Dựa theo lệ cũ trong những năm qua, năm mới, Khương Bồng Cơ sẽ tổ chức tiệc mừng, chiêu đãi các văn võ dưới trướng liên hoan, tiện thể giao lưu tình cảm.
Năm đó, dưới trướng chỉ có vài ba người, tiệc năm mới chỉ đơn giản là tụ tập ăn thịt nướng, uống vài bình rượu ấm, bây giờ cũng coi như đã có sự nghiệp lớn, nhân mã dưới trướng Khương Bồng Cơ tăng lên rất nhiều. Ngoài những thuộc hạ cốt cán ra, hai năm gần đây, cô cũng tuyển chọn được khá nhiều nhân tài trung tầng trong Kim Lân Các.
Những hoạt động như bữa tiệc năm mới này, dĩ nhiên Khương Bồng Cơ phải bảo bọn họ tham gia để hiểu sự đời mới được.
Nhiều người dĩ nhiên là phải tăng diện tích sân bãi.
Để đảm bảo bữa tiệc mừng năm mới được cử hành thuận lợi, Khương Bồng Cơ căn cứ theo địa vị của từng người để sắp xếp số ghế và vị trí.
Những thành viên cốt cán cũ có thể ngồi ăn uống cùng cô, những nhân tài thấp hơn một chút thì sẽ được phân chia bàn tiệc ở thiên điện để dùng bữa.
Khương Bồng Cơ vốn định tiếp tục “truyền thống tốt đẹp” là để các thần tử biểu diễn một tiết mục nào đó, nhưng đã bị khán giả lập tức bác bỏ.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tuy tự đóng góp tiết mục có thể khuyến khích các thần tử tham gia giao lưu, nhưng năm nào cũng vậy thì không hay. Những người đi theo cô đã lâu đều biết tính cách của cô, nhưng những thành viên cấp trung thì không hiểu, nếu miễn cưỡng làm như vậy thì rất dễ mất thể diện đấy.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Theo tôi thấy, cứ làm theo cấp bậc là được. Trọng thần có thể ngồi cùng bàn ăn uống với cô, điều này có nghĩa rằng quan hệ của họ với cô thân thiết hơn, cho nên không cần quá mức câu nệ lễ tiết. Bởi vì đều là người một nhà, tiết mục biểu diễn cứ để họ tự góp cũng được. Nhưng những người được sắp xếp chia bàn tiệc ở thiên điện thì cô không nên sắp xếp ca cơ múa hát, chi bằng hãy chọn vài nghệ nhân dân gian, làm như vậy sẽ thân thiết gần gũi hơn.
Lúc đầu, Khương Bồng Cơ vốn không thích hao phí tiền bạc nuôi ca cơ vũ cơ, cuộc sống xa hoa lãng phí sa đọa như vậy không phù hợp với phong cách của cô.
Nếu vì một nhóm thành viên tầng trung mà phải phá lệ, trong lòng cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
Các khán giả trong kênh livestream đưa ra ý kiến hữu ích, giúp cô tìm ra một biện pháp điều hòa.
Vừa có thể giúp các thành viên dưới trướng của mình thân thiện với dân chúng dân gian, đồng thời cũng có thể chia rõ địa vị, kích thích sự phấn đấu của họ.
Không phải một chủ công thân thiết với thuộc hạ mới là một chủ công tốt, mà vừa phải thân thiện với thuộc hạ vừa phải phân rõ tôn ti, thân sơ với họ mới được!
Bản thân Khương Bồng Cơ cũng có suy nghĩ này, đề nghị của những khán giả xem livestream đã nói đúng tiếng lòng của cô.
“Nếu vậy, bảo hí phường chọn vài tiết mục vừa náo nhiệt vừa gần gũi với dân chúng đi...”
Dứt lời, Khương Bồng Cơ lại bổ sung: “Tốt nhất là những vở kịch mới.”
