Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1238

Đương nhiên là có?



Có cái gì?



Ngoài Hàn Úc ra, những người còn lại đều khó hiểu, hoàn toàn không rõ chủ công nhà mình vì sao lại đột nhiên nói ra câu ấy.



Đám người này hoàn toàn trầm mê trong những màn biểu diễn trước đó, trên mặt ai cũng cười hì hì, còn trong lòng thì tha hồ chê bai đối phương, đương nhiên không chú ý đến đoạn đối thoại giữa hai vợ chồng Hàn Úc. Hàn Úc kinh hãi đến mức mồ hôi nhễ nhại, trong lòng vô cùng căng thẳng, mặt cắt không còn giọt máu.



Hàn phu nhân cũng bị dọa đến mức giật mình, sắc mặt trắng bệch quẫn bách, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Khương Bồng Cơ.



Vị trí của Hàn Úc không tính là xa nhưng cũng không phải gần, cách Khương Bồng Cơ đến mười trượng.



Hai vợ chồng nói chuyện cũng cố ý nhỏ tiếng, ngoài đích trưởng tử ngoan ngoãn ngồi bên ra, chắc là không ai có thể nghe thấy.



Hàn phu nhân vốn tính tình kiêu căng nhưng không phải là không có mắt.



Lén lút chê bai Khương Bồng Cơ không tốt và nói xấu sau lưng lại bị cô bắt được, hai chuyện tuyệt nhiên khác biệt.



Dù Hàn phu nhân là người có kiến thức rộng rãi, từng tham gia vô số yến tiệc sĩ tộc lớn nhỏ, có vô số thủ đoạn cao tay để ứng phó với những việc bất ngờ xảy ra, lúc này cũng không nén nổi run sợ trong lòng. Cái lưỡi khéo ăn khéo nói kia như bị xoắn lại, nửa chữ cũng không thốt ra được...



Trán cô ta toát đầy mồ hôi, dù có thoa phấn cũng không che nổi vẻ hốt hoảng trên khuôn mặt cô ta.



Từ nhỏ, cô ta đã là tiêu điểm trong đám nữ quyến quý tộc, ai ai cũng nịnh nọt cô ta, nhường nhịn cô ta, cằm lúc nào cũng ngước lên trời, nay lại chỉ vì vài chữ của người phụ nữ khác mà sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi, trong lòng kinh hãi. Cô ta vừa sợ hãi, đồng thời cũng vừa hận, vừa tức, vừa giận.



Thế nhưng, dù sĩ tộc thế gia có xem thường Liễu Hi kia như thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng cô đã nhảy lên thành chư hầu mạnh nhất.



Còn cô ta...



Dù cô ta có thủ đoạn lợi hại đến nhường nào thì cũng chỉ có thể ngang ngược trong nhà, trước mặt Khương Bồng Cơ thì lại chẳng là gì cả.



“Mọi người sao vậy?” Khương Bồng Cơ không nhìn vợ chồng Hàn Úc. Nếu cô nhìn họ thì đám người thông minh ở đây chẳng phải đều sẽ biết cả hay sao, ngược lại sẽ khiến Hàn Úc khó xử. Khương Bồng Cơ chu đáo giải vây cho Hàn Úc: “Chỉ là ta đột nhiên nhớ lại chuyện mà Tử Hiếu đã hỏi trước buổi yến tiệc mừng năm mới này, ban nãy, huynh ấy vừa liếc mắt ra hiệu với ta... Ài, huynh ấy chỉ sợ ta ăn vạ, làm trái với lời hứa trước đây thôi...”



Vệ Từ đột nhiên bị nhắc tên, trên mặt không có chút khác thường nào, ngược lại còn tươi cười tiếp lời.



“Chủ công đừng trách Từ nhắc nhở, trông mong đã lâu ngày rồi nên đương nhiên Từ nhớ rõ...”



