Nghe tiếng mẹ già gọi, Liễu Cấp vội vàng đứng dậy ra đón.
Ông rất ngoan ngoãn, nhưng lão phong quân vẫn không bỏ qua, không cho Liễu Cấp cơ hội mở miệng giải thích.
“Mẫu thân, ngài nói vậy thực sự làm khó nhi tử. Nhi tử chưa bao giờ dám oán trách ngài.”
Liễu Hành cũng đứng dậy hành lễ vấn an bà nội.
Được hai cha con nâng đỡ, bà lão ngồi xuống ghế chủ.
Tuy tuổi đã lớn nhưng vì sống an nhàn sung sướng nhiều năm nên da dẻ bà ta vẫn mịn màng, nom trẻ hơn tuổi thật.
Có điều, khuôn mặt bà ta có vẻ hơi cay nghiệt, cặp mắt dài nhỏ sắc bén, vừa nhìn đã thấy là một bà cụ không dễ ở chung.
Người này là mẹ của Liễu Cấp và Liễu Xa, là lão tổ tông của dòng chính Liễu thị, là lão phong quân trường thọ. Bà ta nghe nói Khương Bồng Cơ to gan lớn mật dám phân tông thì nổi giận đùng đùng, vội vã đi tìm con trai trưởng nói chuyện, ai ngờ còn chưa vào cửa đã nghe được đoạn đối thoại kia, lại càng thêm phẫn nộ!
“Hừ! Lão thân nghe nói chi thứ hai có một đứa con gái bất hiếu!” Tuổi lão phong quân rất lớn nhưng giọng nói vẫn sang sảng, nhắc đến đứa cháu gái Khương Bồng Cơ chưa bao giờ gặp mặt lại thêm mấy phần sắc nhọn: “Năm nay hơn hai mươi rồi còn chưa thành hôn, bây giờ còn dám đòi phân tông độc lập sao? Thân là tộc trưởng, vì sao con không viết một phong thư trách mắng ngăn nó lại? Lại mặc kệ cho một đứa con gái leo lên đầu con làm xằng làm bậy, nhà này có còn quy củ nữa không!”
Liễu Cấp nghe vậy, chỉ có thể cười khổ.
Lão phong quân chỉ ở trong nhà, được kính được chiều, làm sao biết sức nặng của Liễu thị ở bên ngoài?
Tổ tiên Liễu thị đã từng huy hoàng, nhưng gần trăm năm nay vẫn liên tục xuống dốc. Bọn họ còn có thể giữ được vị trí hạng hai ở Hà Gian hơn phân nửa là vì người ta nể mặt Liễu Xa. Mà hiện giờ Khương Bồng Cơ còn mạnh hơn Liễu Xa, tông tộc Liễu thị lấy gì để ép đối phương cúi đầu nghe lệnh?
“Mẫu thân, việc này không đến mức không thể chấp nhận như ngài nghĩ đâu. Đứa bé Lan Đình này phân tông cũng là vì nghĩ cho tộc nhân. Bây giờ quận Hà Gian rơi vào tay Hoàng Tung. Hoàng Tung và Lan Đình lại là đối thủ. Nếu Lan Đình không phân tông độc lập, chặt đứt quan hệ, chắc chắn Hoàng Tung sẽ lấy tính mệnh trên dưới lớn bé Liễu thị ra uy hiếp Lan Đình. Lan Đình phân tông, Hoàng Tung sẽ chẳng còn lý do gì để ra tay với Liễu thị nữa. Đứa nhỏ kia làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi.”
Liễu Cấp ôn hòa thuyết phục dỗ dành mẹ già tuổi càng lớn tính tình càng khó chịu.
Mẹ của Liễu Cấp và Liễu Xa xuất thân đại tộc quận Lang Gia, bà ta cùng với mẹ của Cổ Mẫn là chị em họ hàng xa.
Vì xuất thân cao quý nên bà lão này cả đời tùy hứng, khi còn là một cô nương đã ương ngạnh thích làm bậy.
Mọi thứ bà ta đều muốn ép người khác phải làm theo ý mình, bà ta thì sống thoải mái hài lòng, nhưng người bên cạnh lại sắp bị bức đến phát điên.
Ví dụ gần đây nhất là vợ chồng Liễu Xa.
Liễu Cấp vừa dứt lời, lão phong quân đã hất tay ông ra.
“Con đừng có nói đỡ cho con nhóc bất hiếu kia đi, lừa người ngu còn được, lừa lão thân không xong đâu. Dù lão thân đã lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ. Rõ ràng Liễu Hi bất hiếu với trưởng bối, bất nhân với tông tộc!” Bà lão trợn trắng mắt, ai nhìn vào cũng sợ.
“Nó nói phân tông liền phân tông, vậy mặt mũi cả gia tộc ném đi đâu? Quả đúng là cái thứ ti tiện do ả Cổ Mẫn kia sinh mà. Đầu tiên là xúi giục phu quân chống đối lão thân, bây giờ lại nuôi ra một đứa con gái bất hiếu khiến cả tông tộc mất hết thể diện!”
Bà lão được chiều được kính, nghe nói đứa cháu gái này rất có bản lĩnh, nhưng bà ta không thích mà lại rất ghét.
Không phải vì Liễu Hi tệ thế nào, mà chỉ vì một vài món nợ cũ năm xưa.
Bà ta và mẹ của Cổ Mẫn là chị em họ hàng, địa vị trong tộc của hai người tương đương nhau.
Thời ấy tập tục cũng rất cởi mở, trước hôn nhân, các cô nương có người trong lòng cũng là chuyện bình thường.
Khi còn trẻ, bà ta có thích một vị tài tử tuổi trẻ tuấn lãng, thi thoảng cũng cùng người ta hẹn hò trước hoa dưới nguyệt.
