Sau khi thu phục Hắc Bạch Vô Thường, Trần Hạo liền thả hai mặt hàng này ra, để bọn chúng tự do hành động, chỉ cần tìm được linh hồn phù hợp là chúng tự đến tìm chính mình.
Sau đó, Trần Hạo dùng ý niệm nói chuyện với người phụ nữ áo trắng.
"Bạch Đại lão, ngươi có thể không nói lời nào, cũng không cần đáp lại ta, nhưng bây giờ ngươi lợi dụng Tụ Lý Càn Khôn của ta để làm việc, chúng ta chia sẻ lợi ích chung cho nên đã là quan hệ hợp tác rồi. Bây giờ cánh cửa đến vùng đất hỗn loạn mở ra rồi,ngươi tạm dừng kế hoạch mở lại Địa Phủ trước đã, chờ chuẩn bị tốt chuyện trên nhân gian xong thì chúng ta hãy mở Địa Phủ, nếu không nhân loại chết hết rồi thì Địa Phủ còn tác dụng gì nữa đâu, ngươi xem đúng không?" Trần Hạo dùng ý niệm truyền lại giọng nói.
Nhìn thấy người phụ nữ áo trắng im lặng, Trần Hạo đang muốn nói tiếp, đột nhiên cô ta mở miệng: "Ngươi muốn làm thế nào?"
Trần Hạo bất ngờ, lập tức mỉm cười.
Từ lâu hắn đã biết mặt hàng này không đơn giản rồi, trước đây cứ giả vờ, cũng không biết làm cho ai nhìn thế không biết.
Tuy nhiên bây giờ đã đáplại hắn là tốt lắm rồi.
Trần Hạokhông vội vàng trả lời mà trực tiếp dùng ý niệm khống chế, kéo mấy dị loại đến cùng một chỗ.
Từ khi không gian lớn hơn, mỗi con dị loại tự tìm một chỗ cho riêng mình như là lãnh thổ, không tiếp xúc lung tung.
Đột nhiên tập hợp lại một chỗ thế này, khi nhìn nhau có chút hoài niệm.
"Các ngươi đều là tù nhân, mà bây giờ không gian đã lấy mất phần hơi thở của các ngươi rồi, nếu ta thả các ngươi ra thì cả đám cũng sẽ không được như lúc trước nữa, cho nên giấc mơ tự do có thể vỡ nát được rồi." Trần Hạo mở miệng, đầu tiên là cho đám dị loại một cái đòn kích thích.
Ban đầu cả đám dị loại nhìn nhau , nhớ lại những ngày bị ăn đòn cùng nhau, khi nghe thấy Trần Hạo nói những lời này thì ngay lập tức tâm trạng cũng biến mất.
Trời ạ cái con người này không nói thật không được à!
"Nhưng ở đây cũng không phải hoàn toàn không có tự do, trước đây các ngươi biểu hiện rất tốt, không có công lao cũng cũng có khổ lao, cho nên ta quyết định, cho các ngươi một cơ hội để được tự do, đạt được ban thưởng, thậm chí sau này còn có thể siêu phàm thoát tục, có cơ hội được tồn tại mãi mãu." Sau khi dùng gậy đánh một đòn thì Trần Hạo bắt đầu dùng lợi ích để dụ dỗ chúng.
Tuy nhiên dị loại cũng không phải con người, chúng không dễ dàng bị mấy câu nói lừa gạt, hơn nữa cho dù nhận được lợi ích thật thì bọn chúng cũng chỉ thấy vui vẻ, mà không cảm kích bất kỳ ai.
Đối với dị loại thì cách tốt nhất chính là trấn áp, mạnh mẽ trấn áp, làm cho bọn chúng phải sợ, phải kính trọng thì cái đám dị loại không có tính người mới không dám làm loạn, mới có thể nghe ngươi sắp xếp.
Trần Hạo nói những lời này không phải muốn nhận được sự cảm kích của chúng mà muốn cho chúng biết rõ tình hình lúc này.
