Biến cố bất ngờ khiến cho cha con Liễu Cấp sợ ngây người, tim đập chậm lại một nhịp. Hai cha con vội vã đỡ lão phong quân.
Thấy hai cha con khẩn trương như vậy, mặt lão phong quân lộ ra nụ cười hài lòng.
Bà ta biết, làm lão phong quân được con cháu cả gia tộc đều kính trọng, không ai thực sự dám chọc giận, làm trái ý bà ta chứ đừng nói là con trai, cháu trai do chính bà ta sinh ra. Chỉ cần còn ở Liễu phủ, bà ta nói một không ai dám cãi hai, cả đám người đều phải cung kính với bà ta.
Nghĩ vậy, trong lòng lão phong quân thoải mái hơn, huyết áp bắt đầu hạ, lửa giận bắt đầu nguội dần.
Bà ta run rẩy vươn tay nắm lấy tay con trai, đang muốn cười dặn dò gì đó, nhưng lúc nãy cơn giận quá lớn, một ngụm máu sền sệt dâng lên cổ họng, cố nuốt xuống cũng không được. Một lát sau, da mặt vốn hồng hào của bà ta chuyển thành tái nhợt, từ tái nhợt chuyển sang đỏ tím, sẫm đi rất nhanh, con mắt dài nhỏ cay nghiệt trợn tròn, chỉ toàn lòng trắng, nhìn mà dọa người.
Thấy bà ta như vậy, hai cha con Liễu Cấp lại càng sợ hãi.
Liễu Hoành tái mặt, nói: “Phụ thân, sợ là tổ mẫu bị đàm chặn cổ.”
Liễu Cấp vội dặn con trai đi gọi lang trung, còn mình một tay đỡ lão phong quân thẳng dậy, một tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng bà ta.
Vì khó thở, cổ họng lão Phong Quân phát ra âm thanh hừ hừ nặng nề và dồn dập như dã thú.
Liễu Cấp cuống lên, hốc mắt đỏ cay, tay chân đều run rẩy như rơi vào hầm băng.
Dù bà ta có làm điều gì không phải thì người này cũng là mẹ ruột của ông, bà ta đau khổ như vậy đương nhiên trong lòng ông không thể thoải mái.
Liễu Hoành không để ý đến dáng vẻ của mình, nâng vạt áo, chầm chậm chạy đi mời lang trung đến chính đường.
Khi hắn quay lại, đám tôi tớ đã buông thõng hai tay đứng trang nghiêm ngoài cửa chính, thần sắc bi ai.
Tim Liễu Hoành đập thình thịch, môi run run, hai chân mềm nhũn, giẫm cả lên vạt áo lảo đảo suýt ngã.
Lang trung đeo hòm thuốc đi vào theo, thấy Liễu Hoành muốn ngã, vô thức vươn tay kéo lại.
“Đây là… đây là…” Vị lang trung này là khách khanh được Liễu Cấp đặc biệt mời vào trong phủ, chuyên xem bệnh chẩn trị cho lão phong quân. Bà ta có gì đau đầu nhức óc đều do ông ta phụ trách, cũng hiểu rất rõ thân thể bà ta. “Lão phong quân đây là…”
Liễu Cấp tái nhợt ôm lão phong quân, nghe giọng lang trung mới tỉnh táo lại.
“Mau, mau xem cho mẫu thân ta!”
Liễu Cấp thúc giục lang trung. Ông ta nhìn lão phong quân như vậy cũng đã có phán đoán, nhưng vẫn bắt mạch.
Da thịt lạnh hơn người bình thường rất nhiều, cũng không có mạch. Lang trung lại vén mí mắt lão phong quân lên nhìn.
“Lão gia, bớt đau buồn.” Ông ta tiếc nuối lắc đầu. Tuổi Liễu Cấp cũng coi như đã già, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện bất trắc gì rồi tang sự một nhà lại biến thành hai. Ông ta thấp giọng an ủi Liễu Cấp: “Lão phong quân đã ngoài bảy mươi, hiện giờ về cõi tiên cũng coi như hỉ tang. Thường ngày lão phong quân ăn nhiều đồ mặn, lại ít đi lại, thường xuyên đau đầu. Mới vừa rồi tức giận công tâm, tim phổi bị hao tổn, đàm dịch dâng lên nghẹn ở cổ khó thở… Lão gia nên lấy thân thể làm trọng, không nên quá xúc động.”
Lang trung làm nghề y nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, chỉ kiểm tra sơ bộ liền biết lão phong quân qua đời thế nào.
Lão phong quân sống quá an nhàn sung sướng, thể cốt không thích hợp với cảm xúc kích động, rất dễ khí huyết công tâm, thuốc vào cũng vô dụng.
Ông ta ở Liễu phủ đã nhiều năm, cũng biết rõ tính nết mấy vị chủ nhân nơi này.
