Không đúng! Cô gái gặp nguy hiểm!
Nhìn về phía cô, Trần Hạo biến sắc.
Trước đó, cô gái không có vấn đề gì, lúc này quanh thân lại xuất hiện hắc khí, đây chính là tử khí, dấu hiệu khi sinh mệnh gặp nguy hiểm.
Cô gái này còn trẻ như vậy, nếu cứ thế mà chết đi, đúng là đáng tiếc.
Trần Hạo ngó nhóc mập, thấy cậu dán mắt vào cô gái, khắp người lơ lửng ánh sáng tình yêu.
Tên nhóc này, chắc là dành nhiều tình cảm cho cô gái này lắm đây, chỉ sợ không phải ngày một ngày hai mới động tâm đâu.
“Muốn tán tỉnh hả?” Trần Hạo hỏi.
Nhóc mập lại ngoài ý muốn đỏ hết cả mặt, nhăn nhó mặt mày: “Con trai thích con gái không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Trần Hạo buồn cười nói: “Nhóc mới có mấy tuổi! Có biết cái gì là thích không?”
Nhóc mập ngửa đầu: “Còn năm tháng nữa là ta tròn mười bốn tuổi, không còn là con nít nữa. Hơn nữa, chị gái đó năm nay đã mười sáu, chả nhẽ không thích hợp sao.”
Trần Hạo không phản bác lại được, thấy tử khí quanh thân cô càng ngày càng đậm, Trần Hạo nói: “Cũng được thôi, có điều là chỉ cần xin mỗi Wechat, yêu cầu này có phải là quá thấp không đó? Nhóc có muốn anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Nhóc mập lập tức trợn tròn mắt: “Anh có ý gì?”
Trần Hạo thần bí nói: “Nếu như cậu tin tưởng tôi, bây giờ nhanh chóng đi qua chỗ cô gái đấy, đến lúc cần ra tay, anh sẽ ra hiệu, không phải là sẽ hoàn thành anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Nhóc mập hoài nghi nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo nói: “Tin hay không thì tùy, cô gái đó sắp gặp nguy hiểm, nếu cậu không đi thì cô ấy chắc chắn phải chết.”
Nhóc mập còn muốn lên tiếng, Trần Hạo lại không cho cậu cơ hội.
Mỡ đến miệng mèo rồi mà không đớp, thế mà còn muốn tán gái!
Đương lúc nhóc mập còn lưỡng lự, Trần Hạo túm lấy cổ áo cậu, xách cậu chạy vội hướng về phía cô gái.
Đúng lúc này, cô gái đang đi ra từ cửa tiệm nhỏ, phía đối diện đột nhiên xuất hiện một chiếc BMW, một người đàn ông bước xuống từ trên xe.
Người đàn ông khoảng tầm hai mươi tuổi, ăn mặc khá thời thượng, khá đẹp trai.
Hắn ta tiến tới trước mặt cô gái, đưa cô bó hoa, hết sức ngang ngược nói: “Chu Miên, làm bạn gái của anh.”
Cô gái sững sờ, sau đó không vui nói: “Anh Thành, em chỉ coi anh là…”
“Anh không muốn làm anh của em, anh muốn là người đàn ông của em.” Sắc mặt anh ta trầm xuống, lạnh lùng nói: “Em cho rằng anh không biết chuyện em đang qua lại với cái thằng Lưu Huân kia chắc, anh nói cho em biết, em là của anh, đừng ai có ý nghĩ cướp em từ trong tay anh.”
Cô gái tức giận nói: “Anh Thành, anh thật quá đáng, em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Nhưng người đàn ông lại kéo cô về phía xe BMW của hắn ta.
Cô gái phản kháng không được, bị nhét vào xe.
Trên mặt hắn ta lộ ra thần thái điên cuồng, kích động nói: “Anh nhìn em trưởng thành từng ngày từng ngày, em là của anh, ai cũng đừng mong đoạt được em.”