Sau đó, Trần Hạo liền nói ra sắp xếp của mình.
Hệ thống điểm tích lũy.
Chỉ có mấy con dị loại ở trong không gian thì thay nhau mà làm việc, mỗi con làm việc nghiêm túc và hoàn thành công việc, không xảy ra chuyện gì cả, thì được một điểm tích lũy, điểm tích lũy có thể đổi được, ví dụ như thời gian chẳng hạn, đổi thời gian một ngày rời đi Tụ Lý Càn Khôn và sống với con người, có thể đổi đan dược, công pháp, thậm chí có thể yêu cầu Trần Hạo tìm giúp vài thứ.
Hơn nữa Trần Hạo đã khống chế việc đạt được điểm tích lũy xuống thấp nhất, còn về trao đổi thì yêu cầu rất cao, ví dụ muốn tự do hoàn toàn và không bị Trần Hạo động đến nữa thì cần mười vạn điểm tích lũy. Nếu bọn chúng chăm chỉ làm việc, không xảy ra sai sót gì thì một ngày chỉ nhận được một điểm thôi, lại còn thay phiên nhau làm việc nữa.
Tất nhiên, đây đều là những công việc bình thường, bắt buộc phải hoàn thành.
Hơn nữa hắn còn sắp xếp đi làm nhiệm vụ, loại chuyện này có điểm tích lyyx cao, dựa theo độ khó của nhiệm vụ mà đưa ra số điểm tương ứng, không có giới hạn trên, mà quan trọng nhất là thụ động tham dự nhiệm vụ.
Khi nghe thấy câu này, Mimi, cô bé mặc kimono đều thay đổi sắc mặt, thầm mắng hắn không biết xấu hổ binh lính đậu là phấn khích.
Làm xong những chuyện này, Trần Hạo liền nói với người phụ nữ áo trắng: "Ta đưa ra những quy tắc này, còn muốn sắp xếp ra sao thì nhờ cả vào Bạch Đại lão, ta mong là sau khi vị chúa cứu thế đầu tiên xuất hiện sẽ có một cách tiếp đón sang trọng."
Người phụ nữ áo trắng im lặng một lát rồi nói: "Ta đồng ý, nhưng việc xây dựng lại Địa Phủ không thể để lâu, thời gian của ta không còn nhiều."
Trần Hạo nhìn người phụ nữ áo trắng: "Thời gian gì?"
Người phụ nữ áo trắng trả lời: "Thời gian tồn tại của ta, ta vốn thuộc về Nguyệt Linh, nhưng lại được ngươi tái sinh thêm lần nữa, thật ra chuyện này đã vi phạm ý chí tồn tại của ta, ta nhất định phải cứu lấy bản thân mình, nếu không sẽ bị tước đi sự tồn tại."
Trần Hạo nhíu mày, nói như vậy thì người phụ nữ áo trắng chính là một phần linh hồn của vị đại lão ở núi Âm Nguyệt à?
Được ta cho một cuộc sống mới? Là lần ta nhồi nhét kiến thức như kiểu đổ thức ăn cho vịt đó hả?
Chỉ có một lần mà hiệu quả tốt thế à?
Ừm... Không đúng, nếu là người khác, có lẽ không được, nhưng ta chính con đường sống còn lại, là dị số của trời đất mà, ta tự mình giúp đỡ thì không phải không có khả năng.
Nhìn người phụ nữ áo trắng đứng đó, Trần Hạo nhịn không được thở dài.
Ta còn có thể làm gì được nữa?
Lúc đầu đưa nó đến núi Âm Nguyệt là nhiệm vụ hoàn thành rồi, nhận được phần thưởng vô cùng tốt.
Bây giờ thì hay rồi, tự tay đưa cho nó cuộc sống mới trở thành một cá thể độc lập, vị đại lão ở núi Âm Nguyệt đồng ý với mình mới là lạ.
