Ngạc nhiên trước nhiệm vụ, sau đó Trần Hạo đồng ý không chút do dự.
Không nói đến khen thương 1 năm đạo hạnh, chỉ nói đến đây là người thứ nhất làm liều đầu tiên mà được lợi, thì dù thế nào cũng phải chăm sóc hơn một chút.
Ngoài ra còn có một lời giải thích ngầm, con gái là một động lực rất lớn.
Nói không chừng trong lòng nghĩ đến con gái, tên này có thể vượt qua nhiều khó khăn chồng chất và trở về lần nữa.
Dù sao một người đàn ông dám gọi là Dương Quá, chắc chắn triển vọng của hắn sẽ không thể đo lường được.
Nhận được thông tin từ miệng Dương Quá, sau đó Trần Hạo đưa hắn ta vào trong không gian Tụ Lý Càn Khôn, còn việc đưa tiễn nó thế nào, đều có sự sắp xếp của đại lão mặc đồ trắng.
Sau đó, Trần Hạo móc điện thoại ra và gọi một dãy số.
Điện thoại kêu lên hai tiếng, được kết nối và Trần Hạo mở miệng: "A lô, xin chào, đây có phải là Miêu Miểu Miểu không?"
Bên kia im lặng một lát, sau đó có một giọng nói khàn khàn trầm thấp nói: "Nàng đã ngủ rồi." Rồi sau đó cúp điện thoại.
Trần Hạo: "..."
Mẹ nó, tình huống này là sao vậy? Cô gái này có đàn ông rồi?
Vậy cái này... làm thế nào?
Trần Hạo có chút bối rối.
Hắn dường như đã nghĩ tới, 10 năm sau, khi đại lão trở lại, con của người phụ nữ mình yêu, sẽ gọi hắn ta là chú.
Khi hắn đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại vang lên, hắn cầm lên nhìn và thấy đó là dãy số mình vừa gọi.
Do dự một chút, Trần Hạo kết nối và một giọng nữ đáng yêu vang lên: "Xin lỗi, vừa rồi là bạn cùng phòng của ta quấy rối, này, ngươi là ai vậy? Tại sao ngươi có số điện thoại của ta?"
Trần Hạo im lặng, trẻ con thời đại này, đều đùa vui ồn ào như thế sao?
"Là Dương Quá để ta liên lạc với ngươi, hắn nói, ngươi là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này." Trần Hạo nói.
Giọng nữ có vẻ hơi mừng rỡ: "Thật sao? Vậy Quắc Quắc ở đâu? Hắn ở đâu? Hắn đã mất tích năm ngày rồi, hắn cũng không liên lạc với ta, điện thoại cũng tắt máy, hắn đi đâu vậy?"
Trần Hạo nói: "Hắn bị bệnh, bệnh rất nặng nên không dám liên lạc với ngươi."
Giọng nữ sửng sốt: "Bị bệnh? Bị bệnh gì vậy? Bị bệnh thì không liên lạc với ta à? Hắn làm sao vậy? Ta không quan tâm, ngươi hãy nói với ta hắn đang ở đâu, ta sẽ đến tìm hắn ngay bây giờ."
Trần Hạo: "Xin lỗi, ta không thể nói được, ta đã hứa với hắn, hắn bị ung thư, ung thư xương, mặc dù không phải thời kì cuối, nhưng vẫn phải điều trị. Tiền chữa trị là một con số trên trời, cho nên hắn sẽ không thể đi học, hắn sẽ chiến đấu vì bản thân, ngươi biết đấy, bây giờ thế giới có chút không ổn định và xuất hiện những sinh vật dưới lòng đất. Thứ đó rất tốt cho việc chữa bệnh, hắn..."
"Hắn tự sát đúng không."
Trần Hạo còn chưa nói xong, bên kia đột nhiên chen vào một câu làm người khác giật mình.
Trần Hạo sững sờ.
Mẹ nó, con gái thời đại này lợi hại như vậy à?
