*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mạnh Hằng im lặng, sự cẩn thận và giữ lễ này đã ăn sâu vào xương tuỷ của anh ta, không thể thay đổi trong chốc lát.
Nếu không phải vì anh ta vô cùng cẩn thận, chỉ sợ chẳng sống được đến tuổi này.
Khương Bồng Cơ tùy ý nắm lấy bằng kỷ*, dựa hơn nửa người lên đó, tùy ý hỏi: “Hằng biểu ca muốn biết chuyện gì?”
* Một loại đồ dùng trong nhà dùng để dựa người vào.
Khương Bồng Cơ than một tiếng: “Chuyện này nói ra rất dài, e là Hằng biểu huynh cũng không biết chuyện Mạnh Lượng không phải con của thứ dì.”
“Sao cơ?” Mạnh Hằng cả kinh mở to mắt.
Khương Bồng Cơ nói: “Năm đó, thứ dì và người thiếp của Mạnh Trạm đồng thời mang thai, hai người gần như sinh3con cùng một lúc. Mạnh Trạm không muốn đứa con của người thiếp kia bị thiệt thòi nên ngầm đồng ý cho bà ta đổi con mình với con vợ cả. Con ruột của thứ dì bị bà ta đổi mất, chưa được hai ngày đã “chết yểu”. Bà vú già chôn bé trai ấy một cách qua loa, may sao có bà vú già khác đi qua đào lên, đem bán truyền tay nhiều người rồi mới đến Trung Chiếu…”
Bàn tay đã siết thành nắm đấm của Mạnh Hằng không ngừng run rẩy, ngay lúc này, anh ta gần như không nói lên lời.
“Nhiếp, Nhiếp Tuân… Hắn chính là đứa bé kia?”
Khó trách…
Mạnh Trạm, Mạnh Lượng và người thiếp kia tựa như người một nhà. Mạng Hằng vẫn luôn khó hiểu, không biết tại sao phụ thân2lại để quý thiếp nuôi nấng đích thứ tử…
Điểm mấu chốt là đây!
“Ta nghĩ, có lẽ thứ dì không muốn cuộc sống của huynh ở Mạnh phủ càng thêm khó khăn nên không nói những chuyện xưa này cho huynh.” Khương Bồng Cơ nhấp một ngụm rượu nhạt. Rượu lan trong khoang miệng, hơi có chút đắng chát: “Mới đầu, ta không nhận ra thân phận của Nhiếp Tuân, chỉ là trông thấy khuôn mặt của hắn rất giống một người nào đó, thế nhưng không nhớ nổi là ai. Sau khi nghe nói Nhiếp Tuân thân thiết và giúp đỡ huynh quá mức, Nhiếp Tuân tới Đông Khánh để tìm người thân… Đến tận lúc này, ta mới xác nhận được thân phận của hắn một cách chắc chắn. Hắn mới thật sự là Mạnh Lượng!”
Mạnh Hằng lắc2đầu.
Mạnh Hằng đến tìm cô chắc chắn không phải vì chính sự, quá nửa có liên quan đến chuyện xảy ra ở địa lao.
“Ta rất vui khi Hằng biểu ca lựa chọn tin tưởng ta.” Khương Bồng Cơ cười nói. Nếu Mạnh Hằng có gì bất mãn, anh ta hoàn toàn có thể hỏi Nhiếp Tuân. Thế nhưng anh ta không làm như thế, trái lại đợi đến khi tang lễ của Mạnh Trạm kết thúc. “Hằng biểu ca đã dùng trái tim chân thành để đối đãi ta, ta cũng không thể nói dối huynh được.”
Tướng ngồi của Mạnh Hằng rất đoan chính, lưng thẳng như trúc, gió táp mưa sa không thể bẻ gãy. Sự ngoan cường và khí phách ấy chính là điều mà Khương Bồng Cơ thưởng thức.
“Nhiếp Thành Doãn… Hắn, hắn là huyết9mạch lưu lạc bên ngoài Mạnh gia chủ sao?”
Mạnh Hằng đoán được chuyện Nhiếp Tuân có quan hệ huyết thống với anh ta nhưng không đoán ra việc đối phương chính là em trai ruột cùng một mẹ sinh ra của mình.
