Phong Chân tự cho là hài hước cuối cùng lại rước lấy cái lườm lạnh lùng của con trai mình.
“Mong phụ thân cẩn thận lời nói, Trường Sinh còn nhỏ tuổi, cô ấy đã hiểu được gì đâu.”
Phong Chân lẩm bẩm: “Nói cứ như là con hiểu lắm vậy, hay là... vi phụ dẫn con đi mở mang tầm mắt?”
Con trai nhà mình đã từng mộng tinh rồi, có một vài việc biết sớm cũng không phải chuyện xấu.
Con trai từng có mộng tinh, điều này chứng tỏ rằng cậu đã có năng lực nối dõi tông đường.
Trêu ghẹo thì trêu ghẹo, Phong Cẩn biết con trai mình từ nhỏ đã có thể chất yếu ớt, nếu thật sự muốn thành thân, truyền thừa dòng dõi thì cũng phải đợi sau nhược quán.
Phong Nghi nói: “Phụ thân...”
Phong Chân đáp: “Cái gì?”
“Một khắc nữa là đã đến giờ rồi, con trai xin được cáo lui trước, những chuyện còn lại, đợi hồi phủ hẵng nói.”
Dứt lời, Phong Nghi đứng dậy, để lại cho Phong Chân một bóng lưng lạnh lùng tiêu sái.
Phong Chân: “...”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đây chắc chắn không phải con ruột của ông đây!
Phong Nghi nhẹ nhàng cất bước trở về phòng học, vẻ mặt không hề có chút thay đổi gì, dường như có thể phần nào nhìn thấy phong thái sau này.
Cậu đi xuyên qua hành lang dài, những cây tùng thấp trong sân thư viện bị phủ một tầng tuyết trắng, vài bóng dáng mặc đồng phục trắng xanh thấp thoáng quanh núi giả, trên ghế dài, bên cạnh bàn dài hoặc ngồi cạnh ghế, một tay nâng quyển thẻ tre hoặc giấy trúc được cắt thành sách, những tiếng đọc sách lanh lảnh bay vào tai...
Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng ấy, tâm trạng của Phong Nghi sẽ hân hoan hơn, cơ thể dường như cũng trở nên nhẹ nhàng.
Cậu đẩy cánh cửa giấy của phòng học ra, xoay người thay đôi vớ sạch và guốc gỗ rồi đi đến ghế của mình ngồi xuống.
Cậu vừa ngồi được một lúc thì có một bóng dáng lẻn vào lớp học.
“Phong bá phụ tìm huynh có chuyện gì vậy?”
Trường Sinh dùng một tay cầm quyển sách che mặt, bề ngoài thì nghiêm túc nhưng lại bí mật ghé sát thì thầm với Phong Nghi.
“Chuyện tốt của phụ thân và Tú di nương sắp đến rồi.” Phong Nghi trả lời.
Trường Sinh bĩu môi, hỏi: “Chuyện tốt sắp tới?”
Phong Nghi nói: “Sau khi bọn họ thành hôn, Tú di nương sẽ trở thành chủ mẫu, ta sẽ phải gọi bà ấy là mẫu thân.”
Trường Sinh nhỏ hơn Phong Nghi gần sáu tuổi.
Cô bé thông minh, rất nhiều chuyện đã có thể hiểu được rồi.
“Nhưng, bà ấy không phải mẫu thân của huynh mà... vậy là lại có thêm một mẫu thân nữa sao?”
Phong Nghi nói: “Đúng vậy, nhưng phụ thân quan trọng hơn.”
Trường Sinh chớp mắt, có vẻ không hiểu.
Phong Nghi nói: “Mẫu thân qua đời nhiều năm, phụ thân tuổi tác cũng không lớn lắm, khi ta nhược quán thành hôn, chẳng lẽ để lại một mình phụ thân trong nhà cô quạnh? Nhân lúc người còn trẻ, sớm tìm một tri tâm tri kỷ bên cạnh để tránh khi tuổi già không ai chăm sóc. Con cái dù gần gũi mấy thì cuối cùng cũng có gia đình khác cần chăm sóc, có quan tâm cũng không bằng thê tử quan tâm được. Phụ thân thành thân rồi, ta cũng bớt đi một nỗi lo.”
Trường Sinh nghe mà mơ hồ.
Rõ ràng đã có một mẫu thân rồi mà phải tìm một người phụ nữ xa lạ khác về làm mẫu thân của mình, trong lòng thật sự dễ chịu sao?
Cô bé thử ngẫm nghĩ...
Nếu phụ thân mình mang một người phụ nữ xa lạ về làm mẫu thân của cô bé, chắc chắn cô bé sẽ rất buồn.
Phong Nghi nhận ra tâm sự của cô bé: “Người làm bạn lâu dài với ta trong tương lai không phải là phụ thân, tương tự như vậy, người bầu bạn với phụ thân cũng không phải là ta.”
Vẻ mặt Trường Sinh khổ sở, gương mặt trẻ con trắng mập bắt đầu ửng hồng.
Phong Nghi không kìm được đưa tay chọc má cô bé một cái, khuôn mặt mũm mĩm lập tức bị lõm xuống một vùng nhỏ.
Cậu nói: “Đợi muội lớn thêm chút nữa thì sẽ hiểu thôi.”
Trường Sinh khổ sở nói: “Ài, muội không muốn hiểu, Phong Nghi tiểu ca ca hiểu thay Trường Sinh là được rồi.”
Phong Nghi nói: “Ừm.”
Đúng giờ tan học, Phong Nghi dẫn mấy đứa trẻ Trường Sinh, Tôn Lan và Kỳ Quan Tĩnh Tuệ trở về các phủ trước.
