Phong Nghi lặng lẽ nhìn cha mình, đối phương lại hơi ngập ngừng, hình như có chuyện còn do dự chưa dám nói.
“Phụ thân, con trai chỉ có thể xin ra ngoài được một lát thôi, có chuyện gì thì người mau nói đi, đừng ngập ngừng nữa.”
Học tập mê mệt, không thể tự kiềm chế.
Đời người mà không học hành thì chẳng khác gì một mảnh đất hoang vu cằn cỗi, Phong Nghi không muốn dành thời gian quý báu của mình cho những chuyện vô nghĩa.
Phong Chân nói: “Thư viện còn đang trong thời gian nghỉ Tết cơ mà, theo vi phụ được biết, mấy ngày gần đây, các con không phải học gì cả.”
Phong Nghi khẽ nhướng đuôi mắt lên, giọng nói vẫn thong thả như thường.
“Ôn tập lại để chuẩn bị cho bài mới, con muốn nhân khoảng thời gian này để củng cố lại kiến thức của năm cũ. Phải nắm vững bản chất thì mới có thể tiến xa hơn.” Phong Nghi nói: “Vả lại, con cũng đã mượn được sách giáo khoa của năm sau rồi, kiến thức trong sách cao sâu khó hiểu, con cần phải mất nhiều thời gian để tìm tòi. Nếu phụ thân không có việc gì lớn thì con xin cáo lui trước, chuyện không quan trọng hãy gác qua một bên, bàn sau cũng kịp.”
Phong Chân: “...”
Những gì nên nói hay không nên nói, đều bị thằng bé này chặn lời rồi.
Một lần nữa, anh ta lại hoài nghi, đây có phải con ruột của mình không vậy...
Chững chạc đàng hoàng thế này, có điểm nào giống anh ta chứ?
Không biết là thật hay ảo giác, anh ta cảm thấy sự uy nghiêm của mình đang bị giảm sút, bị khiêu chiến rất mạnh.
Thấy Phong Nghi cúi lạy, chuẩn bị rời đi, Phong Chân vội vươn tay ra túm lấy cánh tay Phong Nghi.
“Thực sự là có chuyện mà! Đây là chuyện chung thân đại sự của phụ thân con đấy, con nói xem có quan trọng hay không.”
Phong Nghi nâng mắt lên, ánh mắt tràn ngập vẻ hoài nghi...
Nhịn hồi lâu chỉ để nói một câu nhảm nhí như vậy thôi sao?
Phong Nghi nói: “Phụ thân vẫn đang ở tuổi sung mãn, hậu viện lại trống rỗng... Con thấy quả thật là nên xây dựng gia đình, tìm một người chủ mẫu.”
Phong Chân vẫn biết hai cha con đồng lòng, nhưng khi chính tai nghe được, anh ta lại hơi lo lắng.
Nhiều năm qua, Phong Nghi là đứa con duy nhất của anh ta, tính tình lại cứng ngắc, không giống những đứa trẻ cùng trang lứa khác.
Đứa trẻ này có chủ kiến của riêng mình, Phong Chân đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu.
Phong Chân không muốn cậu trở thành đứa trẻ bảo sao nghe vậy, càng không hy vọng Phong Nghi quá phụ thuộc vào cha...
Chuyện lớn trong nhà, anh ta muốn biết thái độ của Phong Nghi.
Chẳng qua là...
Biết thì vẫn biết, nhưng khi thấy con trai hiểu lòng mình như vậy, vẫn khiến anh ta cảm động đến mức rơi lệ.
Đúng là con ruột, biết đau lòng cho cha mình!
Sau khi nói xong, Phong Nghi lại xoay người, Phong Chân lại vội kéo cậu lại.
Vietwriter.vn
“Con không hỏi xem là ai à? Về ba thư sáu lễ, phải bàn bạc với nhau thật kĩ chứ, bên cạnh vi phụ không có vị trưởng bối nào, chỉ có con để trao đổi với nhau thôi.”
Chưa đến hai năm nữa, Phong Nghi cũng đến tuổi thành gia lập thất, bây giờ cũng là một nửa người lớn rồi.
Phong Nghi nói: “Đây là ý của phụ thân hay ý của Tú nương tử?”
Phong Chân ngẩn ra, kẻ luôn không để ý mặt mũi như anh ta, bây giờ bị con trai vạch trần như vậy, nét mặt toát lên vẻ ngượng ngùng.
“Sao con biết là Tú nương tử?” Phong Chân hỏi.
Phong Nghi trả lời: “Sở thích của phụ thân luôn rất khác thường, sao con lại không biết điểm này chứ?”
Bất kể là đàn ông ở độ tuổi nào cũng đều yêu thích những cô gái trẻ đẹp, chỉ có cha cậu là có khẩu vị khác người.
Thế gian trăm ngàn mỹ nhân, anh ta lại chỉ thích cô gái thành thục, xinh đẹp kiên cường.
Chắc đây cũng được coi là một loại tình thú.
Từ khi Vạn Tú Nhi vào phủ, cuộc sống riêng của Phong Chân được thu liễm lại rất nhiều, luôn bận rộn công việc, gần như không lúc nào phóng túng cả.
Theo như lời Phong Chân nói thì...
Trong phủ nhà mình có vị khách khác phái, anh ta làm chủ nhà, đương nhiên không thể làm ra những chuyện quá giới hạn, tránh làm hỏng danh dự của người ta.
Ha ha...
Kiếm cái cớ đúng là đường hoàng, đáng tiếc là Phong Nghi lại không tin dù chỉ nửa chữ.
Nếu Phong Chân thật sự không có ý gì thì lúc trước đã không viết thư cho Phong Nghi, bảo cậu quan tâm đến Vạn Tú Nhi.
Phong Nghi thuận thế đưa Vạn Tú Nhi vào ở phòng dành cho khách trong phủ, không phải là do Phong Chân ám chỉ thì là gì?
Vì thế, việc Vạn Tú trở thành chủ mẫu kế nhiệm, Phong Nghi không hề cảm thấy bất ngờ.