Bây giờ chỉ còn một con đường duy nhất đến màu đen, đó là để nhánh linh hồn này thành một cá thể mới, sẽ không bị cơ thể gốc ảnh hưởng;
Trong lòng đưa ra quyết định, Trần Hạo mới hỏi lại: "Ngươi còn bao nhiêu thời gian? Làm thế nào mới có thể tồn tại?"
Người phụ nữ áo trắng nói: "Ta không thể nói nhiều, ta phải ngăn chặn sự phát triển của ý thức, trước mắt chỉ có thể yên tâm trong vòng một năm. Nhưng ta phải trở thành U Nguyệt mới có thể tồn tại được."
Trần Hạo giật mình.
Trở thành U Nguyệt, câu này nói rất rõ ràng, nhất định phải xây dựng lại được một Địa Phủ hoàn chỉnh, không gian biến thành U Minh thì trong quy tắc mới có thể xuất hiện ánh trăng U Minh được, nếu không thì đó là sai, không được công nhận.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng hết sức." Trần Hạo nghiêm túc đưa ra một lời bảo đảm.
Sau đó Trần Hạo liền dừng lại, giao không gian cho người phụ nữ áo trắng phụ trách, và ý niệm cũng ra khỏi đó.
Xung quanh tối thui, trời về đêm thì đến cả bệnh viện cũng trở nên yên tĩnh, một số tầng đã tắt đèn
Trần Hạo đứng dậy vặn mình. Hắn nhìn về phía bầu trời đêm, có ánh sao tỏa sáng, thu hút ánh mắt người nhìn, nhưng trong mắt Trần Hạo chỉ toàn lo lắng.
Đang chạy khắp nơi vui vẻ, gặp được nhiều loại âm linh, chém giết ác quỷ, giúp đỡ oan hồn, tự do tự dai, Trần Hạo cũng đã dần dần thích nghi với cuộc sống như vậy rồi.
Nhưng bây giờ Trần Hạo đột nhiên nhận được một luồng thông tin khổng lồ thế này làm cho hắn không thể không lo lắng và làm điều gì đó cho loài người.
Đây chính là trách nhiệm, về phía con người mà nói, Trần Hạo nhận được thông tin này trước một bước, đồng thời có kế hoạch hoàn chỉnh rồi, vì vậy hắn phải nhận trách nhiệm này.
Chuyện này Trần Hạo lại không thể chia sẻ với người khác được.
Không phải người khác không giúp được mà là người ta sẽ không tin vào những chuyện như thế này.
Giống như bây giờ ngươi đi ra ngoài và nói với mọi người Trái Đất sắp bị hủy diệt, mọi người nhanh qua đây giúp ta, ta đã có cách cứu vớt Trái Đất rồi.
Ai tin chứ? Mọi người nhìn ngươi giống như kẻ ngốc hoặc là đùa dai, thậm chí còn có người khinh thường lại ngươi, nói ngươi đừng lừa người khác, không có tương lai, thôi thì đi chuyển gạch có sáu ngàn tiền lương lại còn bao ăn bao ở.
Cho nên Trần Hạo không tính nói ra, ngay cả Đạo môn và bộ môn có liên quan thì hắn cũng không nói
Cứ muốn hỏi bằng chứng thì phải ăn đập.
Trần Hạo quyết định cứ đánh thử trước đã, không... trước tiên khuyến khích một nhóm chúa cứu thế qua đánh thử, khi họ nhận được lợi ích trở lại thì Đạo môn và bộ môn có liên quan tin những điều hắn nói là sự thật, mảnh đất này đã không thể tu đạo nữa, tu đạo không có tương lai, thôi thì tìm cách khác làm cho bản thân mạnh mẽ hơn.
Tất nhiên là sẽ không dễ dàng tìm được chúa cứu thế, hầu như người chết rồi đều chọn đi đầu thai, cơ hội để tìm thấy những người đáp ứng được yêu cầu là quá nhỏ.
Nếu chọn người sống thì cho dù người đó có đồng ý, đến cuối cùng cũng sẽ chết.
Đang sống tốt là thế, nào có ai tự nguyện đi chết đâu!