Cày bừa vụ xuân bận rộn dần dần tiến vào khâu cuối cùng, thời gian bước vào tháng tư.
Khán giả trong kênh livestream vừa chờ mong vừa lo lắng cuộc chiến ác liệt vẫn chưa bắt đầu, không ít khán giả cá muối không còn kiên nhẫn chờ đợi, dần dần quên mất chuyện này.
Mấy tháng nay Khương Bồng Cơ quá bận rộn chính vụ, ngoại trừ chủ trì nghi thức cày bừa vụ xuân, thời gian còn lại đều đang bôn ba khắp nơi, tuần tra tình hình. Hai chuyện quan trọng nhất chính là tiến triển của máy kéo sợi chạy bằng sức nước và bông vải, hai tin tức tốt lành này làm cho bầu không khí khắc nghiệt dịu đi đôi chút.
Từ lúc Khương Bồng Cơ ủng hộ Tuệ Quân làm đi làm lại máy kéo sợi chạy bằng sức nước, phần lớn tâm sức của Tuệ Quân đều đặt vào nơi này, còn lại là dành cho cặp long phượng thai. Lợi dụng sức nước đi dệt vải, ở thời điểm hiện tại loại ý tưởng này được xem là chuyện quá hoang đường, nhưng nhận được sự phân tích và cổ vũ của Khương Bồng Cơ, Tuệ Quân cảm thấy chắc chắn chuyện này có thể thực hiện được. Nếu như không hoàn thành được thì chắc chắn là vì cô chưa tìm đúng đường đi và chưa đủ cố gắng.
Ôm lấy ý nghĩ này, có một khoảng thời gian Tuệ Quân thường xuyên chạy đến phường nghề mộc tìm Trương Bình hoặc là Thiệu Quang, khiến cho cấp dưới của Phù Vọng cho rằng cô trồng hai gốc cỏ xanh* cho Phù Vọng. Lúc Tuệ Quân biết được chuyện này, cô chỉ hừ lạnh đáp lại, cô và gã Phù Vọng thô kệch này lại không có danh nghĩa vợ chồng, quan hệ giữa hai người cũng giới hạn ở chỗ có chung với nhau hai đứa con mà thôi, cô thích thân thiết với ai, Phù Vọng quản ngày quản đêm cũng không quản được cô.
* Trồng hai gốc cỏ xanh: cắm sừng.
Trồng cỏ sao?
Trồng nguyên một cánh đồng thảo nguyên cũng không phải là chuyện của gã.
Đương nhiên, quan hệ giữa cô và Trương Bình cũng không có gì mờ ám, Trương Bình và Thiệu Quang cũng cố gắng hết sức dùng kiến thức về máy móc của Mặc gia giúp cô thực hiện và hoàn thiện ý tưởng máy kéo sợi bằng sức nước. Hai ba năm qua bọn họ đã cho ra được mấy thế hệ mô hình, nhưng chúng đều không như ý muốn, hình như vẫn còn sai lệch gì đó.
Cho đến khi chủ công mang binh trở về, phường nghề mộc có thêm một thành viên mới.
Người mới này cũng cực kỳ ghê gớm, không chỉ là một điểm hồng trong muôn vàn bụi rậm xanh lá, phường nghề mộc ít có con gái, cô còn là một nửa môn sinh từng được người có tiếng trong Mặc gia dạy dỗ. Bách Nguyệt Hà không am hiểu chính vụ, Khương Bồng Cơ đã phân cô đến phường nghề mộc, điều động cô đến làm việc dưới quyền Trương Bình.
Mặc dù Bách Nguyệt Hà là nữ, nhưng chủ công nhà mình cũng là nữ, Trương Bình nào dám khinh thường? Chỉ là không ít việc ở phường nghề mộc tương đối vất vả, làm thêm giờ thức đêm đẩy nhanh tốc độ sửa đổi bản thiết kế lại càng là chuyện cơm bữa. Trương Bình lo lắng cô nương Bách Nguyệt Hà còn trẻ như vậy sẽ không gánh vác nổi.
Lúc đầu Bách Nguyệt Hà hiểu lầm phường nghề mộc là một nơi bình thường nhưng cô đến rồi mới biết phường nghề mộc này khác xa trong tưởng tượng của cô.
Treo biển phường nghề mộc như vậy làm cho người ta hiểu lầm cái tên, nhưng trên thực tế là chức hàm của một ngành nghiêm chỉnh.
