Nhìn những vị khách ra ra vào vào tiệm cơm, tất cả đều là người già cả, mỗi người đều xuất thân từ tầng lớp khác nhau.
Nhưng bọn họ đều trò chuyện vui vẻ, không khí hòa thuận, không vì thân phận khác nhau mà có khúc mắc.
Ánh mắt Trần Hạo đảo qua trên người bọn họ, hắn phát hiện ra một chút khác thường, vừa cẩn thận dò xét tiệm cơm, vừa cười.
Hóa ra là nơi kết duyên, thảo nào lại vậy.
Chỉ có điều, mình đâu có đến ăn cơm.
Trần Hạo trực tiếp khuếch tán ý niệm, cảm ứng chủ tiệm của cửa tiệm.
Quả nhiên, đằng sau tiệm cơm còn có hậu viện, trong một căn phòng ở hậu viện, có một người phụ nữ mặc áo ngắn hở bụng, váy ngắn, da thịt tuyết trắng, dáng người tiêu chuẩn, ôm ghì lấy cái bàn, ăn đồ ăn vặt ngon lành, nằm lỳ trên giường xem hí kịch trên tivi, đột nhiên biểu hiện của cô biến đổi, khẽ giật mình, sau đó lại lộ ra vẻ mặt hứng thú, vứt đồ ăn đi, sửa sang quần áo rồi đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, cô gái tới cổng, thấy ánh mắt bất thiện của bảo an nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên trẻ tuổi đứng trước cổng.
“Tiểu tam, tiểu tứ, đây là khách quý của bổn tiệm, không được ngăn cản.” Cô gái mở miệng.
Hai người đàn ông vừa nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, nay thay đổi thái độ, cúi thấp đầu: “Thật xin lỗi, chúng tôi đắc tội với ngài, mong ngài lượng thứ.”
Trần Hạo mỉm cười: “Không sao.”
Nói xong, Trần Hạo nhìn về phía cô gái, đang muốn tự giới thiệu bản thân, cô gái lại mở miệng trước: “Không cần phải nói, ta biết ngươi, mau vào đi.”
Nói xong, cô gái quay người rời đi.
Trần Hạo cũng không nói nhiều, mang theo ba đứa, đi theo sau.
Đi vào hậu viện, cô gái dừng bước tại đình nghỉ chân khá tinh xảo, cười nói: “Ta cho người chuẩn bị chút trà, Trần đạo hữu, mời ngồi.”
Trần Hạo cười đi vào, ngồi xuống, nhìn về phía cô gái ngồi đối diện, nói: “Đạo hữu có vẻ hiểu ta khá rõ.”
Cô gái cười quyến rũ, nói: “Ta cũng không hiểu rõ lắm, chỉ có điều nghe danh đã lâu, ta cũng biết ngươi luôn hành đạo khắp nơi, trước đó ta còn có suy nghĩ, không biết lúc nào thì ngươi mới tới Tây Lăng, không ngờ nhanh như vậy, chúng ta đã gặp mặt rồi, xem ra giữa đôi ta đúng là có duyên phận.”
Nghe được hai chữ duyên phận, mèo đen nhảy vào trong ngực Trần Hạo, nhìn về phía cô gái, meo ô một tiếng, ánh mắt bất thiện.
Cô gái này mặc thiếu vải trong thời tiết lạnh như vậy thì chắc cũng chẳng phải hạng người đứng đắn gì cho cam.
Cô gái nhíu mày, cười mà như không cười, nói: “Con tiểu miêu này là ăn dấm sao? Tiểu láu lỉnh nghe lời nào, ta và cha ngươi đang tán gẫu, ở đây có mấy viên đường, cầm tới trước mà liếm láp đi.”
Cô gái lấy ra mấy khối đường.
Tiểu Hắc giận dữ, oa một tiếng, muốn bổ nhào qua.
Trần Hạo nhanh tay, bắt lấy Tiểu Hắc, an ủi: “Tiểu Hắc, đừng nghịch.”