Mạnh Trạm, Mạnh Lượng và người thiếp kia tựa như người một nhà. Mạng Hằng vẫn luôn khó hiểu, không biết tại sao phụ thân lại để quý thiếp nuôi nấng đích thứ tử…
Điểm mấu chốt là đây!
“Ta nghĩ, có lẽ thứ dì không muốn cuộc sống của huynh ở Mạnh phủ càng thêm khó khăn nên không nói những chuyện xưa này cho huynh.” Khương Bồng Cơ nhấp một ngụm rượu nhạt. Rượu lan trong khoang miệng, hơi có chút đắng chát: “Mới đầu, ta không nhận ra thân phận của Nhiếp Tuân, chỉ là trông thấy4khuôn mặt của hắn rất giống một người nào đó, thế nhưng không nhớ nổi là ai. Sau khi nghe nói Nhiếp Tuân thân thiết và giúp đỡ huynh quá mức, Nhiếp Tuân tới Đông Khánh để tìm người thân… Đến tận lúc này, ta mới xác nhận được thân phận của hắn một cách chắc chắn. Hắn mới thật sự là Mạnh Lượng!”
Mạnh Hằng lắc đầu.
“Không… Nhiếp Tuân chính là Nhiếp Tuân, sao có thể bị cái tên Mạnh Lượng làm ô uế?”
Do phải tiếp nhận quá nhiều tin tức trong thời gian ngắn nên Mạnh Hằng không bình tĩnh nổi.
“Chủ công đã biết thân phận của Nhiếp Tuân, vậy thì chuyện trong địa lao… cũng do ngài cố ý thúc đẩy?”
Khương Bồng Cơ nhếch môi.
“Hằng biểu ca đang cảm thấy đau khổ, nghi ngờ ta cố ý đẩy huynh vào con đường chết sao?”
Mạnh Hằng yếu ớt lắc đầu, nhìn uể oải giống như vừa bị rút sạch tinh, khí, thần.
“Chủ công có võ nghệ cao cường, khi ấy khoảng cách không xa nhưng ngài vẫn mặc kệ hết thảy, có thể thấy rõ là đã nắm chắc. Mạnh gia chủ đột nhiên có hành động quyết liệt, người ngoài không thể khống chế được… Chỉ là Hằng không rõ, theo như ngài tính toán, ngài muốn để Hằng giết Mạnh gia chủ sao?”
Khương Bồng Cơ nhíu mày: “Để huynh giết? Có khác gì tự tay phế bỏ huynh đâu?”
Mạnh Hằng khác Nhiếp Tuân, nếu để Mạnh Hằng lỡ tay ngộ sát Mạnh Trạm, có khi anh ta sẽ tự trách cả đời.
“Chủ công muốn phế bỏ Nhiếp Tuân?”
“Hằng biểu ca đang mềm lòng sao?”
“Con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình được chứ?”
Mạnh Hằng không phủ nhận.
Anh ta có hảo cảm với Nhiếp Tuân, đối phương có khuôn mặt rất giống mẫu thân anh ta, trong vô thức lại tăng thêm vài phần thân thiết.
Bất chợt nghe nói hắn là em ruột mình, Mạnh Hằng vừa mừng vừa sợ, trong chốc lát khó mà đưa ra được quyết định tàn nhẫn.
Mạnh Hằng mấp máy môi, trong mắt chất chứa vẻ phức tạp và giằng xé.
Tuy rằng không có tình anh em sâu đậm, thế nhưng vừa bắt đầu đã phế bỏ đối phương, Mạnh Hằng không làm được chuyện này.
Khương Bồng Cơ cười khẽ: “Nhiếp Thành Doãn không phải Hằng biểu ca, trong lòng hắn lạnh lùng cứng rắn hơn huynh nhiều. Làm cha nhưng sinh con ra lại không nuôi, Mạnh Trạm đối với hắn chẳng những không phải cha đẻ, trái lại là kẻ địch có mối thù sống chết. Hắn nhiều lần hiến kế cho Bá Cao, năm lần bảy lượt khiến ta phải chịu thiệt. Chuyện trong địa lao lần này có thể kết thúc mối thù giữa ta và Mạnh Trạm, hơn nữa còn có thể cảnh cáo Nhiếp Tuân, một công đôi việc. Ta làm chuyện này không thẹn với lương tâm. Nếu như thật sự muốn xin lỗi ai đó, cũng chỉ có Hằng biểu ca… Cho dù ông ta không tốt thì vẫn là phụ thân huynh.”
