Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui (Bản Dịch-Full)

Chương 869 - Chương 870: Điều Kiện

Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui Chương 870: Điều kiện

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Mèo Hoang

--------------------

Tế Linh có khả năng nhìn thấu Trần Hạo, ngay cả đám Tiểu Hắc, Tiểu Hoàng và Lam Điệp cũng rõ như lòng bàn tay, đối với Thần thông của chúng cũng không chút sợ hãi.

Nhưng khi đối mặt với Tam Muội Chân Hỏa, Tế Linh ngay cả phản kháng cũng không có năng lực, trực tiếp bị hỏa diễm đốt cháy.

Thấy cảnh này, Trần Hạo cũng không ngoài ý muốn.

Thứ gọi là linh hồn, chẳng qua là một linh thể trong thiên địa mà thôi, có lẽ có thể miễn trừ phần lớn đạo pháp thần thông, thậm chí có được thân thể bất tử.

Tuy vậy, mặc kệ là loại tồn tại thế nào, cũng không thể vô địch, mọi thứ trên đời đều có thiên địa khắc chế, không ai là ngoại lệ.

Mà Tam Muội Chân Hỏa chính là khắc tinh của linh hồn, Trần Hạo tìm thấy một ít sự tình trong sách cổ, không biết Linh Đan Môn đã dựa vào Tam Muội Chân Hỏa mà thiêu cháy bao nhiêu linh hồn hùng mạnh từng tồn tại.

Đương nhiên, linh hồn cũng có mạnh có yếu, Tam Muội Chân Hỏa cũng giống như vậy. Tiên Thiên có linh hồn cực mạnh, Trần Hạo muốn đốt cũng không chết. Nhưng từ Tiên Thiên trở xuống, đốt một cái là chết.

Đây cũng là lực lượng của Trần Hạo.

Thời đại này, Thiên Đạo không cho phép xuất hiện Tiên Thiên, cho nên, chỉ có thể trách ta quá trâu bò thôi.

Thiêu chết Tế Linh xong, Trần Hạo không hề rời đi, mà nhìn về phía mặt đất.

Sau khi linh hồn bị diệt, khí âm sát bao phủ toàn bộ Tây Lăng, đột nhiên xao động, đại địa cũng bắt đầu run rẩy.

Trần Hạo cảm ứng một lát, đột nhiên cười.

Chợt hắn vung tay lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện Đậu Binh.

“Ra mắt chủ nhân!” Đậu Binh quỳ một chân dưới đất, uy vũ bất phàm.

Trần Hạo cười nói: “Từ khi nhận ngươi, ta một mực suy nghĩ biện pháp đưa ngươi ra, đáng tiếc nghĩ hoài không ra, chỉ có điều, bây giờ khác xưa rồi, cơ duyên của ngươi đã tới, mảnh thiên địa này, từ nghìn năm đến nay, trời sinh đã có khí âm sát, phong vân hội tụ. Âm sát nhuộm đất, sơn hà biến đổi. Người có khí âm sát, quần hùng tranh ngôi. Cho đến ngày nay, tạo hóa thần kỳ. Hiện tại, chỉ cần ngươi chui xuống dưới đất, nhờ khí âm sát rèn luyện, thu phục nó vào tay, dung nhập bản thân vào nó, thành công thoát ly khổ ải thì tương lai tiền đồ vô hạn. Nếu như không đạt thành, ngươi sẽ thành nô lệ của khí âm sát, linh trí bị tiêu diệt, lựa chọn thế nào, tự ngươi làm chủ.”

Đậu Binh nghe vậy, hai mắt lóe sáng, không chút do dự mở miệng nói: “Mạt tướng nguyện đi, thu phục khí âm sát.”

“Tốt! Lần này ngươi đi, sống chết khó lường, có điều cơ duyên khó cầu, đừng phụ lòng ta. Bổn tọa chờ ngươi trở lại.” Trần Hạo mong đợi nói.

“Chúa công bảo trọng.” Đậu Binh gật đầu, đứng dậy rời đi, trực tiếp đi tới hậu viện bên cạnh giếng, sau đó nhảy xuống.

Không bao lâu sau, đại địa vốn run rẩy, nay chậm rãi yên tĩnh lại, khí âm sát dao động, cũng từ từ tan biến.

Thấy cảnh này, Trần Hạo thở dài một hơi.

Đường đã mở, nó có đạt được cơ duyên này không, hoàn toàn là do nó.

Lúc này, ở bên trong Tụ Lý Càn Khôn.

Trong tòa cung điện khổng lồ bên trong thành trì cổ xưa, Đại đế đang thương nghị với cô gái áo trắng, đang nói đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Cô gái áo trắng phát hiện vẻ mặt của Đại đế, nở nụ cười: “Đại đế, người có hài lòng không?”

Đại đế nhìn về phía cô gái, ánh mắt thâm thúy, không để lộ gì.

“Ngươi đã sớm biết?”

Cô gái áo trắng nói: “Ta không biết, nhưng Trần Hạo là biến số, ta đoán là hắn nắm trong tay lối thoát. Cho dù có gặp bất kì khốn cảnh gì, hắn đều sống sót ra ngoài, Đại đế muốn lưu lại một đường lui cho mình thì phải tính toán hết thảy, nếu không chỉ sợ mạng mình không giữ được.”

Đại đế hờ hững nói: “Cũng chưa hẳn, trẫm chưa từng tin số mệnh, nếu đã không còn đường lùi, trẫm sẽ mở ra một con đường máu.”