"Ngươi không cần phải nói dối ta. Ta và Dương Quá đã biết nhau rất nhiều năm. Trong cuộc đời hắn, không ai tiếp xúc với hắn lâu hơn ta. Càng không có ai trên thế giới này hiểu biết hắn hơn ta. Nếu hắn gặp phải những vấn đề không thể giải quyết, hắn sẽ chỉ có thể làm những điều cực đoan, hắn chỉ là một kẻ hèn nhát." Giọng nữ nói một cách bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh lại kìm nén sự tức giận và đau lòng.
Trần Hạo không nói nên thời.
Khó trách khen thưởng 1 năm đạo hạnh, cô bé này không dễ bị lừa!
Chà, nếu có một sự hiểu biết sâu sắc như vậy, chắc chắn họ có tình cảm sâu sắc, cũng đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng.
Trần Hạo nhanh chóng nói: "Được rồi, ta không thể gạt được ngươi, bây giờ ta đang ở bên cạnh thi thể của Dương Quá. Hắn vừa mới nhảy lầu cách đây không lâu. Nhưng hắn tự sát không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới. Nếu ngươi tin tưởng ta, thì ngươi hãy đến Bệnh viện Nhân dân, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng."
Giọng nữ im lặng trong chốc lát, rồi nói: "Chờ ta nửa tiếng."
Trần Hạo cất điện thoại và thở dài.
Hắn cũng không nghĩ tới, thời này vẫn có những người có tình cảm như vậy, và kiểu hiểu biết này, cho dù là hai vợ chồng ở bên nhau trong nhiều thập kỷ, đều chưa chắc có được điều đó.
Nhưng điều đó cũng đúng, nếu không có tình cảm như vậy, thì tên Dương Quá kia sẽ không thực hiện lời hứa mười năm, tình yêu đích thực là thứ không có cách nào vứt bỏ.
Thời gian chậm rãi qua đi, khoảng 20 phút sau, một chiếc xe tiến vào bệnh viện, sau đó có mấy người xuống xe.
Đây là ba cô gái, tất cả đều trông rất trẻ trung. Sau khi ra khỏi xe, họ nhìn xung quanh.
"Miểu Miểu, người đó ở đâu?" Người đang nói chuyện là một cô gái với mái tóc dài, dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, lúc đảo mắt thì trông có chút khí phách.
"Hắn bảo ta đến Bệnh viện Nhân dân. Nhưng ta cũng không biết cụ thể là ở đâu." Người trả lời là một cô gái có mái tóc búp bê. Thoạt nhìn, nàng không xinh đẹp, nhưng càng nhìn, càng nhìn nàng thì càng hấp dẫn, nàng có một khí chất đặc biệt.
"Thật là một cô gái ngốc nghếch, người khác nói thì ngươi liền tin, ngươi là một cô gái có chỉ số thông minh cao. Nhưng vì một thằng con trai xấu xa, có thể đi học đại học nhưng buộc bản thân phải lãng phí thời gian ở trường cấp 3, có phải đầu óc này gặp được tình yêu liền biến mất rồi không."
"Được rồi Tình Tình, đừng nói Miểu Miểu nữa, bây giờ vấn đề chính là xem Dương Quá có chết thật không, Miểu Miểu thực sự thích Dương Quá, nếu..."
"Hừ, chết cũng tốt, hắn ta vốn không xứng đáng với Miểu Miểu." Cô gái xinh đẹp khịt mũi lạnh lùng.
"Ồ, cái miệng này thật độc. Chuyện của hai vợ chồng người ta, ngươi có tư cách gì chõ mồm vào chứ?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Cô gái xinh đẹp tức giận, nhìn chăm chú theo giọng nói, nhưng sau đó sững sờ.
Hướng nhìn qua, không tìm thấy người nào.
Vậy là ai đang nói chuyện?
"Đừng nhìn nữa, đưa mắt xuống dưới một chút, ông ở đây này." Giọng nói lại vang lên lần nữa.
Cô gái xinh đẹp cúi đầu và nhìn thấy một con gà đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào. Nó ngước cổ lên, dường như đang nhìn nàng.
Cô gái xinh đẹp trợn tròn mắt: "Vừa rồi, là ngươi đang nói chuyện à?"
Gà trống nói: "Thế nào? Ta còn không thể nói chuyện à?"
