*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phong Chân: “...”
Nếu Khổng Tử còn sống có khi nào sẽ bị Vệ Từ chọc cho tức chết không?
“Khổng Tử viết câu này từ lúc nào? Đạo gia mới nói thiên cơ....”
Phong Chân hận không thể ném con Thú Ăn Sắt trong lòng lên mặt Vệ Từ, người này đúng là càng ngày càng đáng ghét mà.
Nào ngờ, Vệ Từ căn bản không thể tiết lộ, chỉ có thể trả lời một cách mập mờ.
“Bắc Uyên là một đất nước thú vị.”
Vẻ mặt Phong Chân mờ mịt.
Thú vị?
Thú vị chỗ nào chứ?
Thống nhất ba nước mất hơn mười năm, chỉnh đốn Bắc Uyên và Tây Xương lại tốn không tới một năm.
Không phải bệ hạ quá mạnh, chỉ là bởi vì tình hình3nội bộ của hai nước này quá kỳ lạ.
Trước tiên nói về Tây Xương, Tây Xương là nước có binh lực yếu nhất, diện tích lãnh thổ nhỏ nhất.
Thời buổi loạn lạc, năm nước sụp đổ.
Tây Xương là nước nhỏ nhất lót đệm cho năm nước, một bước trở thành đất nước có nhiều chư hầu nhất, là nước bị đem làm vật hy sinh thảm nhất.
Không ngờ rằng đánh giá của Vệ Từ về Bắc Uyên thật là gãi đúng chỗ ngứa, đất nước này đúng là kỳ lạ.
Bắc Uyên diệt quốc, không phải bị chủ công hay các chư hầu khác gây sức ép mà là bọn họ tự mình đi tìm đường chết.
Vệ Từ kiếp trước ẩn cư ở Biện Châu Trung2Chiếu, nhưng anh thân đang ở đào nguyên, lòng lại ở thế tục, từ đầu đến cuối không thể buông xuống được đại thế của thiên hạ.
Thiên hạ năm nước, Đông Khánh, Nam Thịnh, Trung Chiếu, ba nước này đánh đến sục sôi đất trời, các chư hầu thì ngươi hát ta ra sân.
Sau khi bệ hạ thống nhất ba nước đứng đầu thì cô mới chỉnh đốn Bắc Uyên và Tây Xương.
Không phải bệ hạ quá mạnh, chỉ là bởi vì tình hình nội bộ của hai nước này quá kỳ lạ.
Trước tiên nói về Tây Xương, Tây Xương là nước có binh lực yếu nhất, diện tích lãnh thổ nhỏ nhất.
Thời buổi loạn lạc, năm nước sụp đổ.
Tây Xương là nước nhỏ nhất lót2đệm cho năm nước, một bước trở thành đất nước có nhiều chư hầu nhất, là nước bị đem làm vật hy sinh thảm nhất.
Dựa theo số liệu chưa thống kê chính xác, trong lãnh thổ Tây Xương có không dưới ba trăm cuộc khởi nghĩa, “chư hầu” có danh tiếng không dưới một trăm.
Còn về hoàng thất Tây Xương?
Bọn họ nghèo đến mức ngay cả hoàng đế cũng phải ra đồng cày ruộng, hoàng hậu phải dệt vải kiếm tiền tiêu vặt, những phi tần trước kia thì bị bán vào nơi trăng hoa kiếm tiền bằng da thịt.
Chư hầu có thế lực lớn nhất trong nước cũng cai trị không quá nửa châu, chư hầu nhỏ nhất chỉ có một thôn làng.
Không sai đâu....
Là9một thôn làng!
Trên tay có hơn trăm dân phu đã dám tự xưng là chư hầu một phương!
Tây Xương chết vì thế lực bị phân tán, lòng người không đồng nhất, đội quân của bệ hạ xông ngang đánh thẳng, bốn tháng đã nắm được toàn bộ Tây Xương.
Mong manh như tờ giấy vậy...
