Dương Tư nói: “Dù sao ăn không chết người được đâu, chúng chẳng khác gì cả, chỉ là trái mùa mà thôi. Chủ công đã làm những việc mà người thường không làm được, trái cây rau quả trái mùa chỉ là một trong số đó mà thôi. Vả lại mùa đông vốn khô hanh, dùng quá nhiều hoa quả phơi khô sẽ gây hại cho sức khỏe. Điểm không tốt trong phương pháp trồng rau quả trái cây bằng giường sưởi chỉ là vì hao phí rất nhiều sức lực, không liên quan đến cái khác.”
Nghe Dương Tư nói như vậy, Hàn Úc lập tức nhớ lại những lời mà Khương Bồng Cơ từng nói lúc chiêu mộ mình.
Chí hướng của chủ công là tạo ra một thế giới mà không ai có thể tưởng tượng ra được, ăn rau quả trái cây trái mùa thì đã là gì?
Nói không chừng, đây chỉ là món khai vị nhỏ thôi.
Hàn Úc nói: “Thật ra ta không lo lắng điều này, chỉ lo chủ công bị người ta công kích là phung phí thôi.”
Giường sưởi không phải là thứ mà Hoàn Châu sáng tạo ra đầu tiên, bên Bắc Uyên vốn rất lưu hành đồ vật này.
Nhưng những người có thể dùng giường sưởi đa số đều là phú hộ, dân chúng bình thường chỉ có thể dùng trong mơ mà thôi.
Có giường sưởi rồi thì kỹ thuật nhà ấm đương nhiên sẽ không còn xa nữa.
Theo sử sách ghi chép thì vài trăm năm trước đã có kỹ thuật này rồi, chuyên cung cấp cho thành viên hoàng thất.
Kỹ thuật trồng cây nhà ấm tuy rằng có thể phá vỡ mùa vụ, dòng dõi quý tộc có thể ăn được rau quả tươi mới vào trái vụ. Nhưng kỹ thuật tuyệt vời này gây hao phí rất nhiều, từng có hoàng đế cho rằng làm như vậy quá lãng phí nên đã hạ lệnh cấm chỉ. Dần dần, nó đã chìm sâu vào lịch sử.
So với cách nói của mọi người là “trái mùa” và “việc xảy ra khác thường tất kỳ lạ” thì chi bằng nói rằng trồng cây nhà ấm quá xa xỉ.
Văn nhân cũng cần sĩ diện, trước mặt người ta nói rằng trồng cây nhà ấm quá xa xỉ, đây chẳng phải là tát thẳng vào mặt lãnh đạo hay sao?
Vì vậy, bọn họ nói tránh thành một cách khác.
“Chủ công mà cũng được xem là lãng phí sao?” Dương Tư cười nói: “Văn Bân đừng lo lắng, Hiếu Dư đã nói rồi, chi phí sử dụng kỹ thuật trồng cây nhà ấm hoàn toàn dùng kho riêng của chủ công. Chủ công chẳng qua chỉ là muốn tổ chức một yến tiệc năm mới thật tốt, có thể khiến mọi người vào ngày đông mà vẫn có thể ăn được rau quả tươi ngon, không nghiêm trọng như huynh nghĩ đâu.”
Nếu có người cảm thấy ăn rau quả trái vụ có độc thì đừng có ăn nữa.
Dù sao thì Dương Tư cũng đã chuẩn bị ăn cho no bụng rồi.
Hàn Úc không còn gì để nói.
Chủ công thích là được...
Yến tiệc năm mới được tổ chức đúng hạn.
Mới sáng sớm, Khương Bồng Cơ đã bị Vệ Từ kéo ra khỏi chăn, thị nữ thay cho cô trang phục và mũ miện Cửu Chương đã được chuẩn bị từ lâu.
Khương Bồng Cơ mặc trang phục và mũ miện Cửu Chương dày cộm nặng nề lên cửa nội thành để tế thiên cầu phúc, còn dân chúng đông nghịt dưới thành thì tung hô cô.
