Vùng lãnh địa Khương Bồng Cơ quản lý tràn ngập bầu không khí mưa gió sắp ập đến, luyện binh càng ngày càng cần mẫn, ai cũng cho rằng cô muốn đánh Hoàng Tung.
Trong lòng mọi người đang suy đoán lúc nào cô mới ra tay, ai ngờ Khương Bồng Cơ còn bình thản hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
Mưa gió bên ngoài không ảnh hưởng đến bầu không khí trong thư viện. Tiếng đọc sách lanh lảnh trong học đường vẫn nhẹ nhàng, dễ nghe như cũ.
Theo đề nghị của Khương Bồng Cơ, thư viện Kim Lân lập ra quy định đầu xuân hàng năm sẽ thu nhận học sinh mới.
Bên ngoài người lớn bận rộn công việc cày bừa vụ xuân, một đám nhóc cũng thông qua các lớp tuyển chọn, trở thành những học sinh mới nhất trong thư viện Kim Lân.
Trừ lớp tân sinh thấp nhất, lớp khác cũng chào đón mấy bạn “học sinh chen vào lớp học”.
Bất chấp sự phản đối của Hàn phu nhân, Hàn Úc vẫn đưa ba đứa con đến tuổi vào thư viện Kim Lân. Dưới gối anh ta có tổng cộng ba nam một nữ, đích trưởng tử và thứ tử đã học vỡ lòng mấy năm nay, thứ trưởng nữ nhỏ hơn thứ tử một tuổi, nhỏ tuổi nhất là ấu tử chỉ mới hai tuổi, trước mắt còn đang bi bô tập nói. Hàn Úc đưa cả ba đứa trẻ vào thư viện Kim Lân, suýt nữa chọc Hàn phu nhân tức giận đến ngất xỉu.
Phu tử thư viện Kim Lân đặc biệt rút ra nửa ngày để kiểm tra học thức của ba đứa trẻ.
Hàn Úc vô cùng để ý đến đích trưởng tử, chính tay anh ta dạy vỡ lòng cho con, sau đó lại được đưa vào tộc học của gia tộc Hàn phu nhân dạy dỗ.
Mặc dù thứ tử không được coi trọng như đích trưởng tử, nhưng lúc học vỡ lòng cũng mời lão nho có tiếng đến dạy, học hành rất vững chắc.
Thứ nữ duy nhất cũng mời nữ phu tử đến giảng dạy, mặc dù học hành không bằng hai huynh trưởng, nhưng cũng có thể coi là tạm được.
Phu tử thư viện Kim Lân kiểm tra từng người một, phân ba đứa vào ba lớp khác nhau.
Trưởng tử của Hàn Úc học cùng một lớp với Phong Nghi, phu tử chịu trách nhiệm giảng dạy lớp này chính là Uyên Kính tiên sinh.
“Con tên gì?” Uyên Kính tiên sinh dẫn đứa bé đi, tự mình đưa cậu đến phòng học, thuận tiện lên lớp.
“Vãn bối là Hàn Nhuận, bái kiến sư công.”
Hàn Úc là đệ tử của Uyên Kính tiên sinh, đương nhiên đứa bé này sẽ gọi ông là sư công.
“Có thể bí mật gọi ta là sư công, nhưng con chính là học sinh trong thư viện, lão phu là phu tử của con.” Uyên Kính tiên sinh rất thích Hàn Nhuận, vẻ ngoài của đứa bé này rất giống với Hàn Úc lúc còn nhỏ, chẳng qua là tính tình giống như hai thái cực với Hàn Úc: “Phụ thân con bận rộn nhiều chính vụ, ít nhiều không để ý đến việc học của con. Nếu như con có chỗ nào không hiểu, nhất định phải hỏi thêm các vị phu tử, bọn họ sẽ giải thích cho con.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Nhuận mang theo chút ngập ngừng.