Dứt lời, người đàn ông lấy cái bật lửa, châm lửa.
Cô gái sững sờ, tiếp đó mội mùi xăng nồng nặc bay khắp nơi, vẻ mặt cô lộ vẻ sợ hãi: “Quách Thành Thành, anh điên rồi!”
“Đúng vậy, anh điên rồi, điên nên muốn kéo em xuống cùng, làm một đôi uyên ương đoản mệnh.” Nói xong, hắn ta ném bật lửa đi, rồi thuận tay đóng cửa xe lại.
Cô gái thét lên, muốn chạy thoát, nhưng căn bản không thoát được.
Lửa lan tới chỗ tiếp xúc xăng, lập tức dấy lên hỏa hoạn, sau đó toàn bộ chiếc xe đều bốc cháy.
“Cháy rồi!”
Lúc đầu, nhóc mập rất không tình nguyện bị Trần Hạo kéo đi nhưng khi đến nơi, thấy cảnh tượng lúc này, sắc mặt biến đổi, lao tới muốn mở cửa xe nhưng mãi không mở nổi.
“Mau giúp tôi cứu người!” Nhóc mập gấp gáp nói với Trần Hạo.
Trần Hạo thò tay vào trong xe giật đứt cửa, sau đó kéo cô gái ngồi bên trong ra.
Khi tiếp xúc với ngọn lửa, Trần Hạo tự nhiên dừng lại một chút, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, dường như có điều gì khó tin.
“ĐMM, trả Chu Miêu lại cho tao!”
Trong xe, người đàn ông thấy vậy, nhào tới nhưng bị Trần Hạo cản lại, phất tay đẩy hắn ta vào lại trong xe, đập nát cửa.
Về phía cô gái, cô bị bỏng nặng, trên mặt, tóc tai, cánh tay đều có dấu vết bị lửa đốt.
“Gọi 110, à không không, 120, gọi 120, nhanh đi!” Nhóc mập chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đớn thay cô gái, nên đến cả nói năng cũng lộn xộn.
Trần Hạo cũng rất bình tĩnh, nhìn nhóc mập nói: “Cậu xác định mình thích cô ấy, dù cô ấy có trở nên xấu xí?”
Nhóc mập nhìn chằm chằm Trần Hạo: “Đến lúc này rồi mà ngươi còn nói nhảm, mau cứu người đi!”
Trần Hạo liếc cậu, nhếch miệng cười, khẽ vươn tay, bình ngọc nhỏ chợt xuất hiện trên tay, hắn đưa cho nhóc mập, nói: “Vật này có thể giúp cho cô ta khôi phục dung mạo, không để lại vết thương, cậu cứu anh đây một mạng, anh giúp cậu một lần, coi như không ai nợ ai.”
Nói xong, Trần Hạo đặt bình vào tay nhóc mập, xoay người rời đi, bỏ lại nhóc mập ngồi ngơ ngác.
Trên đường đi về, trên mặt Trần Hạo thấp thoáng nụ cười.
Thành toàn người khác, cũng là thành toàn cho bản thân.
Quả nhiên trời có số mệnh.
Ắt có nhân quả.
Có điều, đối với Tế Linh, hắn nên cảm kích hay nên oán hận đây?
Không bao lâu sau, Trần Hạo quay trở lại tiệm cơm.
“Anh Hạo! Anh trở về rồi!”
Ba đứa nhỏ đều đợi ở tiệm cơm, chờ Trần Hạo về, thấy người, bọn chúng đều vui mừng.
Nhất là Tiểu Hắc, nhảy tới trong ngực Trần Hạo, làm bộ tủi thân, nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo sờ lên đầu Tiểu Hắc, cười nói: “Không sao, chúng ta có thể rời đi rồi.”
Ánh mắt Tiểu Hắc lộ vẻ vui sướng.
