Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 867 - Chương 868: Tiểu Mập Mạp Cùng Nữ Hài

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 868: Tiểu mập mạp cùng nữ hài

Ta đang bị người khác coi như kẻ ăn xin đấy à?

Nhìn bóng dáng cô gái đi khỏi, Trần Hạo dở khóc dở cười.

Một lần tiếp xúc với sát khí đã khiến mình tàn tạ như vậy rồi, còn khiến cho người ngoài nhìn thấy phải động lòng trắc ẩn nữa cơ!

Nhưng phương pháp này thật sự có ích.

Trần Hạo cảm nhận rõ ràng bên trong cơ thể mình dường như có thứ gì đó đang động đậy, cái cảm giác này vô cùng kỳ lạ, không thể diễn tả bằng lời được.

Khó trách người xưa có câu, khoảnh khắc đứnggiữa sự sống và cái chết cũng là một cơ hội tuyệt vời!

Tiếp tục cố gắng!

Trần Hạo bình tĩnh lại, tập trung suy nghĩ, sau đó khống chế pháp lực để thu hút sát khí.

Lần này, sát khí mạnh hơn, chúng bao vây Trần Hạo khắp bốn phương tám hướng như là lưới trời và đất, muốn kéo hắn xuống địa ngục.

Loại cảm giác này giống như đangđứng ở miệng núi lửa sắp phun trào, lại giống như đang đứng đối mặt với con sóng khổng lồ cao hàng trăm mét, sự tuyệt vọng bao phủ cả con người, không có khả năng sống sót.

Sát khí lần này mạnh hơn nhiều so với lần đầu tiên!

Trần Hạo sợ hãi, nhưng khi hắn muốn rút lui thì có một chuyện đáng sợ đã xảy ra.

Dường như bị ảnh hưởng bởi chuyện gì đó mà hắn không kiểm soát được pháp lực, nó giống như một thỏi nam châm hút sát khí đi theo và từ từ nuốt chửng Trần Hạo.

Chết tiệt! Chơi lớn rồi!

Trần Hạo hoảng sợ, đôi mắt mở to nhìn sát khí đang đến gần mình, khi thần lực sắp bùng nổ thì có chuyện bất ngờ xảy ra.

Bộp một tiếng, dường như Trần Hạo bị đá một cái và ngã xuống đất.

Chỉ một cú đá này giúp cho Trần Hạo nhận ra mình có thể kiểm soát pháp lực, hắn vội vàng thu lại pháp lực và che chắn hơi thở.

Ngay lập tức, sát khí sắp tới gần Trần Hạo liền dừng lại và từ từ rút đi một cách miễn cưỡng.

Nguy hiểm thật! Suýt nữa không nhịn được rồi.

Trần Hạo thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

Loại sát khí này chính là kẹo da trâu, không để ý tới nó còn tốt, nếu thật sự phải sử dụng thần lực, biến thành trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa thì kết quả là sẽ có một bên ngã xuống.

Trước tiên không nói ai thắng ai thua, chỉ cần đánh nhau thì chắc chắn Tây Lăng sẽ bị hủy diệt, người bình thường chết hết và thậm chí hậu quả còn khó lường hơn.

Cách hủy diệt kiểu này thật khiến Trần Hạo ghê tởm, hắn không muốn làm chuyện vô đạo đức như vậy.

Tiếc là Tụ Lý Càn Khôn còn chưa hoàn thiện, còn chưa chuyển hóa thành một thế giới nhỏ thực sự cho nên không thể thu được sinh linh vào, nếu không đưa Tiểu Hắc Tiểu Hoàng và Lam Hồ Điệp vào Tụ Lý Càn Khôn được thì tại sao hắn còn phải ở đây mạo hiểm chứ?

Sau khi than thở, Trần Hạo ngẩng đầu nhìn lại, là ai, đạp hắn.

Vừa nhìn thấy người này Trần Hạo vô cùng bất ngờ.

Đá hắn là một cậu nhóc khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, ăn mặc xộc xệch, tóc tai lôi thôi, trên mặt và tay bôi đen hết, trong tay còn cầm một cái bát sắt, hóa ra đây là một tên ăn mày!

Tuy nhiên tên ăn mày này béo thực sự, nhìn kia khuôn mặt nhỏ tròn tròn, con mắt híp lại thành một đường chỉ, cái cằm có thể tích thành ba lớp rồi.

Đầu năm nay, đến ăn mày còn béo được như vậy à?

Trần Hạo hơi ngạc nhiên.

Nhóc mập nhìn chằm chằm hắn và hỏi: "Nhìn cái gì đấy, đây là chỗ của ta, ngươi cướp chỗ của ta, ta đánh ngươi đấy, có ý kiến à?"

Trần Hạo mỉm cười: "Cám ơn ngươi đã đạp ta nhé."

Nhóc mập: "..."

"Để cảm ơn cú đá của ngươi, ta quyết định trả ơn, nói ra mong muốn của ngươi đi, chỉ cần nó hợp lý thì ta đều có thể giúp ngươi làm." Trần Hạo nói nghiêm túc.

Nhóc mập: "..."

Trần Hạo cười nói: "Không tin ta à?"

Nhóc mập bình tĩnh lại và trả lời một cách bất lực: "Coi như ta không may, thôi ra nhường chỗ này cho ngươi một ngày đấy."

Nói xong, cậu nhóc quay người muốn đi.Trần Hạo đứng dậy, cảm thấy không thoải mái, sát khí này ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể con người.

Thử nhúc nhích cơ thể rồi Trần Hạo đuổi theo sau.

"Nhóc mập..."

