*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bụng dạ những người này toàn ý nghĩ xấu xa, trong nụ cười có giấu đao giấu kiếm, ngoài bọn họ ra thì người ngoài không thể nào đoán được những mưu kế âm hiểm trong lòng họ.
[Thiên Sứ Ngây Thơ Chu Kỳ Lạc]: Thở dài, tui cảm giác độ đen tối của Streamer ngày càng cao.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Cục cưng là người xem livestream đầu tiên, tôi có thể đảm bảo, thiết lập nhân vật của Streamer không phải chỉ cho có!
Khương Bồng Cơ nhìn qua các bình luận trong livestream, ánh mắt chất chứa ý cười nhạt.
Khương Bồng Cơ thấy sắc mặt Hoàng Tung hơi lạ, nụ cười trên môi càng rõ.
Giữa Hoàng Tung và Nhiếp Tuân có mâu thuẫn, nhưng chút mâu3thuẫn này chưa đủ để bọn họ đối địch với nhau, cô cũng không nóng lòng.
Trái lại, hai huynh đệ Phong Cẩn và Phong Giác khiến cô hơi thất vọng…
Nếu có thể nhờ vào Phong Cẩn để khiến Hoàng Tung nghi ngờ Phong Giác, đấy mới đúng là vở kịch hay của năm.
Nhưng Phong Cẩn lại nói: “Chủ công, những chiêu giống thế chỉ dùng được một lần thôi.”
Trong mắt người ngoài, cô nhìn qua đám người trong trướng rồi mỉm cười với Nhiếp Tuân, tựa như hoa xuân ấm áp nở rộ.
Trước đây, Hoàng Tung không nghĩ gì về hành động này, nhưng giờ thì khác.
“Lan Đình rất thưởng thức Thành Doãn sao?”
Hoàng Tung thấp giọng cảm khái, trong trướng có hơi ồn ào náo động, anh2ta lại tận lực hạ giọng nên chỉ có Khương Bồng Cơ nghe thấy.
Khương Bồng Cơ hơi ngơ ngác, dường như bị tiếng nói của Hoàng Tung làm giật mình, miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
“Thành Doãn sao? Nói sao thì huynh ấy cũng là biểu huynh của Hi, khó tránh khỏi thân thiết hơn người khác vài phần, Bá Cao đừng nghĩ nhiều.”
Tuy Hoàng Tung nói “không nghĩ nhiều” nhưng trong lòng lại hơi khó chịu.
Một khi hạt giống nghi ngờ đã nảy mầm thì khó mà nhổ bỏ.
Cũng như lúc gắn lại gương vỡ sẽ để lại vết nứt không thể bỏ qua, lúc đào hạt giống nghi ngờ ra, vẫn còn dấu vết của hố.
Hoàng Tung có người họ hàng thích đâm thọc như Nguyên2Tín ở bên cạnh, Nhiếp Tuân muốn làm cô thần cũng khó.
Giữa Hoàng Tung và Nhiếp Tuân có mâu thuẫn, nhưng chút mâu thuẫn này chưa đủ để bọn họ đối địch với nhau, cô cũng không nóng lòng.
Trái lại, hai huynh đệ Phong Cẩn và Phong Giác khiến cô hơi thất vọng…
Nếu có thể nhờ vào Phong Cẩn để khiến Hoàng Tung nghi ngờ Phong Giác, đấy mới đúng là vở kịch hay của năm.
Nhưng Phong Cẩn lại nói: “Chủ công, những chiêu giống thế chỉ dùng được một lần thôi.”
Mạnh Hằng đã khiến Hoàng Tung nghi ngờ Nhiếp Tuân, nếu tình huống y hệt xảy ra với Phong Giác, Hoàng Tung chắc chắn sẽ không mắc lừa nữa.
Không những thế, anh ta sẽ kịp thời tỉnh táo,9xoá bỏ nghi ngờ với Nhiếp Tuân.
Lúc đó, phía Khương Bồng Cơ sẽ mất cả chì lẫn chài, cố gắng trước đây cũng thành công cốc.
“Hoài Giới rất đa nghi, kế ly gián kiểu này vô dụng với đệ ấy.” Phong Cẩn hiểu rất rõ em trai mình, anh nói: “Quan hệ giữa đệ ấy và Hoàng Tung không tầm thường, những kế châm ngòi ly gián bình thường không cách nào lay động được. Nhiếp Tuân trúng chiêu là vì Hoàng Tung chưa đủ tin tưởng hắn ta.”
Nếu như Nhiếp Tuân nghe được câu này của Phong Cẩn, chắc sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Tiệc rượu tan, Hoàng Tung bắt đầu bận rộn.
Giờ hai quận Thương Châu là của Khương Bồng Cơ, Hoàng Tung là người ngoài, đương4nhiên không thể ở lâu trên địa bàn của cô.
Quan trọng hơn, anh ta phải đến Kham Châu để xử lý hậu quả còn sót lại, không thừa thời gian để lãng phí ở đây.
“Sĩ Cửu, ta nhớ phu nhân của huynh vẫn ở quận Hợp Đức Hạo Châu, đúng không?”
Khương Bồng Cơ tinh ý phát hiện cảm xúc của Mạnh Hằng có chút không ổn, chỉ cần nghĩ qua là biết được điểm quan trọng.
Mạnh Hằng nói: “Chủ công không nhớ lầm, phu nhân ta đang có thai, không nên đi cùng ta, đành tạm thời ở lại quận Hợp Đức.”