Thế lực Hoàn Châu phát triển mạnh mẽ, các ngành nghề giải trí cũng theo sự tăng trưởng kinh tế và dân cư mà trở nên hưng thịnh.
Được Khương Bồng Cơ cho phép, Vệ Từ đã phát triển mạnh ngành tiểu thuyết gia cùng với các nghề liên quan, dùng thủ đoạn giải trí để khống chế dư luận.
Qua mấy năm áp dụng, hiệu quả cực kỳ rõ rệt.
Dưới sự tẩy não dư luận của Vệ Từ, dân chúng Hoàn Châu đã coi cô như thần linh, chuyện giới tính đều là mây trôi.
Không nhìn xem, vô số nam thanh nữ tú đều ngày đêm trông mong được lọt vào mắt xanh của Khương Bồng Cơ.
Vệ Từ là trùm trong phương diện này, ngoài anh ra thì không ai làm được cả.
Nếu Vệ Từ không phải là người cổ đại thì khán giả đã nghi ngờ không biết có phải tên này là người xuyên không hay không rồi.
Thủ đoạn này đối với thời đại của các khán giả xem livestream thì không hiếm lạ gì, nhưng ở thời viễn cổ thiếu thốn về nghề giải trí thì thật sự kinh khủng.
Thế mà Vệ Từ đã phát triển bao nhiêu năm nay, sản nghiệp giải trí đã được anh gây dựng lên rất sống động.
Mấy năm gần đây, không chỉ không cần Khương Bồng Cơ bỏ tiền ra mà hàng năm, Vệ Từ còn kiếm cho kho riêng của Khương Bồng Cơ một món tiền lớn.
Trước đây vốn không có ai bỏ quá nhiều công sức vào phương diện này, cho nên Vệ Từ có làm gì cũng chẳng bị ai nghi kỵ... Hoặc có thể nói, bọn họ đều không cho rằng mấy nghệ nhân đầu đường cuối ngõ, các tiểu thuyết gia ở trà lâu tửu quán, những người hạ lưu như vậy lại có thể chi phối được dư luận, có nghĩ, họ cũng chẳng dám nghĩ.
Bọn họ khinh thường qua lại với con hát, coi thường quần thể này, nên tất nhiên bọn họ không thể hiểu được sự đáng sợ tiềm ẩn trong những con người đó.
Thủ đoạn dư luận trước đây cùng lắm là biên vài bài ca dao, mượn miệng của trẻ con và lưu manh để lan truyền.
So với thủ đoạn khống chế dư luận có tổ chức kỷ luật của Vệ Từ thì gần như là trước nay chưa từng có.
Vệ Từ nói: “Nếu muốn diễn kịch mới thì chi bằng để mọi người cùng nhau xem, tránh bị trách bên nặng bên nhẹ.”
Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ rồi gật đầu đáp: “Huynh nói có lý, dặn dò bên dưới bảo hí phường chuẩn bị kịch mới đi.”
Nghề giải trí dần dần xuất hiện, từ đó đã sinh ra khá nhiều ngành nghề liên quan.
Thấy thế, Vệ Từ đã đề cử một nhóm hí phường nhà nước.
Thế nào gọi là hí phường nhà nước?
Tương đương với “Lê viên*” mà khán giả đều biết, hình thái giống với diễn viên vậy.
* Lê viên: Đường Huyền Tông có tài âm nhạc, chọn ba trăm con em nhà nghề vào dạy ở trong vườn lê, vì thế ngày nay gọi rạp hát tuồng là lê viên.
Nghệ nhân sẽ diễn những vai trong kịch bản mà nhà nước đưa, đồng thời còn có thể nhận lương cơ bản từ nhà nước.
Nếu được dân chúng khen ngợi nhiều, các nghệ nhân còn có thể được chia tiền thưởng.
Có người diễn ra nội dung tiểu thuyết, như vậy sẽ thú vị hơn nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện nhiều.
