Vừa nhắc tới Tào Tháo thấy đến ngay.
Trần Hạo còn đang nhắc tới nó mà nó lại tự mò đến.
"Sao rồi? Chỗ này cũng được đúng không?" Tế Linh mỉm cười và nói chuyện.
Trần Hạo trả lời: "Ta nghĩ đột phá Tiên Thiên mới là chuyện quan trọng nhất. Nếu ngươi có cách gì đó mà không ngại có thể nói ra. Rốt cuộc thì sự an toàn của tôi có liên quan mật thiết đến Nguyệt Linh và Đại Đến. Mà ngưỡi cũng không muốn nhìn thấy hai người họ gặp phải chuyện gì xấu đúng không?”
Tế Linh bật cười: "Nếu ngươi đã lo lắng đến mức này rồi thì ta sẽ nói về vấn đề của ngươi trước, có chút thú vị đấy. Đây là lần đầu tiên trong hơn hai nghìn năm qua ta gặp được người có tình trạng như ngươi. Mặc dù Đạo hành đã đáp ứng đầy đủ các yêu cầu để tăng tiến nhưng Tinh Khí Thần vẫn còn thiếu và không có chút dao động nào cả, chuyện này cứ giống như sự khác biệt giữa ao và sông vậy. Một mặt là tử khí trầm lặng còn một mặt lại thuận như nước chảy, Tinh không sống, Khí không hoạt động, Thần không tỉnh táo, đây chính là biểu hiện của một người bình thường, và hoàn toàn không phù hợp với tu vi của ngươi lúc này. Có thể nói tình trạng này là như thế nào không? "
Trần Hạo im lặng một lúc, rồi nói: "Ta không thể nói cụ thể được, nhưng tu vi của ta đều không phải do tu luyện mà ra." Tải ebook TruyenGG tại: vipTruyenGG.com
Tế Linh gật đầu: "Ta cũng đoán được một chút, nhưng ngày nay còn có người bình thường có cơ duyên nhận được đạo hạnh như vậy, chậc chậc, thật là dáng sợ."
Trần Hạo nói, “Nếu ngươi đã hiểu rõ chuyện này thì còn có cách nào không?"
Tế Linh cười toe toét: "Ngươi có sợ chết không?"
Trần Hạo ngạc nhiên.
"Đây là một câu hỏi cực kỳ nghiêm túc đấy, nó liên quan đến chuyện ngươi có thể đột phá hay không." Tế Linh nheo mắt lại, trông vô cùng đáng yêu.
Trần Hạo nói: "Tất nhiên là sợ chết rồi, nhưng ta còn sợ bị mắc kẹt ở đây hơn, vĩnh viễn không rời đi.”
Tế Linh mỉm cười và nói: "Ừm, một câu trả lời rất trung thực, nếu ở trong trường hợp này thì dễ làm rồi, bước đầu tiên để đột phá Tiên Thiên chính là, kích thích."
“Kích thích?”
Trần Hạo hoang mang.
Tế linh hồn người chết nói: “Đúng vậy, cái loại kích thích khiến da đầu tê rần, cả người run rẩy, linh hồn thăng hoa ấy.”
Ánh mắt Trần Hạo hiện lên vẻ ngạc nhiên và nghi hoặc: “Có phải ý ngươi là muốn ta rời khỏi khách sạn và chơi trò trốn tìm với sát khí không?”
“Ồ? Cũng có tí thông minh rồi, không tồi, đúng thế đấy, bây giờ ngươi cũng có đủ đạo hạnh nhưng Tinh Khí Thần vẫn im lặng như cứ, nếu cứ như vậy thì đến thần tiên cũng chẳng có cách nào, vì vậy ngươi cần phải kích thích cho TInh Khí Thần thức tỉnh, sau đó dung hợp pháp lực và Tinh Khí Thần lại, như vậy ngươi sẽ được được tư cách bẩm sinh để thăng cấp.”
