*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Huynh không sợ Liễu Hi sinh nghi sao?”
Nhiếp Tuân cuối cùng không nhịn được, hỏi một câu thăm dò.
“Nếu Hằng và đệ hời hợt xa cách, chủ công mới sinh nghi. Quan hệ giữa ta và đệ trong sáng rõ ràng, không cần phải giấu giếm, ngược lại càng khiến người ta lời ra tiếng vào.”
Mạnh Hằng nở nụ cười gượng gạo, dường như có nỗi khổ trong lòng.
Sau khi Mạnh phủ bị kê biên và tịch thu tài sản, văn kiện thư tín giữa Mạnh Trạm và Nhiếp thị Trung Chiếu, Dịch thị Bắc Uyên cũng lộ ra. Không chỉ Mạnh thị lại một lần nữa bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió, tình thế nghiêm trọng nơi biên giới cũng được trình lên Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung… Nếu hai người ngửa bài với nhau lúc này, kẻ khác sẽ ngư3ông đắc lợi. Hai bên tốt nhất là tiếp tục kết thành đồng minh, giúp đỡ lẫn nhau. Như vậy mới có thể khiến Nhiếp thị Trung Chiếu và Dịch thị Bắc Uyên không dám manh động.
Khi Phong Giác mang theo ý của Hoàng Tung đến hỏi thăm Khương Bồng Cơ, cô không nổi giận, người xem livestream lại nổi giận trước.
[Tùy Qua]: Theo dõi livestream nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy ấm ức đến thế… Streamer mới là người chịu thiệt, đã không cho người ta thời gian phục hồi vết thương thì thôi, Hoàng Tung còn không biết xấu hổ mà liên minh với Streamer cùng nhau chống lại kẻ địch… Mặt càng ngày càng dày!
[Sân Già]: Xem livestream gần đây có chút bực bội. Tuy nghĩ đến Mạnh Trạm thì có phần bõ tức nhưng tóm lại vẫn không2được thoải mái!
[Bay Bay Bay]: Đại chiêu của Streamer chuẩn bị hơi lâu rồi đó…
[Lẩu Súp Nấm]: Bình tĩnh đi, những chuyện thế này trong lịch sử còn ít hay sao? Nghĩ lại ông Tào của chúng ta bởi vì háo sắc, mê gái, chơi đùa quả phụ Trâu phu nhân là thím của Trương Tú. Dẫn đến việc Trương Tú vốn đã đầu hàng lại trực tiếp nổi dậy tạo phản, khiến con trai cả Tào Ngang, cháu trai Tào An Dân và tướng Điển Vi đều chết hết. Kết quả thế nào? Ông chủ Tào vẫn coi Cổ Hử - độc sĩ hiến ra kế ấy như bảo bối. Trong số rất nhiều quân sư của ông chủ Tào thì chỉ có Cổ Hử là được chết già. Những uất ức trước mắt mà Streamer phải chịu còn không bằng một phần vạn ông2chủ Tào đâu, chưa tính là chịu khổ.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: #Ngoáy mũi. Streamer cũng chẳng thèm chơi đùa quả phụ của tướng hàng…
Chủ đề đám khán giả đang tám thật sự rất không đứng đắn.
Khương Bồng Cơ bình tĩnh như thường, không bị ảnh hưởng chút nào. Phong Giác suy nghĩ vì đại cục, hy vọng hai nhà có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước mà cùng nhau bảo vệ lãnh thổ Đông Khánh, giương cao ngọn cờ đại nghĩa. Cô tất nhiên không tiện phá đám, cho dù Hoàng Tung không đề cập thì Khương Bồng Cơ cũng sẽ đưa ra đề xuất củng cố liên minh.
Bây giờ, Hoàng Tung đã chủ động đề nghị, hiệu quả sẽ càng tốt hơn thôi.
Theo lẽ thường, anh em ruột khó khăn lắm mới nhận được nhau đương nhiên sẽ càng phải gắn bó với9nhau, làm gì có chuyện giữ mình không qua lại đến già chứ?