"Ngươi, ngươi..." Cô gái xinh đẹp hít một ngụm khí lạnh, khí phách ban đầu của nàng đã biến mất không còn một dấu vết, đôi chân cũng hơi nhũn xuống.
Hai cô gái khác cũng giật nảy mình và lùi ra sau mấy bước.
Gà trống nói: "Sợ cái quần què gì, ta cũng không ăn thịt người. Được rồi, tán góc với các ngươi làm cái quái gì, gà gia cũng không thích những cô gái loài người. Miêu Miểu Miểu là ai? Ta tới đón ngươi đi gặp Dương Quá."
Cô gái có mái tóc búp bê ngạc nhiên nói: "Là ta."
"Ok, đi theo ta." Nói xong, gà trống xoay người và bước đi.
Ba cô gái ngơ ngác nhìn nhau.
"Đi thôi, ngươi còn ngơ ngác làm gì nữa? Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp Dương Quá một lần cuối à?" Gà trống thấy cô gái không nhúc nhích nên bực mình thúc giục.
Cô gái có mái tóc búp bê cắn răng một cái và đi theo.
Hai cô gái khác dừng lại một chút và cũng đuổi theo.
Tình huống bây giờ, khiến các nàng không dám nói lung tung.
Những lời nói trên điện thoại trước đó, có vẻ như, không phải là nói hươu nói vượn.
Ngươi thấy đấy, con gà này cũng mở miệng nói chuyện, còn điêu như thế!
Sau một vài khúc cua, ba cô gái đi theo gà trống đến bên cạnh một tòa nhà.
Ban đầu, nhìn trống rỗng không có gì trước mặt, nhưng khi bước qua một cái gì đó, ba cô gái thấy có một người đứng cách đó không xa, bên cạnh người đó, có một con mèo, ừm và một con bướm thiêu thân đang bay.
Ngoài ra, còn có một người nằm trên mặt đất.
"Quắc Quắc!"
Cô gái có mái tóc búp bê kêu lên một tiếng và chạy thẳng qua, quỳ gối bên thi thể của Dương Quá và nước mắt lập tức tuôn rơi.
Nhìn thấy thi thể, ảo tưởng cuối cùng của nàng cũng đã tan vỡ, nàng cảm thấy đau lòng đến mức không thở được.
"Trước đừng khóc, bây giờ tên này còn chưa tính là chết đâu." Trần Hạo nhàn nhã nói.
Cô gái có mái tóc búp bê ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Trần Hạo.
"Ngươi là, người vừa mới gọi điện thoại?"
Trần Hạo nhếch miệng mỉm cười: "Là ta, ừm, ngươi muốn biết Dương Quá đi đâu không?"
Cô gái có mái tóc búp bê gật đầu và tiếp tục nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo nói: "Nói ra thì rất dài dòng, nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, nên ta cũng không muốn kể chuyện xưa cho các ngươi nghe, ta chỉ nói ngắn gọn thôi. Có lẽ tất cả các ngươi đã biết những thay đổi của thế giới bên ngoài. Dù sao, chính phủ cũng không che giấu nó. Nhưng các ngươi biết đấy, nó cũng rất phiến diện. Nước ở đây rất sâu, và sẽ có nhiều thay đổi và nguy hiểm lớn hơn trong tương lai. Do đó, trước tình hình này, đã có một bước ngoặt. Nói đến thì có thể các ngươi không tin, bước ngoặt này, chính là xuyên thời không. Vừa lúc, ta gặp được Dương Quá nhảy lầu, và tình cờ, linh hồn của hắn phù hợp với tiêu chuẩn để xuyên thời không, và sau đó hắn đã được chọn, cho nên ta nói hắn chưa chết, vì sau khi xuyên thời không, có thể hắn sẽ có kì ngộ, và nếu trưởng thành, hắn sẽ còn có thể trở lại trái đất."
Nói đến đây, Trần Hạo mỉm cười và nói tiếp: "Nếu không thể hiểu được, vậy ngươi có thể nghĩ như thế này, Dương Quá chết rồi, nhưng hắn còn sống, hắn chỉ đi làm chúa cứu thế và hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ trái đất. Dương Quá nói, để ngươi chờ hắn 10 năm, không biết ngươi có bằng lòng không?"