Lời này xuất phát từ chính miệng chủ soái Phù Vọng chinh phạt Tây Xương.
Chuyện vui vẻ nhất là gì?
Sau khi Tây Xương diệt quốc, Phù Vọng bắt các thành viên hoàng thất Tây Xương lại, tên hoàng đế kia còn chủ động hiến ba đứa con trai của mình cho bệ hạ làm nam sủng.
“Mặc dù ba đứa con trai này của tội thần tuổi cũng chưa lớn, nhưng mỗi đứa đều4có tri thức hiểu lễ nghĩa, dung mạo khí chất không dám so sánh với thế gia quý tử, nhưng trước kia tổ tiên của tội thần cũng là dòng dõi hoàng thất Đại Hạ, mang trong mình dòng máu tôn quý. Trước khi gia cảnh sa sút, ba đứa nó cũng từng vang danh hoàng đô...”
Hừ...
Vị hoàng đế mất nước này trước mặt bách quan lại khúm núm nịnh bợ, miệng nói lời dơ bẩn, Vệ Từ tức giận đến mức nhiều ngày không nuốt trôi cơm.
Long thể bệ hạ quý giá, đám tiểu nhân này cũng dám mơ tưởng?
Điển Dần tướng quân tính tình nóng nảy không nhịn được liền đá một cái vào bả vai của lão ta, làm trật khớp nứt xương.
Nếu không phải đám người Phù Vọng và Lý Uân ngăn lại, để tránh cho Điển Dần giết người tại chỗ thì lão ta đã lăn đi gặp Diêm Vương rồi.
Cuối cùng bệ hạ chỉ cười mỉm phạt nửa tháng bổng lộc của Điển Dần, sau đó lại ban cho một rương vàng bạc châu báu.
Vốn còn muốn để hoàng thất Tây Xương làm một người thường giàu có, nhưng sau khi chuyện này xảy ra thì thanh lý toàn bộ.
Thực lực của Bắc Uyên so với Tây Xương chỉ mạnh chứ không yếu hơn, nhưng thời gian bệ hạ chiếm đánh Bắc Uyên lại ngắn hơn Tây Xương một chút.
Không thể không nhắc tới danh tiếng “tìm đường chết” của Bắc Uyên, thực sự có thể nói là “kỳ quan” của năm nước.
Trước khi năm nước đại loạn thì hoàng thất Bắc Uyên đã suy bại rồi, cơ bản là do mấy đại sĩ tộc thay phiên nhau cầm quyền, liên tục tranh quyền lẫn nhau.
Sau đại loạn, việc tranh quyền càng thường xuyên hơn.
Trong một năm đã xảy ra không dưới hai mươi cuộc đảo chính, thời gian duy trì ngắn nhất chỉ có nửa ngày.
Dịch thị là người cười đi đến cuối cùng, diệt được hoàng thất, mặc long bào lên ngôi hoàng đế.
Dường như mỗi người trong dòng chính của Dịch thị đều được phong vương tước, bổng lộc dựa theo vị trí nhất đẳng, hiển hách một thời, không thể nói là không oai phong được...
Chỉ là tình hình này duy trì chưa được bao lâu thì Bắc Uyên đã nhanh chóng loạn lạc.
Trước kia Phong Chân đã từng đề cập tới, địa thế Bắc Uyên nghiêng về phía Bắc, một năm chỉ có vài tháng ấm áp, còn lại đều rất lạnh.
Điều kiện khắc nghiệt, cây cối nông nghiệp không dễ sinh tồn.
Thực vật sản xuất từ ruộng đất ít, vì để ổn định tình hình trong nước, nông thuế của Bắc Uyên đương nhiên cũng thấp nhất trong số năm nước, quan phủ chỉ có thể thu được hai phần!
Ở thời đại này nông thuế như vậy là rất thấp rồi, nhưng dân chúng vẫn quanh quẩn ở ranh giới ấm no như cũ.