Dù sao bà ta cũng xuất thân đại tộc, thanh danh trước khi kết hôn quá tệ sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân, cho nên bà ta vẫn luôn cẩn thận từng tí một.
Nhưng không ngờ mẫu thân Cổ Mẫn – chị họ của bà ta, lại cao tay hơn một bậc, khi nghị thân đã lên tiếng khiến người ngoài thấy bà ta cùng vị tài tử kia trao đổi tín vật. Chuyện này tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng ảnh hưởng đến địa vị của bà ta, lúc nghị thân cũng bị ảnh hưởng.
Cuối cùng, mẫu thân Cổ Mẫn gả vào Cổ thị Lang Gia làm tông phụ, ai nấy đều cực kỳ hâm mộ.
Còn bà ta thì phải gả cho tông tử Liễu thị xa tít tận quận Hà Gian, gia thế chẳng ra sao, sau khi cưới, cái gì cũng không bằng người chị họ.
Không ngờ đứa con gái người chị họ kia sinh ra, Cổ Mẫn, lại được gả cho thứ tử do bà ta sinh, Liễu Xa!
Mỗi lần nhìn thấy đứa con dâu này, bà ta đều cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Bà ta không thích Cổ Mẫn. Theo bà ta, Cổ Mẫn là kẻ cầm đầu xúi giục Liễu Xa xa cách với mình.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Sau khi Cổ Mẫn gả cho Liễu Xa cũng không an phận, xuất đầu lộ diện buôn bán thương hội gì đó bên ngoài, làm ăn thật lớn, vậy mà không nghĩ đến lấy ra hiếu kính trưởng bối.
Bà ta làm mẹ chồng của Cổ Mẫn mấy năm, mỗi khi muốn lập quy củ, Cổ Mẫn đều không chịu.
Hừ! Thật chưa từng thấy ai bất hiếu như thế!
Cổ Mẫn qua đời, bà ta còn âm thầm vỗ tay khen hay!
Cổ Mẫn chết rồi, đứa con trai hiếu thuận nghe lời trước kia nhất định sẽ trở về.
Bà ta không quen nhìn dáng vẻ muốn chết muốn sống vì Cổ Mẫn của con trai nên đã cố ý tìm một người phụ nữ có ngoại hình hao hao giống Cổ Mẫn, định để người này làm quý thiếp của Liễu Xa. Sau đó, bà ta sẽ giật dây và ủng hộ, để người phụ nữ này đoạt đi tài sản Cổ Mẫn, ức hiếp đứa con mà cô ả để lại.
Người chết cuối cùng vẫn là người chết, mà đàn ông cuối cùng vẫn là đàn ông. Đàn ông sẽ vì một người chết mà không cần một cô gái như hoa như ngọc sao?
Nhưng mọi chuyện lại không được như bà ta mong muốn.
Liễu Xa không chỉ từ chối mà còn nổi giận, dùng roi đánh chết cô gái này ngay trước mặt tôi tớ trong viện, hoàn toàn trở mặt.
Bà ta nghe tin thì sợ hãi, hai chân mềm nhũn.
Sau đó, Liễu Xa chuyển ra khỏi tộc địa, xây dựng phủ đệ riêng, chưa từng bước vào nhà một bước, bà ta nghẹn sắp chết rồi.
Dù là chị họ, Cổ Mẫn hay Liễu Hi, ba cô ả cùng chung dòng máu này, ai nấy bà ta đều không chịu nổi.
Nghĩ lại bóng ma và những uất ức mình phải chịu suốt bằng ấy năm, bà ta lại càng nổi giận.
Bây giờ Liễu Hi còn muốn phân tông! Đủ lông đủ cánh rồi đúng không?
Liễu Cấp chau mày, không vui lên tiếng: “Mẫu thân, dù thế nào Lan Đình cũng là tôn nữ của ngài.”
Từ khi mấy anh em Liễu Cấp thành gia, mẹ bọn họ càng ngày càng được thế thích gì làm nấy, chuyện gì cũng muốn nắm trong bàn tay.
Khi cha còn sống, ông vẫn còn có thể ước thúc bà ta. Cha không còn nữa, bà ta càng ngày càng không coi ai ra gì.
Bây giờ, bà ta còn không để ý đến thân phận lão phong quân và tuổi tác của mình, trước mặt gọi người, gọi thẳng cháu gái mình là “cái thứ ti tiện”…
Liễu Cấp là quân tử, không chịu được mấy lời bẩn thỉu.
Lão phong quân cố chấp nói: “Lão thân không có đứa tôn nữ bất hiếu này!”
Liễu Cấp đã làm ông nội rồi, tuổi đã sắp không ai theo kịp, vậy mà trước mặt mẹ mình vẫn không thể làm gì hơn.
Lão phong quân mắng Liễu Cấp một trận tơi bời.
Liễu Cấp đang bực bội sẵn, đối mặt với người mẹ không chịu nói lý lẽ này, dứt khoát nói một câu: “Mẫu thân, giờ phải xem ai mạnh hơn ai! Lan Đình là chư hầu có trăm vạn cường binh rồi, không phải là tôn nữ chịu nghe ngài mắng chửi đâu. Nói một câu không xuôi tai, trong tay Lan Đình nắm quyền sinh sát cả tộc ta đấy! Người ta là dao thớt, chúng ta là thịt cá, chúng ta chỉ có thể chấp nhận cho nó phân tông độc lập, mà không thể có nửa lời oán giận!”
Lão Phong Quân nghe vậy, cơn tức nghẹn ứ trong cổ.
Bà ta đập bàn, đang muốn mở miệng răn dạy đứa con trai bất hiếu này, đột nhiên trước mắt tối sầm, hơi thở dồn dập.