Trương Bình với tư cách là một trong những “phường chủ” phường nghề mộc, bổng lộc lĩnh được chỉ ít hơn chủ bộ, biệt giá của châu phủ hai, ba phần.
Biết rõ điểm này, cuối cùng Bách Nguyệt Hà cũng yên tâm.
Chí hướng của cô cũng không phải là làm một người thợ mộc bình thường.
Khương Bồng Cơ cho phường nghề mộc làm việc trên sân bãi rất lớn, tất cả đồ vật để bên ngoài đều tương đối bình thường, càng vào sâu bên trong đồ vật và tư liệu xếp đặt bày trí càng quý giá. Bách Nguyệt Hà được làm phụ tá cho Trương Bình, điểm xuất phát cao, tự nhiên có thể ra vào chỗ cơ mật hơn.
Ở chung một khoảng thời gian, cô đã yêu thích phần công việc này.
Không chỉ có nơi làm việc thú vị, mà ngay đến đồng nghiệp làm việc chung cũng vô cùng thú vị.
Làm cho cô thoải mái là ánh mắt của Trương Bình và Thiệu Quang lúc nhìn cô. Vào lần gặp gỡ đầu tiên, nơi đáy mắt Thiệu Quang vẫn lộ ra một chút khác thường, còn Trương Bình hoàn toàn coi cô là cô gái bình thường, giống như căn bản không chú ý đến vết bớt xấu xí chiếm hơn phân nửa trên mặt cô. Chỉ dựa vào điểm này đã đủ để giành được thiện cảm của cô. Bách Ninh nghe thấy con gái nhà mình nhắc tên một người đàn ông xa lạ khác, lập tức tính toán…
Nếu Trương Bình này chưa có gia đình thì đúng là một chàng rể tốt nha.
Nào ngờ, không phải Trương Bình không chú ý đến vết bớt của Bách Nguyệt Hà, anh ta bình tĩnh như vậy chỉ là vì tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh ta có vấn đề.
Tại sao Vệ Từ một lòng muốn chào hàng Trương Bình cho Bách Nguyệt Hà, là vì để cho Bách Nguyệt Hà đừng mơ tưởng đến Khương Bồng Cơ nữa ư?
Bởi vì anh biết rõ Trương Bình nhìn người xấu đẹp căn bản không nhìn vào mặt, cái tên này là nhìn tay!
Không có nghe lầm đâu, tiêu chuẩn xấu đẹp của Trương Bình là ở tay chứ không phải mặt.
Tại sao Trương Bình một lòng muốn mai thê hạc tử*, nhiều năm như vậy vẫn một thân một mình?
* Dịch nghĩa: lấy cây mai làm vợ, lấy chim hạc làm con. Hoa mai và chim hạc là hai hình ảnh gợi lên nét thanh khiết, xuất trần nên thường được liên tưởng đến tiên tử và cõi tiên trong nhiều nền văn hóa như Nhật Bản, Trung Quốc và Việt Nam. Vì lẽ đó, câu thành ngữ này ám chỉ người ở ẩn, mang khí chất cao khiết thoát tục.
Không chỉ là vì anh ta thích một mình, còn có một nguyên nhân quan trọng: hai đôi bàn tay duy nhất anh ta để ý, một đôi là của chính anh ta, một đôi là của Vệ Từ. Vệ Từ là nam không phải nữ, còn là bạn tốt tri kỷ của anh ta, Trương Bình cũng không thể bệnh hoạn tấn công anh đúng không?
Vệ Từ chú ý đến tay của Bách Nguyệt Hà.
Lấy thẩm mỹ của một tên trạch nam cứng nhắc mà nhìn xem, với điểm tối đa một trăm thì đôi tay này có thể được chín mươi lăm điểm!
Trương Bình mắt mù còn có chứng mù mặt mũi, dù Bách Nguyệt Hà có giống như tiên nữ, anh ta cũng không tán thưởng.
Chỉ có mấy ngày, Trương Bình đã chú ý đến phụ tá mới tới này.
Làm một trạch nam có tu vi sắp tới Đại Ma đạo sư, lần đầu tiên anh ta có cảm giác rung động.
Lúc nhìn đến đôi bàn tay kia, anh ta luôn cảm thấy có một cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi lên trái tim của mình, cảm giác xa lạ làm cho anh ta mê mang luống cuống.