Chẳng lẽ chỉ có Nhiếp Tuân mới được phép tính kế cô, còn cô không được phép tính kế hắn?
Hơn nữa, mục đích thực sự của Khương Bồng Cơ là khiến cho Mạnh Trạm chết không nhắm mắt, chuyện Nhiếp Tuân chỉ là tiện tay mà thôi.
Mạnh Hằng sao dám tán thành?
Những việc Mạnh Trạm đã làm không còn là ân oán cá nhân nữa mà đã đụng chạm đến đại nghĩa quốc gia, đủ để kéo toàn bộ Mạnh thị vào nguy hiểm, vạn kiếp bất phục. Cho dù trong lòng Mạnh Hằng vẫn còn chút tình cha con thì cũng sẽ không váng đầu đi nói đỡ cho Mạnh Trạm.
Chủ công bằng lòng thẳng thắn với anh ta, đây là sự tin tưởng khó mà có được.
Khương Bồng Cơ cũng không ép anh ta, Mạnh Hằng sẽ hiểu được thôi.
Hồi lâu sau, Mạnh Hằng nói: “Chủ công, vậy những sắp xếp lúc trước…”
Bọn họ vốn định ly gián Hoàng Tung và Nhiếp Tuân, đột phá từ chỗ Nhiếp Tuân, chia rẽ từ nội bộ, khiến quân thần bọn họ bất hoà với nhau.
Bây giờ xảy ra chuyện này…
“Đương nhiên phải tiếp tục, tuy nhiên ta cũng không phải người lạnh lùng vô tình, nếu Hằng biểu ca không tình nguyện thì ta cũng không ép.”
Mạnh Hằng lắc đầu, anh ta nhận làm việc này, đương nhiên không phải để bỏ ngang giữa chừng.
“Vẫn nên để Hằng làm việc này là thoả đáng nhất. Chủ công đã tin tưởng mà giao trọng trách cho Hằng, Hằng đương nhiên phải hết mình báo đáp.”
Mạnh Hằng không ngốc, chư hầu tranh bá không phải là trò chơi của trẻ con, một nước đi không cẩn thận sẽ dẫn đến thua sạch ván cờ.
Cũng bởi vậy mà hai anh em Phong Giác và Phong Cẩn mỗi người đi một ngả, anh ta với Nhiếp Tuân đã tính là gì?
Chuyện của Mạnh Hằng xem như đã giải quyết xong, nhưng phiền phức của Nhiếp Tuân chỉ vừa mới bắt đầu.
Hôm đó, sau khi trở về từ địa lao, Phong Giác nói suy đoán của mình cho Hoàng Tung.
Hoàng Tung kinh ngạc đến ngây người.
“Ý đệ là… Thành Doãn cũng xuất thân từ Mạnh thị, là em trai ruột của Mạnh Hằng? Chuyện quan trọng như vậy, tại sao hắn lại giấu giếm?”
“Hơn phân nửa là thế.”
Nếu như Nhiếp Tuân không biết chuyện thì đã đành, đằng này Nguyên Tín đã từng nói với Hoàng Tung rằng Nhiếp Tuân gọi Mạnh Hằng là “đại huynh”!
Lại thêm phản ứng của Nhiếp Tuân trong địa lao, rõ ràng đối phương đã biết từ lâu nhưng lại giấu giếm hết lần này tới lần khác, không chịu công khai.
Đến cùng hắn có mục đích gì?
“Thành Doãn tìm được người thân, Tung cũng vui thay cho hắn, có cần giấu giếm như vậy không?”
Hoàng Tung càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, cố nén giận.
Phong Giác nói: “Chủ công, việc này có quan hệ trọng đại, xin chủ công tra xét kỹ càng rồi hãy đưa ra kết luận.”
Phong Giác khuyên như vậy, Hoàng Tung đương nhiên sẽ nghe theo, nhưng dù sao anh ta vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.