Tiểu Hắc uất ức nhìn về phía Trần Hạo.
Mình bị khiêu khích, anh Hạo, sao anh không giúp em?
Trần Hạo im lặng, nhìn về phía cô gái, nói thẳng vào chủ đề: “Đạo hữu, hôm nay ta đến đây, còn mang theo một người quen, chủ yếu là muốn gặp mặt Đại đế một lần.”
Cô gái cười híp mắt nói: “Đại đế nào?”
Thấy cô gái giả ngu, Trần Hạo lười phản ứng, trực tiếp phất tay, cô gái áo trắng hiện ra.
Nếu cô gái áo trắng đã nói là có quen biết, vậy thì hai bên sẽ nhận ra nhau thôi.
Quả nhiên, thời điểm cô gái áo trắng xuất hiện, cô gái lúc đầu còn cười tủm tỉm, đột nhiên sửng sốt, không thể tin nhìn vào cô gái áo trắng, sau một lúc lâu, cô đứng phắt dậy, kinh dị nói: “Nguyệt Linh?”
Cô gái áo trắng nhìn cô, cũng mở miệng: “Tế Linh, đã lâu không gặp.”
“Đúng thật là Nguyệt Linh!” Cô sợ ngây người, vội vàng thu lại phong thái quyến rũ, khí chất trong nháy mắt chuyển biến, trông thanh thuần, tự nhiên hơn, kính cẩn thực hiện một lễ nghi cổ đại, mở miệng nói: “Tế Linh bái kiến Nguyệt Linh.”
Cô gái áo trắng nói: “Không cần đa lễ.”
Nói xong, cô gái áo trắng tiếp tục nói: “Đại đế, nhiều năm không gặp, chẳng lẽ người không thể ra mặt gặp người bạn cũ này sao?”
Vừa dứt lời, trong sân lập tức cuồn cuộn khí âm sát, một cỗ ý niệm đáng sợ từ dưới đất xông lên.
Sau khi cảm nhận rõ ràng cỗ ý niệm này, Trần Hạo sững sờ.
Mặc dù cỗ ý niệm này có lực lượng vô cùng khủng bố, tựa như có thể dời sông lấp biển, hủy thiên diệt địa khiến người ta run rẩy tâm can.
Thế nhưng, Trần Hạo lại có cảm giác ngoài ý muốn.
Cỗ ý niệm này có chút kỳ quái.
Nó tựa như bẩm sinh đã siêu việt nhưng hình như lại đang ở trong trạng thái phi thường kỳ quái.
Đối mặt với trạng thái hiện tại của ý niệm này, Trần Hạo suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy mình… Có thể bắt lấy nó.
Suy nghĩ lóe lên rồi biến mất, Trần Hạo bất động thanh sắc tập trung quan sát.
Rất nhanh, cỗ ý niệm kinh khủng hiển hiện, khí âm sát bàng bạc hội tụ, ngưng tụ thành một thân ảnh cao lớn, vạm vỡ.
Thân ảnh này đầu đội mũ miện có chuỗi ngọc quấn quanh, người khoác miện phục, mày rậm mắt to, không giận tự uy, dù chỉ đứng thẳng bất động lại tự thân có một cỗ khí thế thống trị bát phương.
“Nguyệt Linh, ngươi tự sát?” Bóng dáng cường tráng nhìn về phía Nguyệt Linh, mở miệng nói chuyện. Khẩu hình miệng của hắn có chút lạ, nếu không phải Trần Hạo có ý niệm nhạy bén thì khó phân biệt sự khác biệt nhỏ bé này, người bình thường vốn nghe không hiểu.
Cô gái áo trắng gật đầu: “Thiên địa đại kiếp nạn, nếu không tự vẫn, cũng chỉ có thể lưu vong, mặc dù bên ngoài có lớn, cũng không rời quê nhà.”
Nói xong, cô gái áo trắng tiếp tục nói: “Đại đế, hình như người đã quyết định?”
