Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1250

Từ khi quận Hà Gian bị Hoàng Tung chiếm, người tộc Liễu thị đã bắt đầu ru rú sinh hoạt trong nhà, từ chối tất cả hoạt động và lời mời.



Nghe nói Khương Bồng Cơ một mình phân tông, phản ứng của người tộc Liễu thị còn bình tĩnh hơn so với thế giới bên ngoài.



Nguyên nhân dĩ nhiên là vì mấy năm nay Khương Bồng Cơ hầu như không hề lui tới với Liễu thị, lúc gặp nguy hiểm khó khăn cũng không xin sự giúp đỡ từ gia tộc, tương tự, sẽ không dìu dắt người trong tộc lúc huy hoàng. Mới đầu Liễu thị còn không thoải mái lắm, thời gian dài cũng đã hiểu được.



Người ta phát đạt, cơ bản không nghĩ tới cho tông tộc chỗ tốt gì, tự nhiên bọn họ cũng không thể mặt dày mày dạn dán lên.



Ngược lại, mấy tộc lão phản ứng kịch liệt hơn, họ hơi phẫn nộ với hành động lần này của Khương Bồng Cơ.



Liễu thị còn chưa được hưởng thụ chỗ tốt gì từ Khương Bồng Cơ, ngược lại người trong tộc còn bị liên lụy phải chịu tội, bây giờ gặp phải vấn đề khó khăn cô lại đá văng tông tộc đi.



Thật là người đàn bà vô tình!



Một tộc lão tóc hoa râm nào đó cười lạnh một tiếng, nói mỉa mai: “Đúng là cha nào con nấy. Năm đó, cha mẹ của Liễu Hi cũng là cái đức hạnh ấy. Phòng người trong tộc như phòng trộm cướp! Năm ấy, vợ chồng Liễu Xa cũng không dùng đầu óc suy nghĩ một chút, nếu như không phải tông tộc Liễu thị cho bọn họ chỗ dựa thì bọn họ chỉ là chi thứ hai nhỏ bé còn có thể nuốt được toàn bộ xưởng giấy trúc hay sao? Sinh ra nữ nhi cũng vong ân bội nghĩa giống như vậy.”



Tuy nói xưởng sản xuất giấy trúc là Cổ Mẫn dùng đồ cưới của mình xây dựng nên, nhưng còn không phải sử dụng tài nguyên quan hệ của gia tộc sao?



Cổ Mẫn cải tiến kỹ thuật sản xuất giấy thô sơ hiện có, làm cho giấy trúc Hà Gian trở thành bảo bối thế gia vọng tộc thượng lưu tranh nhau mua sắm, lợi nhuận thu được kinh người.



Bọn họ không phải thấy thèm cái xưởng sản xuất giấy không quan trọng này, nhưng Cổ Mẫn một thân một mình độc chiếm tất cả lợi nhuận, tướng ăn này thật là khó coi.



Theo lý mà nói, bà phải nhường ra mấy phần lợi ích quyên cho tông tộc mới đúng.



Chỉ có tông tộc cường đại mới có thể che chở ngược lại cho người trong tộc.



“Chuyện xưa cũ bao nhiêu năm trước rồi, còn nhắc lại làm cái gì?” Một tộc lão tóc trắng xám khác cau mày: “Tuy hơi bạc tình bạc nghĩa, nhưng Liễu Hi làm như vậy cũng là vì bảo vệ trên dưới toàn tộc. Cho dù phân tông rồi, tổ tông thì vẫn sẽ là tổ tông.”



Mặc dù tiền tài, quyền thế, địa vị đáng quý, nhưng so với tính mạng của bản thân, vẫn là cái mạng nhỏ này quan trọng hơn.