May mà khoảng cách giữa các phủ đều rất gần, xa nhất cũng chỉ là một con đường, trước khi mặt trời khuất bóng, cậu đã trở về nhà.
Sau khi về phủ, Phong Nghi gọi quản gia tới bàn bạc về hôn sự của phụ thân nhà mình.
Có điều...
“Mấy ngày này, hình như ta không hề thấy hai người họ gặp gỡ nhau, vì sao phụ thân lại đột nhiên...”
Da mặt quản gia giật giật, ông không biết nên nói những chuyện của thế giới người trưởng thành với tiểu lang quân nhà mình như thế nào.
Phong Nghi nhận ra điều gì, truy vấn: “Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?”
Quản gia nói: “Hai ngày trước, Lan Đình Công ban thưởng rượu trái cây vừa chôn năm trước. Lão gia có ý với vị phu nhân kia từ lâu nên đã dùng thứ này mời Vạn phu nhân đến thưởng tuyết, vốn là muốn rút ngắn khoảng cách, nói chuyện gia đình. Nào ngờ... rượu kia không giống rượu gạo hoặc thanh tửu bình thường, vừa nồng vừa cay, rất dễ say. Lão gia tự xưng là uống ngàn chén không say nên căn bản không hề tiết chế, nhất thời sơ ý uống hơi nhiều...”
Nếu là thanh tửu hoặc rượu gạo bình thường, chỉ cần là người có tửu lượng một chút thì có thể ngàn chén không say.
Nói là rượu nhưng thực ra độ cồn chỉ hơn nước sôi để nguội một chút.
Cho dù là phụ nữ chưa từng uống rượu cũng có thể uống được một, hai bình.
Hai người vô tâm, đều tưởng rằng rượu kia cũng là rượu bình thường...
Ánh trăng sáng tỏ, cảnh tuyết mê người, hai người trong cơn chếnh choáng, lòng của họ lại chỉ cách nhau một cánh cửa sổ giấy...
Thuận nước đẩy thuyền, liền đến gần nhau.
Tuy là ngoài ý muốn nhưng thời đại chiến tranh này vốn chẳng quan trọng gì chuyện tiết tháo, hai người lại là nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, xảy ra quan hệ cũng là chuyện bình thường.
Vạn Tú Nhi vốn định giấu giếm chuyện này đi, nhưng Phong Chân lại nhân cơ hội này để nhắc chuyện hôn sự.
Một người là góa phụ, thân quyến trưởng bối đều không ở cạnh, hôn sự của bản thân mình, cô ấy có thể tự quyết định.
Bên cạnh Phong Chân có con trai sắp trưởng thành, nếu tái hôn, tất nhiên phải hỏi qua ý kiến của Phong Nghi.
Nghe xong, Phong Nghi sầm mặt lại.
“Hoang đường!”
Chưa thành hôn, chưa cho người ta thân phận đã ra vào khuê phòng người khác phái, làm chuyện gây tổn hại thanh danh của người ta như vậy, phụ thân đúng là quá đáng!
Quản gia giữ im lặng, giống như chưa từng nghe thấy Phong Nghi nổi giận mắng phụ thân là hoang đường vậy.
Con không được mắng cha, dù hành động của Phong Chân không tốt nhưng dựa vào tập tục bây giờ mà nói, Phong Nghi không nên đánh giá phụ thân mình như vậy.
Sau khi tỉnh táo lại, Phong Nghi bảo quản gia đi lấy sổ sách kho riêng của Phong Chân và sổ sách của gia đình đến.
Phải mau chóng cưới người ta về thôi, nếu không, lỡ xuất hiện sinh mạng mới thì sẽ không hay.
Quản gia thì không lo lắng gì về việc này.
“Sau khi lão gia thành hôn mấy năm mới có tiểu lang quân mà...”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Vì cơ thể Phong Chân bẩm sinh yếu ớt, cho nên mới ảnh hưởng tới Phong Nghi.
Đó là chưa kể tới chuyện Phong Chân đã từng dùng Hàn Thực Tán một đoạn thời gian, mặc dù đã nghiêm túc cai thuốc và chăm sóc sức khỏe mấy năm, nhưng dù sao vẫn hơi ảnh hưởng.
Một lần đã “dính”?
Không thể nào!
Nghe nói sức khỏe của Vạn phu nhân kia cũng có chút vấn đề, hai người này mà tạo ra được sinh mạng mới, chỉ e tỉ lệ không lớn lắm.
Phong Nghi nói: “Nói không chừng lại có thì sao?”
Hiểu cha chỉ có con, với tính cách của Phong Chân, khó khăn lắm mới được “ăn mặn”, nói không chừng sẽ làm ra chuyện hoang đường như đêm ngủ khuê phòng.
Một lần không có, nhưng vài lần thì không chừng sẽ “trúng”.
Quản gia không thể nào phản bác.
Tiểu lang quân nói cũng rất có lý!
Thư viện Kim Lân bắt đầu vào kỳ nghỉ Tết, Phong Nghi có rất nhiều thời gian mỗi ngày để chuẩn bị cho hôn sự của phụ thân và mẹ kế.
Cậu bận đến mức chân không chạm đất, còn hai người trong cuộc thì chẳng làm gì cả.
Vạn Tú Nhi không mặt dày được như Phong Chân nên khá xấu hổ.
Phong Chân nói: “Không cần phải nghĩ nhiều đâu, giờ cứ để nó luyện trước, sau này cưới khuê nữ của Phong Hoài Du về, ta sẽ đỡ phải đi lo thay nó.”
Vạn Tú Nhi: “...”
Là con trai mà không đập chết người phụ thân thế này, chắc chắn là con ruột!