Trần Hạo hỏi: “Vậy thứ dưới mặt đất này có liên quan hay quan hệ bên trong gì, cô có lý giải gì không?”
Hàn Thải Nhi thở dài nói: “Nếu tôi hiểu rõ như vậy, bên trên cũng không phái tôi tới giám thị, chỗ này có liên hệ sâu sa gì không thì tới Linh Đan môn cũng không biết, may nhờ phát hiện ra bí mật trong điển tịch truyền lại từ thời thượng cổ, tôi mới dám khẳng định một điều.”
Nói đến đây, Hàn Thải Nhi dừng một chút: “Nghe nói, thứ dưới mặt đất này, chôn cất Thủy Hoàng chân chính nhưng đã trải qua nhiều năm như vậy, nếu là vị thiên cổ nhất đế kia, sợ là khó có thể phỏng đoán.”
Trần Hạo giật mình: “Thật hay giả?”
Hàn Thải Nhi cười nói: “Tất cả chỉ là phỏng đoán, tôi cũng chưa dám khẳng định. Nhưng qua mấy ngày giám thị, tôi cũng phát hiện ra một số sự tình quái dị. Đoạn thời gian này, những âm linh vốn ẩn núp, đột nhiên xuất hiện, mặc dù số lượng rất ít nhưng đều là chiến binh của Tiên Tần, mỗi một người đều có khí tức đáng sợ, bọn chúng đều đến vào sau nửa đêm, một số còn tình cờ gặp người sống, vậy mà còn dám nói chuyện với họ, không lộ một chút sơ hở nào, cũng không gây thiệt hại, khiến tôi nghĩ mãi không hiểu.”
Trần Hạo có chút kinh sợ.
Chiến binh của Tiên Tần toàn là con mẹ nó lão quỷ sống ngàn năm, cho dù không tu hành đi nữa thì chỉ dựa vào sự tích lũy ngàn năm, nếu để xổng một người ra ngoài thôi cũng có thể hoành hành thiên hạ.
Đấy là mới khai phá một bộ phận cực ít thứ dưới mặt đất thôi, còn nhiều khu vực không dám đào sâu.
Không biết dưới này còn bao nhiêu binh lính của Tiên Tần nữa?
“Nếu đi vào thì chắc hẳn phải chết rồi đây?” Trần Hạo suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía thành phố Tây Lăng.
Đối với người tu hành thì nơi đây là cấm địa nhưng lại là thiên đường của người sống, không có điều gì dị thường, thậm chí đối với những chiến binh đất nung và ngựa đã được đào lên cũng không gây ảnh hưởng gì tới người tham quan cả.
Trong chuyện này nhất định có vấn đề gì đó, nếu không thì khi có người sống tiếp cận, họ phải bị công kích mới đúng, không thể chọn mục tiêu bừa thế được.
Nghĩ đến đây, trong đầu Trần Hạo chợt nảy ra ý định, ý niệm xâm nhập vào Tụ Lý Càn Khôn, cảm ứng được chỗ của Mi Mi, truyền âm cho nó.
“Mi Mi, ta có chuyện tìm ngươi.”
Mi Mi đang nghỉ ngơi, ngay khi nghe được thanh âm này, theo bản năng rùng mình một cái.
Khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, vẻ mặt nó biến đổi từ đau khô, uất ức sang phẫn nộ, nghiến răng.
“Có chuyện gì? Mi Mi cảnh giác hỏi dò.
Trần Hạo nói: “Ngươi biết vị trí của đám ngựa gỗ không?”
Mi Mi lại sợ run cả người, hoảng sợ nói: “Ta nói ngươi nghe, chỗ đó đánh chết ta cũng không đi, ngươi dám đưa ta vào, bà đây nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp không được an bình.”
Trần Hạo kinh ngạc nói: “Sao ngươi có vẻ sợ hãi thế? Bên trong tượng binh mã có đồ vật gì đáng sợ à?”
Mi Mi trợn mắt nói: “Đáng sợ á? Ha ha, đó là tồn tại mà ngươi không thể nào tưởng tượng nổi đâu.”
“Không cách nào tưởng tưởng? Ngươi có chút nói quá rồi đó.” Trần Hạo phản bác.
Mi Mi chân thành nói: “Đây là sự thực, đến cả Hồng tỷ nếu có mặt ở đây mà nhìn thấy tượng binh mã cũng phải một mực cung kính.”
Trần Hạo nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi tồn tại lâu như vậy cũng có chút kiến thức, chẳng ngờ ngươi cũng chỉ là hạng ếch ngồi đáy giếng. Ngươi nghĩ Hồng tỷ của ngươi rất trâu bò sao? Ngươi có muốn ta bắt cô ta tới đây cùng chơi đùa với ngươi không?”
Mi Mi: “…”
Trần Hạo lười hỏi, ý niệm vừa định rời khỏi, đột nhiên một thanh âm truyền đến: “Ngươi định đến cố đo?”
Trần Hạo cảm giác người này đã mất, là cô gái áo trắng.
“Đúng.”
“Đưa ra đi vào.” Cô gái áo trắng quả quyết mở miệng.