“Sao không thể nhắc lại được? Cái lão già nhà ngươi cũng không phải không biết tình hình bây giờ của tông tộc?” Tộc lão tóc hoa râm trợn trắng mắt, vẫn tức giận như cũ: “Tài sản của một mình chi thứ hai nhỏ bé, không biết nhiều hơn tài sản chung trong tộc bao nhiêu. Tông tộc bồi dưỡng cha con bọn họ nhiều năm như vậy, kẻ nào kẻ nấy lại không biết trả ơn! Đợt trước, mưa dông trút xuống, mái hiên từ đường lâu năm không tu sửa dẫn đến bị dột nước mưa, suýt nữa làm ướt cả bài vị tổ tiên. Tình hình tộc học cũng không tốt, chắt trai của ta còn nói thức ăn tộc học cung cấp có vị hơi kỳ lạ...”



Tộc lão tóc trắng xám nói: “Đây không phải là vì thu hoạch ở mảnh đất tổ tiên không tốt, các khoản trong tộc nhiều năm liền hao hụt, tộc trưởng cũng rầu rĩ lo âu...”



“Lý do là như vậy, nhưng cha con Liễu Xa có thể giúp đỡ trong tộc một chút...”



Nghĩ đến đây, tộc lão này lại càng tức giận.



Tông tộc nuôi dưỡng dạy dỗ bọn họ, lẽ ra bọn họ phải phụng dưỡng tông tộc chứ.



Bây giờ kẻ nào kẻ nấy thi nhau vong ân phụ nghĩa, người nào nhìn thấy không tức nghẹn trong lòng?



“Người ta mạnh hơn, ngươi có thể ép buộc cha con bọn họ sao?” Tộc lão tóc trắng xám khinh bỉ liếc mắt nhìn: “Lại nói, người phân tông tách ra là Liễu Hi, đâu phải là cả chi thứ hai Liễu Xa đều phân hết ra ngoài đúng không? Người ta là phụ nữ, sau này còn phải lấy chồng…”



Nói như vậy, tộc lão tóc hoa râm càng tức giận hơn.



“Lấy chồng? Vậy chẳng phải tài sản của cô ta sẽ để người ngoài được lợi à?”



“Chẳng lẽ ngươi còn muốn cô ta lấy người cùng tộc? Yên tĩnh chút đi, nói ra người ngoài lại nghĩ rằng tông tộc mơ ước tài sản của nữ quyến, có mất mặt hay không!”



Thành thân với người cùng họ là làm trái luân thường đạo lý tam cương ngũ thường đấy.



Tộc lão tóc hoa râm vô cùng tức giận, cảm thấy nơi nào cũng không thoải mái.



Đối với người ngoài, sĩ tộc rất vẻ vang sáng chói, nhưng tài nguyên trong tộc có hạn, không có khả năng để cho mỗi một gia đình trong tộc đều không lo cơm áo.



Với sự ra đời của từng thế hệ, người trong tộc càng ngày càng đông, thứ mỗi người có thể được chia lại càng ngày càng ít đi.



Không ít sĩ tộc càng lăn lộn càng yếu kém, ít nhiều cũng có phần nguyên nhân này.



Số người khổng lồ chẳng những không trợ giúp được việc gì, ngược lại trở thành thứ gánh nặng không vứt bỏ đi được.



Liễu thị ở quận Hà Gian cũng không được xếp lên hạng đầu, nhiều nhất là treo lên người cái danh hiệu hạng hai.

Vietwriter.vn

Cuộc sống của dòng chính còn xem là giàu có, các dòng bên cách năm đời thì rất nghèo khó, trong tộc cũng chỉ có thể miễn cưỡng cứu giúp.



Liễu Xa là chi thứ hai dòng chính, tiền tài của chi này còn nhiều hơn tài sản chung trong tộc, những người khác trong tộc nhìn thấy có thể không ganh tị sao?



Nếu không phải tất cả sản nghiệp đều là tài sản riêng của vợ chồng Liễu Xa, Liễu Xa lại có bản lĩnh, nói không chừng đã có người trong tộc cưỡng ép tịch thu tài sản của bọn họ sung vào công quỹ rồi.