Áo miện Cửu Chương, áo đen váy đỏ, rèm san hô buông xuống, trang sức ngọc bội kiếm...
Nếu không phải y phục và trang sức không giống thì thậm chí dân chúng đã muốn hô lên vạn tuế rồi.
Tuy chưa làm như vậy, nhưng âm thanh như núi thét sóng gầm vẫn khiến người khác cảm thấy máu chảy cuồn cuộn, toàn thân nổi da gà.
Lễ tế thiên hoàn tất là chính thức vén màn cho lễ chào mừng ngày hôm nay.
Phiên chợ ngày vô cùng náo nhiệt, mãi cho đến đêm xuống, từ đầu đường đến cuối ngõ đều đông nghịt người chen chúc nhau.
Đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ như hoa.
Nghệ nhân du hành biểu diễn khắp đường, có người mặc hí phục đi cà kheo, có người nhảy nhót vui sướng, có người khua chiêng đánh trống, gõ nhịp gõ phách hát ca... Khắp nơi trong thành đều có hội đèn lồng, tiểu thương mang hàng hóa đi khắp hang cùng ngõ hẻm, trẻ em vui đùa ầm ĩ...
Dù là sĩ tử thanh cao đến mức nào, nhưng nhìn cảnh tượng thịnh thế náo nhiệt như vậy, bọn họ cũng không nhịn được mà hòa vào dòng người.
Ngoài đường náo nhiệt vô cùng, yến tiệc năm mới mà Khương Bồng Cơ tận tâm chuẩn bị cũng mở màn rồi.
Năm trước, lúc đón năm mới cũng là thời điểm đang xảy ra chiến tranh, rất nhiều người chỉ đón năm mới qua loa ngoài đường.
Năm nay, thế lực lại tăng lên một tầng, Khương Bồng Cơ chỉ thiếu nước khoác long bào để lên ngôi đế vương, ý nghĩa của yến tiệc năm mới lần này hoàn toàn khác trước.
Đoàn người Từ Kha, Kỳ Quan Nhượng dắt theo gia quyến tới ngồi vào vị trí đã định, có vợ thì dắt theo vợ, không có vợ thì dắt theo con trai, con gái hoặc cháu chắt. Nếu đều không có thì... Ừm, vậy thì cứ học theo Dương Tư, đem cái bụng rỗng đến...
Loại trường hợp này chẳng có kẻ đần nào không có mắt mà dẫn theo thiếp thất đến để rước lấy buồn phiền cả.
Khương Bồng Cơ ngồi trên ghế nhìn xuống, đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
Không nhìn thì không biết, nhìn rồi mới thấy giật mình.
Những người dưới trướng cô, người thành hôn thì đã thành hôn, có con thì đã có con, dường như chẳng còn mấy người là độc thân cả.
Phong Chân, tên lãng tử này sang năm mới cũng thành hôn, nếu như nỗ lực một chút thì không chừng đời sau của Hoàn Châu lại càng thêm lớn mạnh rồi.
Khương Bồng Cơ không chỉ là chủ công mà còn là trưởng bối của đám nhóc này.
Là một trưởng bối khẳng khái, cô đương nhiên không thể đối xử tệ bạc với đám vãn bối này rồi.
Cô cho người phát hết lì xì đỏ đã được chuẩn bị sẵn, xem như tiền mừng tuổi cho các bé. Mỗi phong bao lì xì đều chứa đủ lượng vàng được đúc thành hạt, thợ kim hoàn đã rèn chúng thành các loại hình động vật đáng yêu, khiến người khác vô cùng thích thú.
Dưới sự dẫn dắt của Phong Nghi, đám trẻ này đồng loạt chúc Tết Khương Bồng Cơ.
“Năm mới an khang...”
Tiếng chúc phúc lúc trầm lúc bổng, có mấy đứa còn chưa thể nói rõ lời, giọng non nớt khiến người ta nhìn đã thấy thích.
“Năm mới an khang, vạn sự đại cát.”
Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ nghiêm túc trả lời, mấy đứa lớn tuổi hơn thì đỏ mặt, mấy đứa nhỏ tuổi thì không hiểu gì, chỉ biết quay đầu nhìn gia trưởng nhà mình.
Trông thấy cảnh tượng vui vẻ thân thiết này, trong lòng Hàn Úc tràn đầy cảm giác không thể nói nên lời.
Yến tiệc năm mới lần này, anh ta dẫn vợ và đích trưởng tử của mình đến.
Từ đầu đến cuối, vợ anh ta đều không yên lòng, nụ cười trên mặt cho dù không có sơ hở nào nhưng ánh mắt lén lút quan sát Khương Bồng Cơ rất bất kính.
Đích trưởng tử thì theo đám trẻ đi chúc Tết, tay cầm phong bao lì xì dày cộm trở về vị trí ngồi, hai gò má đỏ ửng, đáy mắt lộ vẻ hưng phấn.
Cậu bé vừa định nói với Hàn Úc điều gì thì bị mẹ là Hàn phu nhân lườm một cái, cậu hoảng sợ đến mức rụt vai lại, ngồi yên không dám động đậy.
Hàn Úc nói: “Yến tiệc năm mới, không được thất lễ.”
Hàn phu nhân không quay đầu lại, lấy khăn che miệng nói: “Thiếp thân chỉ là quản giáo con trẻ không được thất lễ thôi, thiếp đã làm sai chỗ nào chứ?”
Hàn Úc nói: “Ý của chủ công chỉ là muốn thân thiết hơn với mọi người, phu nhân không cần phải ép buộc con đến vậy, chuyện nhỏ hóa không là được.”
Thấy mấy đứa trẻ được nhận phong bao lì xì vui vẻ cười nói với gia trưởng nhà mình, anh ta nhìn mà cũng thấy thật vui vẻ ấm áp.
Yến tiệc năm mới lần này càng giống như gia đình hội họp vậy, cần gì phải chú ý lễ tiết nhiều như thế?
Hàn phu nhân nói với vẻ châm chọc: “Phu quân vẫn nên cẩn thận thì hơn, nhỡ đâu sau này xảy ra chuyện gì, cho dù là lỗi nhỏ cũng thành lỗi lớn đấy.”
Đích trưởng tử của Hàn Úc nhìn cha mẹ nói chuyện, đột nhiên cảm thấy ngồi không yên.
Tuy không hiểu cha mẹ đang nói gì, nhưng không khí giữa hai người khiến cậu hơi khó chịu.
Hàn Úc chỉ có thể không để ý đến Hàn phu nhân nữa.
Dù sao với tính tình của cô ta thì hẳn là sẽ không gây ra việc gì quá quắt vào yến tiệc năm mới.
Có việc gì, cứ đợi đến khi kết thúc tiệc, về nhà hẵng nói sau.
Hí phường sắp xếp tận mấy vở kịch mới rất náo nhiệt, diễn viên tham gia đều là những người có kỹ thuật diễn xuất tốt, mọi người xem rất vui vẻ.
Khi không khí đã cực kỳ náo nhiệt, tiếp theo là những tiết mục tiêu khiển mà mọi người mang theo đến tham gia.
Đánh đàn, múa kiếm, thư pháp, ngâm thơ, làm phú...
Trùng tiết mục không đáng sợ, ai kém người đó xấu hổ!
Hàn phu nhân rất tán thưởng tài nghệ của mấy người này, nhưng đối với hành động biểu diễn trước công chúng thì tỏ vẻ khinh thường.
Cô ta cười hỏi Hàn Úc: “Lẽ nào Lan Đình Công không xuống góp vui với dân sao? Nếu không thể hiện tài gì thì có vẻ như đã coi thần tử như con hát...”
Hàn Úc tức giận đùng đùng, đang định gằn giọng quở trách thì bỗng nghe thấy Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên là có chứ.”
Thính lực của Khương Bồng Cơ kinh người, sao có thể bỏ lỡ động tĩnh của vợ chồng Hàn Úc được chứ?