Hôm nay, Vệ Từ mặc một bộ quần áo dày có màu sắc ấm áp, mang không khí vui vẻ, xua đi sự xa cách ban đầu. Mượn lời của các khán giả xem livestream nói thì hôm nay Vệ Từ vô cùng thân thiết, vô cùng hiền hòa. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn có thể tiếp lời được.



Mọi người không nghi ngờ anh, dù sao thì sự ăn ý giữa Vệ Từ và Khương Bồng Cơ không chê vào đâu được. Ngoài vợ chồng Hàn Úc ra thì không ai biết đã xảy ra chuyện gì.



Ngược lại là mấy văn thần ngồi đối diện dường như đã mơ hồ phát giác ra điều gì đó.



Dù sao thì phản ứng của vợ chồng Hàn Úc có nhanh đến mấy cũng sẽ để lại sơ hở.



Kỳ Quan Nhượng thu ánh mắt lại, đôi mày khẽ nhíu một cái, bỗng đúng lúc này, trong tay đột nhiên trống rỗng, anh ta cúi đầu nhìn.



Con gái nhà mình “trộm” mất chiếc quạt của anh ta, tay còn chưa kịp rút về, ngượng ngùng khựng lại giữa không trung.



“Tĩnh Tuệ...”



Đôi môi mỏng của Kỳ Quan Nhượng khẽ mở, con gái rụt cổ một cái rồi cẩn thận trả quạt lại vào tay anh ta.



“A nương nói chẳng sai, chiếc quạt này là mạng sống của cha, chẳng lúc nào rời khỏi người cả.”



Tuyết đọng bên ngoài vẫn chưa tan hết, trên yến tiệc cũng có đốt lửa sưởi ấm, chỉ có cha mình là khác người, trong tay luôn cầm quạt. Không những cầm mà anh ta còn phe phẩy quạt nữa, vô tình thổi bay đi hơi ấm xung quanh cô bé. Nếu không phải lạnh quá thì cô bé cũng không lén lút “trộm” chiếc quạt của cha mình.



Khuôn mặt của Kỳ Quan Nhượng có vẻ ngượng ngùng, anh ta treo quạt bên thắt lưng.



Dù sao thì cũng là thói quen nhiều năm rồi, trong tay mà trống rỗng thì cứ cảm thấy cả người không thoải mái.



Kỳ Quan Ngụy thị thấy anh ta lúng túng và không tự nhiên thì chủ động đưa tay mình sang.



Đôi vợ chồng này mượn sự che chắn của ống tay áo rộng, xem như nơi không người mà nắm lấy tay nhau, đột nhiên cảm thấy đúng là năm tháng tĩnh lặng.



Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nhìn thấy hết cử chỉ của bọn họ, không hiểu sao lại đột nhiên có cảm giác khác thường.



“Tĩnh Tuệ?”



Tôn Văn làm việc ở Bắc Cương (Bắc Châu) gần hai năm, vì yến tiệc năm mới mà đặc biệt quay về Hoàn Châu một chuyến, tiện thể báo cáo công tác luôn.



Cháu trai Tôn Lan ngoan ngoãn đáng yêu ngồi bên cạnh khiến ông cảm thấy hạnh phúc chưa từng có.



Chỉ là...



Đứa trẻ Tôn Lan này không ngồi yên một chỗ được, cứ lắc lư mãi, đầu thì chốc chốc lại ngó sang chỗ ngồi bên cạnh.



Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nghe thấy Tôn Lan gọi mình thì quên bẵng luôn cảm giác kỳ lạ kia, cười trả lời lại bạn mình.



Tôn Văn nhìn bằng mắt, nhớ ở trong lòng.



“Lan Lan rất thích vị tiểu cô nương đó phải không?”



Tôn Lan xấu hổ đỏ mặt nói: “Tĩnh Tuệ tốt bụng lắm, thường xuyên chăm nom tôn nhi, tôn nhi đương nhiên là thích.”