Quay lại nói tới Dịch thị, hoàng đế đăng cơ phong mấy chục vương tước và công tước, bổng lộc chi ra vô cùng khủng bố.
Quốc khố không chống đỡ được liền bắt đầu xuất hiện tình trạng khất nợ bổng lộc, các vương tước, công tước náo loạn!
Vì để vỗ về mọi người đành phải tăng nông thuế lên, thiết lập các hạng mục thu thuế phức tạp, mượn chuyện này tăng thu nhập cho quốc khố, phát bổng lộc cho vương tước.
Thời điểm thuế vụ nặng nhất, quan phủ thậm chí thu được chín phần nông thuế, một phần còn lại cũng bị tầng tầng bóc lột.
Bên trong Bắc Uyên, dân chúng chết đói nhiều vô số kể.
Nghe nói gót sắt của bệ hạ sắp tiến vào, dân chúng các nơi đương nhiên tự ra tay, người mở quan ải thì mở quan ải, người mở cửa thành thì mở cửa thành, binh lính bảo vệ cứ điểm quan trọng của biên cương thì lại chạy trốn không thấy bóng dáng. Nếu như Tây Xương mỏng manh giống như tờ giấy, vậy thì có lẽ Bắc Uyên là không khí?
Tính toán thời gian, Dịch thị lúc này đang tranh quyền với mấy sĩ tộc khác.
Chính quyền thay đổi giống như mặt trăng mặt trời luân phiên thay thế nhau, đảo chính thường xuyên giống như chơi đồ hàng vậy.
Dịch thị thèm khát trại ngựa Thương Châu, nhưng nếu như đá phải cửa sắt thì bọn họ cũng không thể thực sự điều động quân đội hùng hậu tiếp cận được.
Trong lòng Vệ Từ nắm được điểm này, nhưng cũng không dám đánh cược.
Dù sao thực lực Bắc Uyên bây giờ cũng hùng mạnh, còn chưa bị Dịch thị soàn soạt chém thành không khí.
Chợt nghe sứ giả Dịch thị Bắc Uyên vừa đến ải Úc Môn đã bị gọi về, Vệ Từ không hề ngạc nhiên.
Vẻ bình tĩnh của Vệ Từ nhận được cái liếc mắt của Phong Chân, vậy nên mới có màn thăm dò vừa rồi.
Nào ngờ, Vệ Từ lại rất giỏi giả ngây giả ngô.
Tài xế già đã cầm bằng lái mấy chục năm, dễ gì bị anh ta gài bẫy chứ?
“Nghe chủ công âm thầm tiết lộ, bước tiếp theo ngài ấy muốn ra tay với Hứa Bùi. Tử Hiếu, huynh không cảm thấy như vậy quá liều lĩnh sao?”
“Liều lĩnh chỗ nào?”
Phong Chân vừa vuốt lông mèo vừa nói: “Giữa Hứa Bùi và chủ công còn có chút ân tình, nếu như không xử lý tốt, chỉ sợ sẽ bị người khác lên án.”
Nếu như Khương Bồng Cơ thực sự đồng ý giúp đỡ Hứa Phỉ, dùng lý do này đối đầu với quân của Hứa Bùi thì nhất định sẽ bị người khác phỉ nhổ.
Liên minh Hoàng Thủy, Hứa Bùi đã từng ủng hộ Khương Bồng Cơ, sự ràng buộc này có thể nói là thâm sâu hơn nhiều so với Hứa Phỉ.
Trong mắt Vệ Từ chứa ý cười: “Nếu Hứa Bùi không kiềm lòng được, vậy cũng không thể trách chủ công không niệm tình cũ.”
Vẻ mặt Phong Chân cứng đờ.
Sao anh ta có thể quên được chứ?
Chủ công nhà mình am hiểu nhất cái gì?
Gây rối!
Cho dù “sư xuất vô danh”, cô cũng có bản lĩnh khiến “vô danh” trở thành “hữu danh”.