Khương Bồng Cơ càng không có khả năng, mấy năm qua Bắc Cương là của cô, hơn nửa lãnh thổ Đông Khánh cũng bỏ vào trong túi cô, chỉ đợi khoác long bào lên người là lập tức có thể có được thiên hạ. Chỉ cần cô muốn, lộ ra một chút ý tứ, dìu dắt nhân tài xuất thân từ Liễu thị một chút thì một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên!



Bây giờ lại muốn phân tông ra ngoài, vạch rõ giới hạn, trong lòng một số người trong tộc Liễu thị có thể thoải mái mới là lạ.



Giàu có như thế, tại sao lại không muốn dìu dắt người trong tộc?



Sau này Khương Bồng Cơ còn phải lấy chồng, để người trong tộc được lợi không tốt hơn để người ngoài được lợi sao?



Cho dù về mặt lý trí biết rõ loại suy nghĩ này là sai lầm đáng trách, nhưng về mặt tình cảm lại không có cách nào chấp nhận được.



Hai tộc lão nói với nhau mấy câu, nét buồn rầu giữa hàng chân mày vẫn không tiêu tan.



Bọn họ buồn rầu, Liễu Cấp thân là tộc trưởng Liễu thị kiêm đại huynh của Liễu Xa càng buồn hơn.



Từ lúc Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung đóng quân hai đầu Nam Bắc quận Hà Gian, giằng co mãi không dứt, ông đã biết nhà mình sẽ có tai họa tới cửa.



Hoàn toàn không nghĩ tới tai họa này lại đến nhanh như vậy, vội vàng như vậy, Trương thị Hà Gian làm phản bán đứng Liễu thị, làm cho ông trở tay không kịp.



“Phụ thân... Bây giờ con cháu trong tộc bàn luận ầm ĩ, thật sự không cần ra mặt ngăn lại sao?”



Liễu Hành sắp bước vào tuổi ba mươi, chân mày nhíu chặt không buông, giữa chân mày lưu lại một vết nhăn mờ mờ. Nếu như Khương Bồng Cơ ở đây lúc này, có lẽ sẽ cảm khái một câu năm tháng không tha bất cứ ai. Liễu Hành nho nhã vui tính năm đó, bây giờ đã là đàn ông trung niên trưởng thành chững chạc.



“Giải thích thế nào?” Liễu Cấp âu sầu nói: “Mặc kệ bọn họ đi.”



Liễu Cấp lớn tuổi hơn Liễu Xa không ít, tóc mai đã nhuộm xám, trông cả người hơi lộ ra vẻ già nua.



Nếu không phải phong thái cực tốt, phỏng chừng trông sẽ càng già hơn một chút nữa.



“Nếu như không làm gì cả, đường muội sẽ thật sự không cùng lòng với gia tộc…”



Liễu Hành vẫn rất yêu thương cô đường muội này, chỉ là sau biến cố trong ngày của hoa năm đường muội mười hai tuổi, tính tình cô hoàn toàn thay đổi, chẳng những không thân thiết với hắn nữa, thậm chí ngay cả bốn mùa quanh năm cũng không lui tới tặng quà, tình cảm qua lại giữa chi chính và chi thứ hai đã phai nhạt giống như nước lã.



Liễu Cấp cười khổ đáp lời: “Không cùng lòng sao? Đã không cùng lòng từ lâu rồi. Năm đó, trước khi nhị đệ đi đến quận Hứa xa xôi đã mang thân quyến từ trong tộc chuyển ra ngoài... Từ khi ấy đã phai nhạt ít qua lại. Lan Đình nhân cơ hội này chặt đứt mọi liên quan với gia tộc, vi phụ không kinh ngạc chút nào.”



Đang nói chuyện, chợt bên ngoài truyền đến âm thanh quải trượng gõ xuống đất, còn có không ít tiếng bước chân người.



“Làm sao, bây giờ oán trách lão thân phải không?”



Một bà lão tóc bạc da sẫm màu sần sùi, tinh thần khỏe mạnh nắm lấy quải trượng, xung quanh bà ta có không ít nha hoàn bà tử, rất sợ bà ta té ngã.

Bình Luận (0)
Comment