Cô gái áo trắng nói: “Nhưng cũng vẫn phải qua được cửa hiện tại đã, đắc tội Trần Hạo, chung quy cũng phải trả giá thật đắt, phải không Tế Linh?”

Nói xong, nhìn sang bên cạnh, chỗ đó hiện tại, một cô gái đang ngồi, người đó chính là Tế Linh.

Tế Linh gật đầu: “Ta nghe theo lời Đại đế.”

Cô gái áo trắng không nói gì nữa.

Nghe lệnh Đại đế, tiến vào Tụ Lý Càn Khôn, coi như không còn đường lui, Đại đế cũng nghe theo Trần Hạo.

Từ tiệm cơm đi ra, bầu trời sáng sủa, vạn dặm không mây.

Mà phố lớn ngõ nhỏ, mọi người vô cùng kinh hoảng.

Không có cách nào, đột nhiên mặt đất rung chuyển, ai mà không sợ?

May mà động đất xuất hiện nhanh, mà biến mất cũng nhanh, bây giờ nhìn lại, tựa như ảo giác, dẫn tới bàn tán sôi nổi.

Trần Hạo cười, rồi rời khỏi, còn chưa đi được bao xa, một số người chạy tới bên cạnh Trần Hạo.

“Trần đạo trưởng, tôi có chuyện cần ngài hỗ trợ, lãnh đạo của chúng tôi muốn gặp ngài một lần.” Một người ôn hòa nói.

Trần Hạo cười nói: “Được.”

“Đạo trưởng, xin mời” Một người bước tới dẫn đường, đến đối diện, lên một chiếc xe, chậm rãi lăn bánh.

Hơn nửa giờ sau, xe ra khỏi Tây Lăng, tiến vào một cái trấn nhỏ, Trần Hạo liền thấy trông Hàn Thải Nhi.

“Trần đạo hữu, cậu làm tôi sợ muốn chết, ngươi có biết không, thấy ngươi tiến vào Tây Lăng rồi lại đột nhiên mất tích, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện nữa chứ, nên đã ra lệnh cho nhiều người tìm kiếm.” Hàn Thải Nhi lo lắng nói.

Trần Hạo cười nói: “Làm phiền cô phải lo lắng cho tôi, không phải tôi vẫn nguyên vẹn đứng đây đó sao.”

Hàn Thải Nhi nói: “Không có chuyện gì là tốt, Trần đạo hữu, cậu đi vào Tây Lăng có phát hiện ra thứ gì không?” Mới nói có hai câu, cô ta đã để lộ ra mục đích

Trần Hạo ra vẻ suy nghĩ, nói: “Đầu tiên, tôi đi vào một tiệm cơm, sau đó đi dạo, lại gặp phải tai nạn giao thông, giống như là một vụ mưu sát, tôi còn tặng người ta một lễ vật, sau đó lại gặp động đất, cuối cùng mấy vị này đưa tôi ra ngoài.”

Hàn Thải Nhi: “…”

Đại gia ơi, ai muốn hỏi ngươi mấy chuyện này? Ta muốn biết tại sao ngươi không chết cơ!

Có điều, Hàn Thải Nhi thấy Trần Hạo giả ngu thì cô biết mình không moi được gì rồi.

Nhưng Trần Hạo vẫn khiến cô tò mò.

Những người khác thì có vào mà không có ra, còn thằng nhãi này tản bộ một vòng bên trong, người còn nguyên vẹn mà bước ra.

Không đúng, không chỉ hắn mà cả đám thú cưng cũng chẳng mất một cọng lông nào.

Nhất định là có vấn đề.

Chỉ có điều, không ngờ con hàng này lại lợi hại như vậy, không nói tới lệnh của cấp trên giao phó, chỉ sợ cô có chống lại mệnh lệnh, cũng chẳng phải đối thủ của hắn! Hỏi cũng không hỏi được, đánh thì cũng đánh không lại, coi như trận này làm không công rồi.

Đang xoắn xuýt trong lòng, đột nhiên có người chạy tới, nói thầm vào tai Hàn Thải Nhi.

Trần Hạo nghe được hắn ta nói là có người tu hành vào Tây Lăng, không biết xảy ra chuyện gì mà năng lượng đáng sợ tự dưng biến mất.

Nghe đến đây, Hàn Thải Nhi theo bản năng nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo mỉm cười.

“Trần đạo hữu, tôi còn có việc, nếu như chưa muốn rời đi, vậy để tôi sai người chuẩn bị phòng cho cậu nghỉ ngơi, nếu có việc gì cần thì cứ nói với bọn họ.

“Vậy thì không phiền Hàn đạo hữu làm việc nữa.”

Chờ Hàn Thải Nhi rời đi, Trần Hạo nhờ người dẫn đường tới phòng nghỉ.

Vào phòng, Trần Hạo ngồi xuống, ý niệm trực tiếp tiến vào Tụ Lý Càn Khôn, cảm ứng được chỗ của Đại đế.

Đương lúc Đại đế đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên mở mắt, nhìn về phía ý niệm của Trần Hạo.

“Phải làm sao thì ngươi mới nguyện ý buông tha cho Tế Linh, có điều kiện gì mau nói đi.”

Đại đế không dài dòng, trực tiếp hỏi.

Trần Hạo phát biểu: “Tiểu Hoàng nhà ta, muốn nhận con gái nuôi.”

Đại đế: “...”

Bình Luận (0)
Comment