“Nếu như vãn bối gọi ngài là phu tử, vậy chẳng phải là sai vai vế rồi sao?”
Nói như vậy, chẳng phải cậu và phụ thân của cậu ngang hàng với nhau à?
Uyên Kính tiên sinh cười nói: “Chuyện này không tính là sai vai vế, ai nói lão phu dạy phụ thân con thì sau đó không thể dạy con đúng không?”
Dù sao Hàn Nhuận cũng là học sinh mới tới, nếu như cậu gọi Uyên Kính tiên sinh là “sư công”, khó tránh khỏi việc bị cô lập chút ít.
Phần lớn các học sinh khác trong thư viện có xuất thân không bằng cậu, lúc này lại nhận được đối xử đặc biệt, quan hệ giữa đồng môn với nhau sẽ không hòa hợp.
Hàn Nhuận ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt theo phía sau Uyên Kính tiên sinh.
Uyên Kính tiên sinh sắp xếp Hàn Nhuận ngồi bên cạnh Phong Nghi, hy vọng Phong Nghi có thể giúp đỡ Hàn Nhuận nhanh chóng hòa nhập vào môi trường xa lạ.
Lúc Phong Chân thành thân, Hàn Nhuận đi theo phụ thân đến Phong phủ, cậu có ấn tượng rất sâu sắc với người bạn cùng lứa tuổi Phong Nghi này.
Bây giờ thành bạn học ngồi cùng bàn, tự nhiên trong lòng cảm thấy vui sướng.
Hình thức dạy học ở thư viện Kim Lân cùng với môi trường dạy học khác hẳn tộc học, Hàn Nhuận mới đầu chưa thích ứng kịp.
May mà Hàn Úc vô cùng quan tâm việc học của cậu nên nền tảng của cậu rất vững chắc, không khó để bắt kịp tiến độ học hành.
Kết thúc một ngày, Hàn Nhuận cảm thấy cánh cổng đến thế giới mới đã mở ra.
Buổi sáng cơ bản đều là môn học văn hóa, buổi chiều lại là chương trình học cưỡi ngựa bắn cung võ học.
Thấm thoát, mặt trời đã lặn về hướng Tây.
Hàn Nhuận chú ý đến hành động của Phong Nghi, cất sách vào túi.
“Thu dọn xong rồi sao?” Phong Nghi hỏi cậu.
Hàn Nhuận hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Phong Nghi nói chuyện với cậu.
Bởi vì chịu ảnh hưởng từ tính cách của mẫu thân nên Hàn Nhuận hơi ngại ngùng hướng nội, nhưng lại không giống với Tôn Lan ngây thơ vô hại, lúc làm việc luôn cẩn thận từng li từng tí. Cậu không dám chủ động nói chuyện với Phong Nghi, nhưng không nghĩ tới đối phương lại bắt chuyện với mình.
Hàn Nhuận nói: “Ừm, thu dọn xong rồi.”
Phong Nghi hỏi: “Nghe nói nhà của cậu còn có mấy đệ muội cũng đang theo học trong thư viện đúng không?”
Hàn Nhuận mím môi, đáp: “Ừm.”
Phong Nghi nói: “Vừa lúc, vậy thì đi đón bọn họ rồi cùng nhau trở về phủ.”
Đáy mắt Hàn Nhuận mang theo vẻ hơi nghi ngờ.
“Đón bọn họ sao?”
Phong Nghi nói: “Thư viện Kim Lân không ở trong khu nhà ở, mặc dù địa thế không hoang vu hẻo lánh, nhưng dòng người đông đúc. Dù sao các học sinh còn nhỏ tuổi, nếu như đụng phải người lớn trong lòng mang ý đồ xấu bắt cóc trẻ con, sợ là khó lòng phòng bị. Các cậu là tân sinh, còn chưa biết đường đi, ta tiện đường đưa các cậu trở về.”
Hàn Nhuận như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời nói vào trong.