Tôn Văn nói: “Thích thì thích, nhưng Kỳ Quan Văn Chứng thật sự khó đối phó...”



Tôn Lan nghi hoặc, khó hiểu.



Cậu bé thích Tĩnh Tuệ thì có liên quan gì đến cha của Tĩnh Tuệ?



“Sau này, cháu sẽ biết thôi.” Tôn Văn nhịn cười nói: “Nếu cháu thích thì ngày thường ở bên tiểu cô nương đó nhiều vào, đừng bắt nạt người ta.”



Tôn Văn cũng phát hiện trong hai năm mình không có nhà, tính tình của cháu trai trở nên hướng ngoại, vui vẻ hơn trước rất nhiều.



Là một người “cuồng cháu trai” thì chẳng có sự tồn tại nào quan trọng hơn cháu trai mình cả.



Cháu trai thích thì ông cũng thích.



Kỳ Quan Nhượng hơi khó đối phó...



Nhưng cũng không phải là không đối phó được!



Hai ông cháu nhỏ giọng nói chuyện, cách xa một khoảng nhưng Kỳ Quan Nhượng vẫn có cảm giác, liếc bọn họ một cái.



Lúc này, Kỳ Quan Nhượng nghe thấy chủ công nhà mình nói một câu...



“Về tiết mục biểu diễn hôm nay, ta cần mượn Tử Hiếu vài thứ.”



Sự chú ý của Kỳ Quan Nhượng lập tức quay trở về bàn tiệc, chủ công nhà mình đứng dậy, dường như muốn biểu diễn gì đó.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Khương Bồng Cơ mượn Vệ Từ đồ vật, làm sao anh có thể từ chối được?



Bật đèn xanh suốt dọc đường, Khương Bồng Cơ thuận lợi mượn được sáo trúc của Vệ Từ cùng với “khuê nữ” của anh.



Mọi người đều nghi hoặc, Vệ Từ có khuê nữ từ lúc nào?



Đến vợ mà anh cũng chưa có mà!



Lẽ nào là con ngoài giá thú lúc anh đánh trận sao?



Mấy người biết chuyện nhìn Vệ Từ rồi lại nhìn chủ công nhà mình, chỉ sợ yến tiệc năm mới đang vui lại biến thành cõi Tu La.



Người trong cuộc Vệ Từ đầu tiên là cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chợt lộ ra biểu cảm rất khó nói, hai tai nhanh chóng đỏ lên đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.



Vệ Từ từng trêu chọc con gấu trúc kia là khuê nữ của Khương Bồng Cơ, nay Khương Bồng Cơ trêu lại anh trước mặt mọi người, chẳng phải ám chỉ con gấu trúc này là khuê nữ của bọn họ sao? Người ngoài không biết rõ, chỉ đơn thuần xem trò hay, người biết chuyện là Vệ Từ lại có cảm giác như đang ngồi bàn chông.



Bị trêu chọc trước mặt mọi người, xấu hổ vô cùng.



Chẳng bao lâu sau, thị nữ ôm một cục gì đó vừa đen vừa trắng lên, cái cục đó mở to đôi mắt đen lay láy, tinh khiết sạch sẽ.



Vừa được đặt xuống đất, nó đã nguẩy mông nhanh chóng đi về phía người quen.



Khương Bồng Cơ vừa cười vừa nhận lấy sáo ngọc.



Đám người Phong Chân nhìn tình hình này thì lập tức hiểu ra, chợt nhớ lại trận chiến với tộc Cao Việt ở Thương Châu, tiếng sáo của chủ công nhà mình có thể được xưng là “Tiếng trời”! Tuy rằng có thể ngự thú nhưng tài hoa âm nhạc của chủ công thật sự khiến người ta không dám khen ngợi, nếu như tấu nhạc trước mọi người...



Mọi người đã dự liệu được kết quả rồi.

Bình Luận (0)
Comment