“Ngươi định đi? Ngay cả Tiên Thiên cũng không thoát nổi, ngươi định đi kiểu gì?” Tế Linh không biết xông ra từ nơi nào.
Trần Hạo nhìn về phía Tế Linh, cười nói: “Ngươi xác định, nhất định phải là Tiên Thiên thì mới có thể rời đi?”
Tế Linh không trả lời, mà quay ra dò xét Trần Hạo nhưng không nhìn ra điều gì.
“Ta xác định, không phải Tiên Thiên, không cách nào thoát ra.” Tế Linh quả quyết mở miệng.
Trần Hạo lắc đầu: “Ta không biết liệu có phải là Đại đế phân phó cho ngươi làm không, chỉ có điều, ta cũng đã nhận được chỗ tốt rồi, ta không so đo với ngươi nữa, đừng cản đường ta.”
Nói xong, Trần Hạo ôm lấy Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng, Lam Điệp cùng nhau rời đi.
Tế Linh chuyển động, xuất hiện trước mặt Trần Hạo, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Ngươi làm vậy rất nguy hiểm.”
“Liên quan gì đến ngươi.” Trần Hạo bình tĩnh hỏi lại.
“Có liên quan tới Đại đế, chưa tới Tiên Thiên, ngươi không thể rời khỏi đây.” Tế Linh nghiêm túc nói.
Trần Hạo cười: “Nếu như ta nhất quyết phải đi thì sao?”
Tế Linh nói: “Ta cam đoan, ngươi ngay cả cánh cửa này cũng đi ra không nổi.”
Dứt lời, quanh thân Tế Linh bao phủ khí tức nguy hiểm.
Đối với loại sát khí này, Trần Hạo vô cùng quen thuộc.
“Quả nhiên là cô bày trò, nhưng mà…” Ánh mắt Trần Hạo lạnh lẽo: “Ngươi quá coi thường ta.”
Trần Hạo đánh xuống một quyền, thần lực mênh mông bộc phát, trực tiếp giết chết Tế Linh.
Nhưng mà sau một khắc, một cái bóng mờ hiển hiện, lơ lửng trên không, tóc dài bay múa, bạch y tung bay, chính là Tế Linh.
Cô ta lạnh lùng nhìn Trần Hạo nói: “Thần lực đạo hạnh, hô phong hoán vũ, vãi đậu thành binh, Thiên Cương Kiếm pháp, còn có Lôi Pháp thần thông, thiếu niên, biết tại sao ta có thể thành Tế Linh không? Bởi vì ta có thể xem thấu hết thảy.”
Trần Hạo lạnh lùng nói: “Nói cách khác, ta nắm giữ hết thảy những thứ này cũng không đủ để u hiếp ngươi sao?”
Tế Linh cười: “Ngươi có thể thử xem, hoặc là để con gà con này sử dụng Càn Khôn Định thân pháp, hoặc là để con mèo nhỏ này nuốt U Thần Thông, hay là cho tiểu hồ điệp này, chà chà quá rác rưởi, đúng là làm mất mặt, xấu hổ.”
Ba vật nhỏ nhìn chằm chằm Tế Linh.
Trần Hạo ý vị thâm trường nói: “Còn Tam Muội Chân Hỏa thì sao? Có thể đốt ngươi chứ?”
Tế Linh sững sờ, chợt biến sắc, sau đó cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào, một đoàn Lưu Ly hỏa diễm lơ lửng, bay tới chỗ cô ta.
“Cảm ơn ngươi đã bức bách ta, giúp ta luyện thành Tam Muội Chân Hỏa trong chốc lát, đám hỏa diễm này coi như là quà ta tặng ngươi.”
“Chờ một chút, có chuyện tốt…”
Tế Linh kinh hãi, nhưng chưa nói hết câu thì ngọn lửa màu lưu ly đã nổ tung, cắn nuốt hết mọi thứ.