Bóng dáng khôi ngô thở dài: “Thiên cổ đế nghiệp, hai thế mà chết, cô sao có thể cam tâm! Nhưng thiên địa như dòng thác, đi mà không trở về, cô hữu tâm vô lực, cuộn mình ở đây, giống năm đó biến thành hoạt tử nhân sao mà tương tự.”
Cô gái áo trắng nói: “Giờ đại đế có tính toán gì không?”
Thân ảnh khôi ngô không trả lời, mà nhìn vào Trần Hạo, rồi nhìn về phía áo gái áo trắng nói: “Nguyệt Linh, có chuyện gì mà ngươi cần tìm đến trẫm?”
Nguyệt Linh nói: “Hợp tác, cầu sinh.”
Thân ảnh khôi ngô cười: “Nếu trẫm không nhớ nhầm thì lần đầu gặp nhau, ngươi cũng nói với ta như vậy.”
Nguyệt Linh nói: “Năm đó, đại đế không phải đã đạt được mục tiêu rồi sao? Quét ngang bát phương, thống nhất Trung Nguyên.”
“Nhưng đó cũng là kết quả của việc trẫm tiêu hao khí vận của long mạch mà thành, cuối cùng Đại Tần hai thế đều chết hết.” Thân ảnh khôi ngô lạnh nhạt đáp lại.
Nguyệt Linh nói: “Có được tất có mất.”
Thân ảnh khôi ngô không nói chuyện, yên lặng một lúc, rốt cuộc mở miệng: “Hợp tác như thế nào?”
Nguyệt Linh nói: “Ta dùng bản thể chém chết Hóa Linh, mặc dù tránh thoát đại kiếp của thiên địa nhưng không cách nào tương trợ lẫn nhau, nếu không ắt gặp phải Thiên Khiển. Bây giờ ở mảnh thiên địa này, ta đã tuyệt đạo, tiên thiên thì cấm kỵ. Ta bất lực, đại đế cũng không có cách nào xuất thế. Nếu không tự cứu lấy mình, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị thiên địa vứt bỏ, cho đến khi tiêu tan.”
Thân ảnh tuấn tú không hề lay động, cho dù nghe được lời đoạn tuyệt thế gian của cô gái.
Nguyệt Linh tiếp tục nói: “Vì vậy, muốn tự vệ và cứu lấy mình, ta gặp được Trần đạo hữu, đạt được một tia cơ duyên, phân linh thức làm hai, mượn tay hắn, tái tạo Địa Phủ, lấy thân hóa U Nguyệt, từ đó thoát ly hạn chế của thiên địa, không chịu cưỡng chế. Nếu như đại đế nguyệt ý hợp tác, Địa Phủ thập diện, mặc người chọn lựa.”
Thân ảnh khôi ngô nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo nở nụ cười, trông khá chất phác.
“Không cần làm bộ, ngươi là người thế nào, trẫm liếc mắt một cái là biết.” Thân ảnh khôi ngô lạnh nhạt mở miệng.
Khuôn mặt Trần Hạo cứng đờ.
“Có điều, trên người ngươi lại có báu vật huyền diệu, mang hi vọng sống, thậm chí khiến cho trẫm cảm nhận thấy nguy hiểm. Ở thời đại này, đạt được thành tựu như vậy cũng có chút bản lĩnh.”
Trần Hạo im lặng.
Nếu được một nhân vật quét ngang bát phương, lưu danh thiên cổ cất lời khen ngợi thì hắn phải có cảm giác gì? Ta có nên nở nụ cười hóa giải chút xấu hổ hay không?
“Hợp tác cũng được thôi, trẫm thích nhất là hợp tác, thời kì Chiến quốc, các nước tranh hùng, một nửa trong số đó đều đã hợp tác qua.” Bóng dáng khôi ngô nhìn Trần Hạo, đột nhiên cười nhẹ.
Trần Hạo chợt cảm thấy rùng mình.
Không đợi hắn kịp phản ứng, bóng dáng khôi ngô tiếp tục nói: “Nhưng mà có điều là Địa Phủ thập diện, có hơi nhiều.”