Mỗi khi nhóm hí phường diễn kịch, phạm vi một trăm trượng xung quanh đều có một biển người chen chúc đến xem, cực kỳ náo nhiệt.
Dân chúng Hoàn Châu chờ đợi vở kịch mới của hí phường giống như khán giả xem livestream chờ tiểu thuyết mạng được chuyển thể thành phim truyền hình điện ảnh vậy, vừa buồn vừa vui.
Có điều, dân chúng Hoàn Châu không có cuộc sống giải trí phong phú như khán giả xem livestream, nghề giải trí lại bị nhà nước khống chế nên dân chúng không có đường lựa chọn, những tiểu thuyết yêu thích có thể được đưa lên sân khấu kịch đã là tốt lắm rồi, cho nên cuối cùng dân chúng vẫn lựa chọn đến xem say sưa, hoàn toàn đắm chìm đến mức quên mình.
Khương Bồng Cơ vừa xử lý chính vụ vừa sắp xếp bữa tiệc năm mới, bận rộn đến mức không có cả thời gian nghỉ ngơi.
Đoàn người Hàn Úc, Tần Cung lần đầu tiên tham gia tiệc năm mới, không hiểu rất nhiều quy tắc nên chỉ có thể lén thỉnh giáo người cũ.
“Có gia quyến thì dẫn theo gia quyến, không có gia quyến thì mang dạ dày theo. Tiệc năm mới là để vui vẻ, không cần phải câu nệ cẩn thận như bình thường đâu.” Dương Tư cười nói: “Cái khác không cần nói nhiều, trong tiệc mừng năm mới, chủ công hay sắp xếp món ăn mỗi năm mỗi khác. Nghe nói năm nay còn có rau củ...”
Mùa đông bình thường hầu như chỉ ăn thịt hoặc hoa quả khô, rau củ thì gần như chỉ là mơ tưởng.
“Rau củ? Thời tiết này á?”
Hàn Úc giữ thái độ nghi ngờ với những gì mà Dương Tư nói.
Anh ta từng “hố” Dương Tư, ai có thể đảm bảo người lòng dạ hẹp hòi như Dương Tư sẽ không “hố” lại mình chứ.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Nghe nói Trương Bình và Thiệu Quang bên phường nghề mộc kiếm về đấy, huynh cũng biết thời tiết phương Bắc rất lạnh, Bắc Uyên là nơi cằn cỗi nhất phía Bắc nên lại càng lạnh hơn, dân chúng muốn chống lại cái giá rét nên đã tập trung trí tuệ quần chúng, cuối cùng họ đã nghĩ ra một biện pháp tốt. Giường sưởi cũng được phát minh ra từ đó đấy.” Dương Tư nói: “Vật này có thể khiến trong phòng ấm áp như mùa xuân, còn có thể giúp rau quả hai mùa xuân hạ trưởng thành vào mùa đông, tiếc là hơi đắt...”
Dương Tư là người ham ăn nên miệng rất kén chọn.
Ăn rau củ vào mùa đông là chuyện mà gã nằm mơ cũng muốn.
Bây giờ, nguyện vọng đã thành sự thật, dĩ nhiên là gã giơ hai tay hai chân tán thành.
Hàn Úc nhíu mày: “Không thuận tự nhiên, không hợp thời tiết, ăn vào không sao đấy chứ?”
Mọi người đều tin rằng “chuyện khác thường chắc chắn có chỗ kỳ lạ”, rau củ trưởng thành trái mùa chẳng lẽ không phải có yêu tà quấy phá sao?
Khổng thánh nhân đã từng nói rằng “không đúng mùa, không ăn”, có nghĩa là thứ nào không đúng mùa vụ thì không nên ăn.
Tư tưởng này của Hàn Úc không phải cũ kỹ mà rất phổ biến, điều mà Khương Bồng Cơ cần phải làm là khiến bọn họ làm quen với câu “khoa học thay đổi cuộc sống”.