“Rồi sao nữa?” Khi nghe thấy cách kích thích vòng vèo như vậy, mặc dù chưa thử qua nhưng mà cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía rồi, cách làm tê liệt bản thân này thật sự rất kích thích đấy.
Tế linh nhìn Trần Hạo và nói: “Sau đó phải dựa vào chính bản thân ngươi thôi, ta chỉ tìm cách cho ngươi chứ , nhưng không có khả năng giúp ngươi thăng cấp được.”
“Nếu làm theo cách này thì có mấy phần nắm chắc?”
Tế Linh bật cười và trả lời: “Không cả được một phần nắm chắc, ngươi dám mạo hiểm không?”
Trần Hạo cạn lời.
“Chết tiệt, thậm chí còn không được một phần mà ngươi còn dám bảo Hạo ca đi mạo hiểm à? Không phải bảo đi chịu chết sao?” Gà trống nhìn chằm chằm Tế Linh.
Tế Linh nói: “Em trai nhỏ đừng nói chuyện.”
“Mẹ nó……” Gà trống tức giận đập cánh thật mạnh.
“Ta sẽ thử.” Lúc này Trần Hạo mở miệng với vẻ mặt kiên quyết.
“Hạo ca, như vậy quá mạo hiểm.” Gà trống nhịn cơn tức và nhìn Trần Hạo.
“Đúng vậy, đại sư ca ca, đừng tin người phụ nữ này làm gì.” Lam Hồ Điệp cũng mở miệng thuyết phục hắn.
Mèo đen cũng biến thành bộ dạng con người và nói rất nghiêm túc: “Hạo ca, ta không cho ngươi đi.”
Trần Hạo bật cười: “Nhưng nếu không mạo hiểm thì chúng ta không bao giờ đi khỏi chỗ này được, có lẽ không lâu nữa cả trời đất sẽ thay đổi, đại thế đến dần, chúng ta cứ ở đây sống an ổn một mình cũng không được, nếu không thể chờ chết thì đứng lên đấu tranh thôi.”
Ba đứa nhóc không nói nên lời.
“Hì hì, cũng có lòng can đảm đấy, cố lên, ta xem trọng ngươi.” Tế linh giơ nắm tay lên với ánh mắt khích lệ.
Trần Hạo chán chả muốn để ý cô ta mà vẫn nhìn ba đứa nhóc và nói: “Lần mạo hiểm này chính là chìa khóa cho sự đột phá của ta, ba đứa các ngươi không được đi theo, nếu nguy hiểm sẽ ảnh hưởng đến ta.”
Mèo đen không vui, đang muốn nói gì đó thì gà trống mở miệng nói: “Nếu Hạo ca đã chọn thì chúng ta cũng sẽ cổ vũ nhưng cứ cách một khoảng thời gian Hạo ca phải trở về một lần đấy, để chúng ta biết ngươi còn sống, nếu quá 24 giờ ngươi không xuất hiện thì chúng ta sẽ san phẳng khách sạn này rồi đi tìm ngươi.”
Trần Hạo muốn khuyên mấy đứa nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của gà trống đã không cho hắn cơ hội thương lượng nữa nên đành gật dầu đồng ý: “Được rồi, các ngươi cứ yên tâm đi.”
Sau đó Trần Hạo rời đi ngay lập tức và để lại ba đứa nhóc ở đây.
Đúng lúc này sát khí sởn tóc gáy đang bao trùm cả khách sạn cũng biến mất không còn dấu vết, nó đến và đi tự nhiên.
Tuy nhiên Trần Hạo làm lan rộng ý niệm lại không có cách nào nhận ra vị trí của sát khí được.
Dường như thứ này.
Cần phải tiếp xúc với nó mới có thể nhận ra nó tồn tại.