"Ngươi gọi ai là mập đấy?" Nhóc mập dừng bước, nhìn Trần Hạo với vẻ mặt khó chịu.

Trần Hạo cười nói: "Vậy ngươi nói tên cho ta biết đi?"

Nhóc mập cười khẩy: "Từ bỏ ước mơ buồn nôn đi theo ta kiếm cơm đi, lại còn muốn làm cho ta một chuyện, trẻ thế này không học cho tốt đi tìm việc làm mà cứ muốn hết ăn lại uống làm cái gì? Người không biết xấu hổ như ngươi, ta gặp nhiều rồi."

Trần Hạo: "..."

"Chỗ này cho ngươi đấy, đừng đi theo ta nữa." Nhóc mập nói xong liền xoay người rời đi.

Trần Hạo nhìn nhóc mập với vẻ mặt bất ngờ.

Chết tiệt, ta lại bị thằng nhóc này dạy dỗ à!

Ta muốn làm giúp ngươi một chuyện mà bao người cầu xin còn chả được, ngươi lại còn nghĩ ta là tên lừa đảo!

Ơ, không đúng...

Trần Hạo nhìn bóng lưng cậu nhóc, phát hiện một chuyện bất ngờ.

Nhóc mập này ăn mặc lôi thôi như một tên ăn mày.

Nhưng tướng mạo của nó thể hiện nó có tướng phú quý, cho dù không phải gia đình quyền lực thì cũng là con em nhà giàu mà! Tại sao lại trở thành tên ăn mày nhỉ?

Trần Hạo hơi ngạc nhiên.

Tuy nhiên bây giờ Trần Hạo không nói gì nữa mà cứ đi theo sau cậu nhóc.

Nợ nhân tình là khó trả nhất.

Nhất là ơn cứu mạng. Trần Hạo không muốn nợ chút nào.

Vừa đi theo sau, Trần Hạo vừa tiêu hóa dần những kích thích vừa nãy.

So với lần đầu tiên thì lần này sát khí xâm nhập mạnh hơn, cái cảm giác đó giống như mỗi một miếng da, xương cốt, máu thịt đều đang run rẩy.

Hắn cũng không có thời gian để kiểm tra lại sau đấy.

Cho nên lúc này Trần Hạo cảm nhận được dường như trong cơ thể có thứ gì đó đang sống lại vậy.

Chỉ là thứ này rất lạ, dường như có ở toàn thân mà hình như lại tồn tại ở một chỗ nào đó, nhìn như là sống lại nhưng mà vẫn có rào cản.

Thật giống như là... quả trứng sắp phá xác, chỉ còn kém một bước nữa thôi.

Đây có phải là đã kích thích thành công rồi không?

Trần Hạo vẫn hơi nghi ngờ.

Cảm giác thì giống thật nhưng cứ là lạ làm sao ấy.

Vừa đi vừa tự hỏi, Trần Hạo đột nhiên đâm vào một người.

Sau khi kiểm tra lại thì nhận ra đó là nhóc mập, cậu ta đang nhìn hắn với ánh mắt cười như không cười.

Trần Hạo mỉm cười: "Không muốn ta đi theo sau à? Vậy ngươi nói ra mong muốn của mình cho ta, ta làm giúp ngươi thì sẽ không đi theo ngươi nữa."

Nhóc mập hỏi lại: "Ngươi chắc chắn chứ?"

Trần Hạo gật đầu.

Nhóc mập bật cười: "Vậy thì được, mong muốn lớn nhất của ta chính là hòa bình thế giới. Đi thôi, tương lai tốt đẹp, ta xem trọng ngươi."

Trần Hạo nói nghiêm túc: "Ta nói thật mà, chỉ cần đó là mong muốn hợp lý và a có khả năng làm thì ta sẽ giúp ngươi, ví dụ như rắc rối mà ngươi đang gặp phải ấy."

Nhóc mập thay đổi sắc mặt ngay lập tức và nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Chết tiệt, ta không biết làm sao lại có người tranh chỗ với mình! Hóa ra ngươi chính là người ông già đó phái tới à, muốn đón ta về chứ gì? Mơ đi, ông đây đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ta rồi, cả đời này cũng đừng mơ ta trở về ngôi nhà đấy."

Trần Hạo cười nói: "Ta chẳng biết ông già nào cả, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ta có thể làm được chuyện gì, nếu ngươi không muốn trở về, ta cũng có thể giúp xóa đi ký ức của đám người đang đi tìm ngươi, để bọn chúng quên ngươi đi và không làm phiền ngươi được, ngươi nói xem ngươi có muốn không?"

Nhóc mập trợn mắc: "Muốn cái đầu ngươi ấy, không về là không về, xóa mất ký ức là cái quái gì? Ông đây chính là cây gai trong lòng ông ta, bây giờ ta chịu những chuyện này đều do lão ta tạo thành đấy, hừ, xóa đi thì dễ dàng cho ông ta quá rồi?"

Nhóc mập lại bổ sung thêm: "Được rồi, ta không thèm quan tâm ngươi có phải người ông già phái tới không, nhưng ta không muốn thấy ngươi đi theo sau, ngươi hỏi ta có mong muốn gì đúng không, giờ có đấy, ta muốn tài khoản Wechat của chị gái nhỏ đứng bên kia, thế ngươi có thể làm được không?”

Nhin theo hướng ngón tay nhóc mập vừa chỉ, Trần Hạo quay sang nhìn và im lặng luôn.

Bên kia có một cô gái, tóc dài chân dài eo thon, cô ấy không phải là người đưa cho mình một đồng xu sao.

Bình Luận (0)
Comment