Trần Hạo trực tiếp hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cô nói: “Ta muốn gặp mặt vị đại đế kia, nếu như hắn nguyện ý hợp tác với chúng ta thì sẽ rút ngắn được một khoảng thời gian kiến tạo Địa Phủ. Đây chính là cơ hội.”
Trần Hạo im lặng.
Muốn hợp tác với lão? Lá gan của ngươi cũng lớn lắm.
Có điều nghe cô nói chuyện, Trần Hạo cũng bắt đầu động lòng.
Nếu như vụ hợp tác này thành công, vậy thì đến cả vị thiên cổ nhất đế kia cũng phải kiếm cơm ở dưới chướng ta, ngẫm lại cũng có cảm giác sung sướng.
“Ngươi có thể yên tâm, thực ra ta và vị đại đế này cũng coi như người quen biết cũ, mặc dù ký ức của ta về hắn cũng không còn nhiều lắm.”
Mặt Trần Hạo đơ ra.
Rốt cuộc Nguyệt Linh có lai lịch thế nào mà đến cả vị cổ nhân sống vào hai ngàn năm trước cũng biết?
Cô gái không nhiều lời.
Trần Hạo thấy cô ta tự tin như vậy, cũng không hỏi tới nữa, ý niệm rời khỏi Tụ Lý Càn Khôn.
Trần Hạo chớp mắt, nhìn về phía Hàn Thải Nhi, mỉm cười nói: “Hàn đạo hữu, đa tạ nhắc nhở, tôi còn có việc, sau này còn gặp lại.”
Nói xong, Trần Hạo rảo bước rời đi.
Phương hướng đó chính là đường tới cố đô.
Đến đây, mắt Hàn Thải Nhi lấp lánh.
Chẳng lẽ cái thằng này dám xông vào cấm địa của người tu hành, không sợ một thân tu vi dã tràng xe cát hay sao?
Đương lúc Hàn Thải Nhi sợ hãi thán phục, vẻ mặt đột nhiên trở nên hoảng sợ, động tác dừng lại, đồng tử thu nhỏ.
Trần Hạo mới cùng cô nói chuyện trời đất xong, trải qua hai nhịp hô hấp, lúc này đã cách xa vài trăm mét, sau đó dần dần biến mất, cho đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng Hàn Thải Nhi lúc này trộn lẫn trăm vị.
Nghe nói về danh tiếng và sự lợi hại của Trần Hạo từ Linh Đan Môn và sự coi trọng của các bên trong thiên hạ.
Nhưng chưa từng một lần tận mắt chứng kiến, cô còn nghe nói hắn được rất nhiều đại lão chú ý tới dù là người mới chưa có chiến tích gì trong chiến đấu. Cô tự hỏi không biết hắn có danh khí và được mọi người coi trọng thế từ đâu.
Bản thân cô có thiên phú không tồi, tu vi cũng vượt xa người cùng thế hệ lại càng không phục.
Hiện tại chứng kiến tận mắt cũng khiến nàng vỡ mộng.
Quả nhiên là người so với người, càng tức chết.
“Hỏng rồi.”
Những đường khí vận này hết sức phức tạp, bao hàm ý chí thương hải tang điền từ xa xưa, huyền diệu vô cùng.
Tiến vào Tây Lăng, Trần Hạo phát hiện, mặc dù từ ngoài nhìn vào nơi này khí âm sát mạnh mẽ như thủy triều dâng, âm linh nơi nơi ẩn núp.
Nhưng đến khi tiến vào bên trong, mọi thứ tựa như ảo ảnh. Khu vực khác cũng không có gì dị thường, ngay cả mèo chó ven đường cũng hết sức bình tĩnh.
Chỉ là mắt Âm Dương của Trần Hạo luôn có thể phát hiện ra chỗ dị thường của nơi đây, bắt đầu không ngừng dò xét.
Ngay cả Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng và Lam Điệp cũng thận trọng hơn nhiều, bọn chúng hiển nhiên là vô cùng kiêng kị nơi này, không dám làm càn.
Cuối cùng, Trần Hạo dừng bước trước cổng của một cửa hàng.
Đây là một tiệm cơm nhỏ gồm hai tầng lầu, trang trí rất cổ xưa, ngay cả danh tự cũng rất có ý tứ, tên là Liêm Pha lâu.
Trong mắt của Trần Hạo, tiệm cơm này có cảnh tượng khác hẳn.
Trong tiệm cơm, khí âm sát rất nặng, cuồn cuộn không dứt, nối thẳng xuống dưới mặt đất.
Trần Hạo cười cười, cất bước mà vào.
Vừa bước tới cổng, Trần Hạo bị hai người đàn ông cường tráng mặc bộ đồng phục bảo vệ ngăn cản.
“Tiên sinh, xem bảng hiệu.” Một người đàn ông mở miệng, đồng thời chỉ chỉ bên cạnh của biển hiệu.
Trần Hạo nhìn lại, bên trên có chữ viết:
“Bổn tiệm chuyên cung cấp đồ ăn cho người già trên sáu mươi tuổi, dưới sáu mươi, không mời chớ vào, cảm ơn đã hợp tác.”
Trần Hạo im lặng.
Hóa ra, đây mới chính là dụng ý của Liêm Pha lâu, phòng ăn chuyên dụng cho người già.