Nhưng mà, tính cách Trương Bình chẳng hướng ngoại hơn Vệ Từ là bao, một lòng mê đắm nghề mộc nên anh ta cũng không biết bày tỏ tình cảm của mình thế nào.
Người ngoài và Bách Nguyệt Hà chỉ cảm thấy Trương Bình là một thủ trưởng vừa có trình độ lại thân thiện với cấp dưới.
Một ngày nọ, Trương Bình lại đang sửa chữa phiên bản mới nhất của máy kéo sợi chạy bằng sức nước.
Phiên bản máy kéo sợi này đã gần với trạng thái lý tưởng rồi, nhưng không biết lỗi sai ở đâu mà lúc vận hành luôn xảy ra vấn đề.
Trương Bình và Tuệ Quân suy nghĩ chuyện này đến nát óc, cho đến khi Bách Nguyệt Hà nói một câu làm thức tỉnh người trong mộng.
Sau khi sửa chữa, máy kéo sợi chạy bằng sức nước có thể thuận lợi mượn sức nước, vận hành một lúc cũng không có chuyện gì xảy ra, mặc dù hiệu suất một mình nó vẫn không cao, thua kém kéo sợi thủ công, nhưng nếu một người trông coi mười mấy máy kéo sợi chạy bằng sức nước thì hiệu suất kia lại giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương.
Lúc tin tức tốt lành này truyền đến tai Khương Bồng Cơ, toàn bộ kênh livestream đều xôn xao.
Streamer nhà bọn họ ngày thường im lìm không lên tiếng, hơi động một chút là lại làm ra chuyện lớn.
Khi bọn họ nhìn thấy máy kéo sợi chạy bằng sức nước phiên bản cổ đại, các khán giả lập tức chụp màn hình, lên hot search.
Nhưng mà…
Nhưng Trương Bình lại không coi trọng lần này lắm. Thứ nhất là hiệu suất không đạt đến con số trong dự liệu. Thứ hai là loại máy kéo sợi này quá lệ thuộc vào dòng nước. Một khi dòng nước bước vào thời kỳ khô hạn, về cơ bản máy kéo sợi coi như đồ bỏ đi. Loại này quá không ổn định, cũng không tốt bằng sức người ban đầu.
Mặt khác, nếu như kéo sợi được thay thế hoàn toàn bằng nước, điều này ảnh hưởng không nhỏ đến nhà nông bình thường.
Làm chơi thì còn có thể, nhưng mở rộng quy mô lớn thì gần như không có khả năng.
Trong lòng Khương Bồng Cơ đã có quyết định, nhưng cô càng muốn để cho cấp dưới tự mình động não.
“Vậy huynh nói ra một chút ý kiến của mình đi?”
Mặc dù Trương Bình là trạch nam kỹ thuật, nhưng chuyện này không có nghĩa là trình độ văn hóa của anh ta không đạt tiêu chuẩn, chẳng qua là không thành thạo như đám Vệ Từ thôi.
“Bình cho rằng chuyện này có bốn vấn đề nan giải. Thứ nhất, mặc dù cuộc sống dân chúng có cải thiện, nhưng quần áo mặc trên người không hề đắt giá, nhu cầu không lớn, gia đình sản xuất bình thường cơ bản ngang hàng với nhu cầu. Thứ hai, nếu như công trình máy kéo sợi lấy đi công việc sinh sống của các nhà nông bình thường, làm cho giá trị vải vóc giảm xuống, sợ là có không ít dân chúng mất đi kế sinh nhai. Thứ ba, máy kéo sợi này cần phải có dòng nước mới có thể vận hành được, một khi chỗ nào đó hạn hán không có mưa, vật này sẽ không có đất dụng võ, chỉ có thể để đó đóng bụi. Thứ tư, có thể làm rất nhiều bánh quay tơ, nhưng lại không có nhiều vật liệu để dệt vải.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Ba điểm đầu tiên rất quan trọng, nhưng điểm quan trọng nhất lại là điểm thứ tư.
Vốn dĩ nguyên vật liệu dệt vải cũng không có nhiều, máy kéo sợi bằng sức nước lại có thể khô cạn, nó làm được bao nhiêu?
Thu lại không bằng kinh phí đầu tư, đây không phải là làm ăn lỗ vốn à?
Làm chuyện này không kiếm được tiền, ngược lại chèn ép con đường kiếm thêm thu nhập của dân chúng bình thường, căn bản là tốn sức nhưng không thu được kết quả tốt.