Quan hệ giữa Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung bên ngoài thì khăng khít, bên trong đã loang lổ vết rách, chẳng biết lúc nào sẽ hoàn toàn trở mặt.
Mạnh Hằng lo cho sự an toàn của vợ mình nhưng lại không muốn Khương Bồng Cơ lo lắng thêm, chỉ đành kiềm chế cảm xúc.
Bây giờ đã bị cô nhìn ra, Mạnh Hằng đương nhiên sẽ không giấu giếm, cứ thế trả lời một cách thẳng thắn.
“Thì ra là vậy, do ta sơ suất rồi.” Nụ cười của Khương Bồng Cơ có hơi ảo não, răng nanh lộ ra vẻ đáng yêu: “Biểu tẩu ở lại Hạo Châu khó tránh khỏi quấy rầy Bá Cao. Thừa dịp cái thai còn nhỏ, giờ chiến sự cũng đã ổn định, ta sẽ phái một nhóm người đi cùng huynh, đón tẩu ấy về. Ta sẽ nói chuyện này với Bá Cao, tránh cho Bá Cao quên mất, làm tốn thêm thời gian.”
Quan hệ của Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung khá vi diệu.
Nếu kéo dài thời gian, đoán chừng Hoàng Tung có thể tìm được một đống lý do để giữ vợ con Mạnh Hằng lại.
Khương Bồng Cơ cũng không thể để Hoàng Tung có cớ gây rối, trái lại, cô muốn nhân cơ hội này khiến anh ta ấm ức.
Suy cho cùng, vợ của Mạnh Hằng vẫn đang ở cùng với vợ của Nhiếp Tuân.
Mạnh Hằng đón vợ mình đi, Nhiếp Tuân sao có thể tránh khỏi liên quan.
Lúc này, Mạnh Hằng nghe được sự sắp xếp của Khương Bồng Cơ, thầm thở phào một hơi.
“Ừm!”
Mạnh thị Thương Châu đã không còn, khiến cho các thế lực ở Đông Khánh có sự thay đổi lớn, lãnh địa của Khương Bồng Cơ lại có thêm một châu.
Sau chiến tranh và những tổn thất mà Mạnh thị để lại, Thương Châu cần được xây dựng lại từ đầu. Số người trong tay Khương Bồng Cơ vẫn đủ nên chưa cần mượn người ở Hoàn Châu.
Dương Tư thấy tình thế không ổn, bèn bỏ trốn mất dạng.
Gã đang gánh vác trọng trách, phải lãnh đạo quân trú đóng ở Kham Châu rút lui, rất bận rộn đấy.
Trước khi trốn, Dương Tư còn dẫn Điển Dần theo, cực kỳ nghĩa khí.
Người thành thật như Điển Dần cảm động đến rơi nước mắt.
Từ sau khi học văn hóa xong, chủ công cứ coi anh ta như một người “nửa trí thức” để sai sử. Có trời mới biết, anh ta chỉ hứng thú với sách vở liên quan đến việc dùng binh mà thôi.
Hai người này có thể kiếm cớ chuồn mất, còn những người khác không may mắn như vậy.
Việc tăng ca sau chiến tranh đã trở thành lệ cũ.
Trước khi đi, Hoàng Tung đã dẫn theo gần hết thế lực sĩ tộc trong hai quận Thương Châu.
Sĩ tộc giàu có rời đi, đương nhiên sẽ đem theo phần lớn tiền tài lương thực và các quan lại lớn nhỏ.
Bây giờ Thương Châu một nghèo hai trắng, chỉ còn vô số dân chúng đang cố gắng chịu đói, chờ Khương Bồng Cơ phát lương thực.
Sở trường của cô là xây dựng lại sau chiến tranh.
Trước đây, cô đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, giờ áp dụng vào thực tế cũng không khó lắm.
Chỉ cần đồng tâm hiệp lực vượt qua nửa năm khó khăn nhất, chờ đến năm sau khai hoang bội thu, Thương Châu sẽ khôi phục vẻ phồn vinh trước đó.
Đương nhiên bản kế hoạch rất tốt đẹp, nhưng để nó trở thành sự thật, đám người Phong Chân, Vệ Từ, Phong Cẩn phải vất vả ngày đêm.
“Làm sao hết buồn, vuốt mèo là được.”
Phong Chân không có việc gì, xoa xoa thú cưng của Vệ Từ, áp lực tăng ca cũng giảm theo.
May mà tên nhóc này còn nhỏ, nếu nó lớn hơn chút nữa, chỉ cần một chân là có thể đập bẹp tên điêu dân dám mạo phạm nó rồi.
“Nghe nói sứ giả của Dịch thị Bắc Uyên vừa tới ải Úc Môn thì đã bị gọi trở về.”
Vệ Từ cầm bút bằng cả hai tay, nhất tâm đa dụng.
Một mình anh viết tận hai bức thư, đồng thời phải kiên nhẫn chịu đựng sự ồn ào của Phong Chân.
“Thế cục ở Bắc Uyên không yên bình như Đông Khánh, thậm chí phức tạp hơn rất nhiều. Điểm yếu lớn nhất của việc tranh quyền chấp chính giữa sĩ tộc là không ổn định, ngươi vừa hát xong thì ta lên sân khấu, không cam lòng ở dưới người khác. Đối thủ một mất một còn của Dịch thị đi đầu kiềm chế chống cự, đương nhiên bọn họ sẽ không còn tâm lực để ngấp nghé Thương Châu.”