiên tại, tận mắt nhìn thấy cảnh này làm cho ông ấy tự cảm thấy hoài nghi với chính tay nghề của mình.
Chầm chậm, sau khi uống canh gà, ăn chút thịt giúp tinh thần cô bé dần tốt hơn, sắc mặt hồng hào lên rất nhiều, cô bé dựa lưng vào đầu giường, khuôn mặt lộ rõ một nụ cười thỏa mãn.
“Tiểu bảo bối, con dọa bố rồi, bố còn tưởng xém chút nữa là mất con.” Ánh mắt Đại Hồ Tử vẫn ướt đẫm.
Quả thật tâm trạng hiện tại thật sự còn kích động hơn ngồi tàu lượn siêu tốc gấp trăm lần rồi.
Cô bé cười rồi nói: “ Bố à, là đại ca kêu con trở lại, anh ấy bảo, sau này sẽ không làm người mệt nữa.”
“ Đại ca ! “ Một câu nói của con gái làm cho Đại Hồ Tử có chút hoang mang.
“ Đại ca nào chứ?”
Cô bé nghiêng đầu nghĩ ngợi:” Không nhớ rõ lắm, hình như còn có một con mèo, một con gà trống lớn, ah, gà trống lớn trông rất đẹp.”
Hm ! Đại Hồ Tử giật mình đứng thẳng dậy.
Người này không phải là vị khách mình đã từng chở sao? Lại nghĩ đến lúc đi qua bệnh viện, lời nói của tiểu lão đệ, còn có ảo giác đã được xác định trước đó. Bây giờ, Đại Hồ Tử cho dù ngốc đến mấy cũng hiểu được, bản thân thật sự đã gặp được cao nhân rồi.
“ Không thể nào, nhịp tim này không thể nào xuất hiện trên người cô bé được ! Vị bác sĩ trung niên lại một lần nữa kinh ngạc kêu lên.
Đại Hồ Tử không hài lòng nhìn bác sĩ.
Vị bác sĩ lơ đi ánh mắt không hài lòng của Đại Hồ Tử, kích động nói: “ Tôi phải kiểm tra con gái cậu một lần nữa, bây giờ, ngay lúc này,ngay lập tức.”
Đại Hồ Tử:”.....”
Lúc này đây, Trần Hạo đã rời khỏi phòng bệnh, thong thả đi đến công viên nhỏ của bệnh viện, hắn ngồi lên chiếc ghế dài, nhắm nghiền mắt, ý niệm đi sâu vào không gian trong tay áo.
Một lúc sau, Trần Hạo nhìn thấy Hắc bạch vô thường. Bọn họ mới bị nhốt trong thời gian ngắn nhưng hiện tại đã có vài sự thay đổi không giống với Trần Hạo gặp lúc đầu. Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của bọn chúng, lại nhìn sang tư thế dịu dàng của nữ nhân áo trắng, Trần Hạo chỉ biết cười. Không cần hỏi cũng biết, nếu đã gặp phải tiểu tỉ tỉ áo trắng dùng bạt tai để giải quyết vấn đề, trước giờ đều chỉ có thành công.
“ Nói đi, từ đâu đến? Tại sao lại muốn tìm linh hồn các cô bé?” Âm thanh của Trần Hạo vang lên.
Hắc Bạch vô thường bị dọa thót tim. Nhìn thấy sắc mặt vô cảm của nữ nhân áo trắng, Bạch vô thường mới sợ sệt trả lời: “ Thiên sư, tiểu thần biết sai rồi, mong thiên sư tha tội.”
Trần Hạo lạnh lùng:” Trả lời câu hỏi của ta.”
Bạch vô thường gượng cười:” Chúng thần đến từ âm phủ.”
“ Vớ vẩn, địa phủ bây giờ vẫn còn âm thần sao? Giữa trời đất, toàn bộ chư vị thần tiên đều đã bị trục xuất, tiên thiên nơi nhân gian không xuất hiện, ngươi nói với ta người đến từ địa phủ? Người xem ta là kẻ ngốc sao?” Trần Hạo bác bỏ.
Bạch vô thường cuống quýt trả lời:” Thiên sư, chúng tôi thật sự đến từ địa phủ, hoàn toàn không dám lừa ngài, chuyện này kể ra thì rất dài. Hai anh em chúng tôi lúc đầu cũng là gặp phải khủng bố lớn, lúc đó anh em chúng tôi đang ở 6 đạo luân hồi xử lí công chuyện, trước lúc khủng bố ập đến, anh em chúng tôi vô thức nhảy xuống 6 đạo luân hồi, có được sự che chở, nhưng lại mất đi vị trí âm thần, không có cách nào thoát thân. Cách đây không lâu, không biết tại sao, hai anh em chúng tôi lại bị 6 đạo luân hổi ném ra ngoài. Để có thể hồi phục lại như ban đầu, chỉ có thể âm thầm trốn đến nhân gian.
Nói đến đây, Bạch vô thường ngại ngùng nói: “ Sau đó thì vẫn chưa làm ăn được gì, chính là đã gặp phải ngài.”