Cậu có một thắc mắc, tại sao không để cho người làm trong nhà đánh xe đưa đón mà phải tự mình đi về?
Không phải đi trên đường càng dễ gặp phải nguy hiểm sao?
Phong Nghi an ủi: “Bên cạnh có người bảo vệ chúng ta, không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm.”
Phủ đệ Hàn Úc gần nhất, ba người Hàn Nhuận được đưa về trước, tiếp đến chính là Kỳ Quan Tĩnh Tuệ và Tôn Lan.
Trường Sinh là người cuối cùng.
“Vừa rồi ta có hỏi, tiểu ca ca Hàn Nhuận và đệ đệ của cậu ta chỉ hơn kém nhau năm tháng.”
Phong Nghi nói: “Bởi vì người kia là thứ xuất, không phải cùng một mẫu thân sinh ra.”
Trường Sinh nói: “Chả trách, lúc bọn họ đi đường đều cách nhau rất xa, không thân thiết với nhau chút nào.”
Phong Nghi nói: “Nếu như đích xuất quan hệ thân thiết với thứ xuất, đó mới là lạ đấy.”
“Không phải đều là huynh đệ cả sao?”
Phong Nghi cười nói: “Huynh đệ cũng phân chia ra tình huống thế nào, tính cách Hàn Nhuận không tệ, cậu ta không có ác cảm gì với người đệ đệ thứ xuất kia, nhưng đệ đệ người ta lại không nghĩ như vậy. Thân phận trưởng và thứ khác nhau một trời một vực, một người là chính thống, người còn lại không phải nên khác biệt rất lớn.”
Trường Sinh nói: “Nếu như sau này Phong bá mẫu có con, sinh ra đệ đệ, đó cũng là thứ đệ sao?” Nguồn : Vietwriter.vn
“Không phải, đó là con của chính thất! Nó sẽ là đệ đệ ruột của ta!”
Trong lòng Trường Sinh ngờ vực.
“Ài, thật khó hiểu…”
Phong Nghi nói: “Lớn lên sẽ hiểu được.”
Trường Sinh đi được mấy bước đã cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát để cho Phong Nghi cõng về.
“Sau này tiểu ca ca Phong Nghi cũng sẽ có thứ tử sao?”
Phong Nghi cười nói: “Không đâu, chỉ có đích xuất.”
Bởi vì đây là lần đầu tiên đích trưởng tử đến thư viện Kim Lân học tập, Hàn Úc đặc biệt ở trong nhà chờ đợi.
“Thư viện thế nào?”
Hàn Nhuận đỏ mặt trả lời: “Thư viện rất tốt, các bạn học cũng tốt.”
Tuy nói mới chỉ một ngày, nhưng Hàn Nhuận cảm thấy rõ ràng sự khác biệt giữa thư viện và tộc học. Đọc sách ở tộc học, phu tử rất khó chú ý đến tiến độ học tập của tất cả học sinh. Dù sao Hàn Nhuận cũng là người khác họ, lúc nào phu tử tộc học cũng tăng cường cho dòng chính gia tộc trước, Hàn Nhuận có vấn đề gì chỉ có thể giấu trong lòng, chờ phụ thân hoặc là âm thầm tìm phu tử giải thích cho. Mặc dù tiến độ học tập không chậm, nhưng hiệu quả học tập thật sự rất thấp.
Hôm nay đi học, Hàn Nhuận phát hiện tiến độ học tập của hơn hai mươi bạn học trong lớp đều xấp xỉ nhau, nội dung phu tử giải thích vừa vặn phù hợp bọn họ.
Hàn Úc cẩn thận nghe nhi tử kể lại một ngày sinh hoạt ở thư viện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu như gặp phải bài khó ở thư viện, nhớ kĩ phải đi tìm phu tử hoặc là Phong gia đại lang, cậu ta không tệ. Sau này vi phụ sẽ rất bận rộn, nếu như con chịu oan ức thì không được giấu giếm.”