Lúc trước còn chưa nhận nhau, quan hệ giữa hai người vốn đã không tệ, bây giờ lại phát hiện mối liên hệ máu mủ, không lý nào lại xa cách hơn.
Đối với câu trả lời như vậy, Nhiếp Tuân không còn gì để nói thêm nữa.
Mạnh Hằng chính là kẹo mè sửng chủ động làm thân, trước đây không thể hất ra, bây giờ nếu bỏ ra thì tay sẽ dính đường.
Giờ đây, điều khiến cho người ta đau đầu nhất không phải chuyện tình cảm cá nhân mà là động tĩnh ở bên ngoài ải Trạm Giang và ải Úc Môn.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: #Ngoáy mũi. Streamer cũng chẳng thèm chơi đùa quả phụ của tướng hàng…
Chủ đề đám khán giả đang tám thật sự rất không đứng đắn.
Khương Bồng Cơ bình4tĩnh như thường, không bị ảnh hưởng chút nào. Phong Giác suy nghĩ vì đại cục, hy vọng hai nhà có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước mà cùng nhau bảo vệ lãnh thổ Đông Khánh, giương cao ngọn cờ đại nghĩa. Cô tất nhiên không tiện phá đám, cho dù Hoàng Tung không đề cập thì Khương Bồng Cơ cũng sẽ đưa ra đề xuất củng cố liên minh.
Bây giờ, Hoàng Tung đã chủ động đề nghị, hiệu quả sẽ càng tốt hơn thôi.
Lần thuyết phục này hết sức thuận lợi khiến Phong Giác luôn có một dự cảm không rõ.
Phong Giác trở về truyền đạt cho Hoàng Tung, Hoàng Tung cũng cảm thấy không đúng lắm.
Anh ta không ngừng đi đi lại lại, mặt đất cũng sắp bị lõm thành cái hố mất rồi.
“Tính cách của Lan Đình, nói dễ nghe một chút thì là nghiêm túc, nói khó nghe thì là tính toán chi li, bụng dạ hẹp hòi… Chịu thiệt lớn như vậy, cô ấy càng rộng lượng không tính toán, trong lòng Tung lại càng cảm thấy bất an. Ta luôn cảm thấy cô ấy đang kìm nén điều gì đó.” Trong lòng Hoàng Tung cảm thấy bất an, nhưng theo như những gì trinh sát bẩm báo, bất kể là năm nghìn tinh nhuệ ở quận Mạnh hay quân lính đóng binh ở biên giới quận Thiên Nham, toàn bộ đều yên phận thủ thường.
Phong Giác cũng nghĩ vậy.
Ai bảo thuở thiếu thời Khương Bồng Cơ đã để lại cho hai người ám ảnh quá sâu, không trách được bọn họ nghĩ nhiều.
“Đúng rồi, phía Thành Doãn… Hắn vẫn còn thân cận với Mạnh Hằng sao?”
Phong Giác nói: “Hai người là quân tử kết giao. Chủ công cũng không thể chỉ nghe phía Nguyên Tín mà phá hỏng cục diện hài hòa của văn võ dưới trướng.”
Không biết vì sao Nguyên Tín, cả ngày nhìn chằm chằm Nhiếp Tuân không rời.
Người trung thành hơn nữa cũng không thể chịu được sự nghi ngờ như vậy. Nguyên Tín càng làm thế càng đẩy Nhiếp Tuân ra xa.
Nghĩ đến đây, Phong Giác hơi oán giận Nguyên Tín.
Đường đường là một võ tướng lại không nghĩ đến chuyện giết giặc tận trung, cả ngày chỉ để ý những chuyện nhỏ nhặt, tầm nhìn hạn hẹp.
Hoàng Tung ậm ờ đáp một tiếng nhưng có nghe lọt tai hay không thì chỉ mình anh ta mới rõ.
Trước khi thân phận của Nhiếp Tuân bị vạch trần, Hoàng Tung tất nhiên là tin hắn. Mặc dù Nguyên Tín có lắm chuyện ra sao, anh ta cũng không bao giờ dao động.