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi đấy, sát khí rất nhạy cảm với người tu hành, sau khi ngươi rời khỏi khách sạn thì lúc nào cũng có thể gặp được sát khí, nó đi cùng ngươi, thay đổi liên tục, khó phòng tránh. Trước đây có không ít người tu hành và dị loại vào đây, nhưng mỗi người tiếp xúc với sát khí đều có một kiểu chết khác nhau .” Tế Linh vẫn đi bên cạnh hắn, cũng không biết là tốt bụng nhắc nhở hay cố ý hù dọa hắn nữa.
Trần Hạo vẫn không bị lay chuyển, hắn tùy tiện chọn hướng đi và trực tiếp rời đi.
Chờ Trần Hạo đi xa, mèo đen đột nhiên xoay người, đôi mắt to linh động nhìn chằm chằm vào Tế Linh, gằn ra từng chữ một: “Nếu Hạo ca chết, chắc chắn ta sẽ đánh chết ngươi.”
Tế Linh đột nhiên dang tay ôm mèo đen vào trong ngực và cười hì hì: “Đánh chết ta tốn nhiều sức lực lắm đấy, tốt nhất là cứ đáng yêu khiến ta chết.”
Nói xong, Tế Linh dùng sức ôm và ấn đầu mèo đen vào giữa ngực, mèo đen rúc đầu vào đó, rên từng tiếng ô ô, cố gắng giãy dụa nhưng không thể thoát được.
Gà trống đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên Tế Linh nhìn về phía nó và nói: “Có giỏi thì biến về bản thể đi, để ta nhìn xem ngươi to lớn đến mức nào nào.”
Gà trống: “……”
Sau khi đi khỏi khách sạn, Trần Hạo cứ bước đi từ từ, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Tuy nhiên Trần Hạo đôi mắt lại rất tập trung, ý niệm luôn bao vây khắp người, không dám thả lỏng chút nào.
Tìm kích thích chứ không phải là tìm đường chết, chuẩn bị đầy đủ và phản ứng tạm thời chính là sự khác biệt giữa sống và chết.
Thời gian trôi qua từng chút một, không biết Trần Hạo đã đi qua con phố thứ bao nhiêu rồi, nhưng hắn vô tình nhận ra thứ sát khí kinh sợ kia không thấy xuất hiện nữa.
Không phải Tế Linh đã nói sát khí này vô cùng nhạy cảm với hơi thở của người tu hành à? Tại sao ta đi lâu như vậy rồi mà còn chưa tới tìm?
Ừm, không đúng!
Có khác mà, người khác thì tự tu hành cho nên không thể che chắn hơi thở được, còn ta là được hệ thống khen thưởng, khi không cần dùng thì sẽ không hiện ra mà!
Sự khác nhau giữa hai bên có phải chính là nguyên nhân khiến cho sát khí không xuất hiện không.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Trần Hạo liền đi vào một góc không có ai và chủ động thả ra hơi thở của pháp lực.
Trong nháy mắt, Trần Hạo cảm thấy có gì đó không ổn, là loại cảm giác sởn tóc gáy không thể cưỡng lại, dường như linh hồn cũng sắp bị sát khí xóa sổ.
Hắn vội vàng thu lại pháp lực rồi sát khí dần dần biến mất.ỏ
Nhưng chỉ trong khoảng mười lăm phút ngắn ngủi, cả người Trần Hạo đầy mồ hôi, tim đập như loạn nhịp, cả người như bị mất cân bằng ngồi bệt trên mặt đất.
Kích thích, thật là quá kích thích, giống như vừa tiếp xúc thoáng qua với thần chết vậy.
Hơn nữa còn có một chuyện càng khiến Trần Hạo phấn khích hơn chính là pháp lực mà hệ thống khen thưởng còn có thể kiểm soát sát khí theo ý muốn.
Nói cách khác, mình chẳng cần giống như tên ngốc chạy loạn khắp nơi mà chỉ cần ngồi một chỗ để chờ sát khí đến, kích thích liên tục và hỗ trợ Tinh Khí Thần thức tỉnh.
Rõ ràng là người đàn ông có hệ thống thật sự rất khác, làm gì cũng có thể gian lận mà vượt qua được luôn!