Từ khi biết Nhiếp Tuân cố tình che giấu, Hoàng Tung liền có nhiều khúc mắc. Những khúc mắc này thật sự rất nhỏ nhưng giống như hạt giống nghi ngờ, mạnh mẽ cắm rễ trong lòng anh ta. Nguyên Tín lại thường đâm chọt, mách lẻo, hạt giống đó càng được nuôi dưỡng nảy mầm tươi tốt, đến một ngày có thể vươn thành cây đại thụ cao chọc trời.
Nhìn thấy Nhiếp Tuân càng ngày càng lún vào cái hố sâu một đi không trở lại, Vệ Từ lại càng tiếc thương cho Dương Tư.
Hai người có mối quan hệ thế nào?
Dương Tư kiếp trước bị chủ công ly gián từng chút từng chút một, sau này cùng đường bí lối mới được chủ công chiêu mộ.
“Nói đến Tĩnh Dung, phía huynh ấy cũng sắp có tin tốt truyền đến rồi chứ?”
Khương Bồng Cơ chờ ở quận Mạnh một thời gian rồi. Nơi này có tốt hơn nữa thì cũng là địa bàn của Hoàng Tung. Hệ số nguy hiểm thì không cần phải nói.
Cô không chịu chuyển ổ là vì yểm trợ cho Dương Tư và Điển Dần.
Thời viễn cổ, tin tức truyền đi rất chậm. Cho dù là tin khẩn cấp tám trăm dặm thì cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định.
Kham Châu và Thương Châu bị ngăn cách bởi sông Tùng chảy xiết, chỉ cần sớm thắt chặt con đường giao thông này thì tin tức còn lâu mới truyền đến.
Đợi đến khi Hoàng Tung nhận được tin tức Dương Tư và Điển Dần mang binh đóng quân ở Kham Châu thì thế cuộc cơ bản đã được quyết định.
Cô ngược lại muốn nhìn xem, ai mới là người phải ngậm bồ hòn làm ngọt!
Mạnh Trạm vì mở đường cho Hoàng Tung mà phải nhận tội danh giết vua. Cuối cùng, người nhận được thành quả lại là Khương Bồng Cơ!
Vệ Từ bình tĩnh nói: “Tính toán thời gian, có lẽ cũng sắp đến rồi.”
Khương Bồng Cơ nhấp một ngụm trà thơm, cười như con hồ ly.
“Tĩnh Dung sẽ không để ta thất vọng”.
Vệ Từ đứng bên cạnh, cảm xúc lẫn lộn.
Kiếp trước hay kiếp này, Dương Tư đều không thoát khỏi tay chủ công, có thể thấy là duyên phận trời định.
“Thời gian quá gấp gáp…”
Vệ Từ không thể không nói đỡ cho Dương Tư một câu.
Nếu Dương Tư không đạt được mục tiêu như mong đợi, hy vọng Khương Bồng Cơ có thể xử lý khoan hồng.
Suy cho cùng, Dương Tư đã đáng thương lắm rồi.
Bỗng dưng bị Khương Bồng Cơ bắt đi đày ở quận Hứa mấy năm. Quanh năm suốt tháng phải đọ sức với Hàn Úc đã thành tinh dưới trướng Hứa Bùi. Bây giờ lại phải mang binh lính từ nghìn dặm xa xôi gấp rút tới tiếp viện cho Kham Châu. Không chỉ cần tốc độ nhanh chóng mà còn phải im hơi lặng tiếng để tránh tin tức bên này truyền đến tai Hoàng Tung…
Kiếp này của gã sống cũng không dễ dàng.
Nhưng không thể ngờ được, tin tức của Dương Tư còn chưa truyền đến thì sứ giả Nhiếp thị Trung Chiếu đã tới trước rồi.
“Thật may, sứ giả Dịch thị ở Bắc Uyên vẫn còn đang trên đường. Nếu không hai nhà chạm mặt nhau thì chẳng khác gì cuộc chiến đẫm máu.”
Mạnh Trạm chết giẫm, Thương Châu chỉ có một mà lại dâng cho hai lão đại, quay đầu còn tặng cho người thứ ba.
Nếu hai nhà biết được chân tướng lại chẳng tăng xông à.