Ông ta không tin Liễu Cấp có thể chọc lão phong quân tức chết. Liễu Cấp hiếu thuận với mẫu thân cỡ nào ai nấy đều nhìn rõ.
Thanh danh của lão phong quân lại không tốt, trên dưới trong phủ có ai là không biết bà lão này nào có bao giờ chịu thiệt.
Dù có khóc lóc om sòm náo loạn lên cũng ép người ta phải chiều theo mình.
Muốn nói tức chết, thì khả năng Liễu Cấp bị mẹ ép cho tức chết còn lớn hơn.
Nguồn : Vietwriter.vn
Lang trung nhìn lão phong quân bộ dáng chật vật, mặt đỏ tím giờ đã xám đi một chút, hai mắt hơi lồi hiện đầy tơ máu, một cục đàm màu xanh còn vương bên miệng, dưới đất vẫn còn một bãi nôn và dịch axit trong dạ dày.
Mãi một lúc lâu sau Liễu Cấp mới bình tĩnh lại được, lau nước mắt, răng cắn chặt môi đến mức trắng bệch, khóc than nghẹn ngào nức nở.
Liễu Hoành ở bên cạnh nhìn mà lo lắng vô cùng. Bà nội đã qua đời, nếu cha còn có chuyện gì bất trắc, cả nhà sẽ sụp đổ mất.
Liễu Cấp khóc đến mức thở không nổi.
Có điều, trút được hết bi thương ra ngoài cũng vẫn tốt hơn là giấu trong lòng.
Một lúc sau, Liễu Cấp nghẹn ngào nói: “Phái người phát tang, bố trí linh đường.”
Liễu Hoành không nói gì, băn khoăn nhìn Liễu Cấp xin chỉ thị.
“Nếu phát tang, nói nguyên nhân cái chết của tổ mẫu là đi về cõi tiên trong mộng hay là…”
Nếu nói là đi về cõi tiên trong mộng thì là hết thọ qua đời bình thường, được gọi là chết già.
Nếu không phải lý do này thì là chết không bình thường.
Lúc này khá mẫn cảm, nguyên nhân cái chết của lão phong quân không biết sẽ khuấy lên bao nhiêu gợn sóng.
Liễu Cấp gạt lệ nóng, lấy lại bình tĩnh, dặn dò Liễu Hoành rõ ràng rành mạch.
“Hà Gian rơi vào tay tặc, tộc nhân bị Hoàng tặc bắt đi, mẫu thân hoảng loạn sợ hãi quá độ, bệnh cũ tái phát, bất hạnh đi về cõi tiên.”
Liễu Hoành trợn tròn mắt, dường như đây là lần đầu nhìn thấy cha như vậy.
Liễu Cấp hiểu ý con trai, bất lực giật giật môi, như khóc hỏi: “Không nói vậy, chẳng lẽ nên nói thật?”
Liễu Hoành lập tức hiểu nỗi khổ tâm của cha.
Chỉ cần nhìn thấy di thể lão phong quân, người ngoài lập tức biết bà ta chết không bình thường. Vào thời điểm mẫn cảm này khó mà đảm bảo sẽ không có ai lấy ra làm cớ. Lúc này Khương Bồng Cơ muốn phân tông, nếu có kẻ có ý định lừa dối, một cái mũ “bất hiếu ngỗ nghịch, làm bà nội tức chết” sẽ chụp lên đầu cô. Bên Hoàng Tung chắc chắn sẽ có mưu đồ lớn, bắt lấy điểm yếu này tấn công Khương Bồng Cơ, ép cô thân bại danh liệt.
Nếu vậy, quan hệ giữa Liễu thị và cô lại càng không thể cứu vãn, không bị ghi hận đã là không tệ rồi.
Dù Khương Bồng Cơ phân tông nhưng mọi người vẫn chung một tổ tông, môi hở thì răng lạnh.
Bọn họ giúp Hoàng Tung tấn công Khương Bồng Cơ, cuối cùng sẽ có lợi ích gì?
Đương nhiên, nếu lợi ích mà Hoàng Tung đưa ra có thể lớn hơn Khương Bồng Cơ, vậy cũng có thể cân nhắc phản bội.
Hiện thực lại là, giúp Khương Bồng Cơ có lợi nhiều hơn giúp Hoàng Tung.
Để tránh nhân mã dưới trướng Hoàng Tung mượn cái chết của lão phong quân gây chuyện, Liễu phủ phải đi trước, kết luận, đóng đinh nguyên nhân cái chết của lão phong quân!
“Vâng, nhi tử hiểu.”
Liễu Hoành nghĩ đâu vào đấy, không dám trì hoãn nữa, lập tức đi xử lý công việc phát tang.
Lão phong quân đã ngoài bảy mươi, theo như lời lang trung thì đây là hỉ tang. Trong phủ đã chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị xong quan tài và đồ dùng rồi. Tuy bà ta chết bất ngờ nhưng trong phủ vẫn ngay ngắn trật tự, nguyên nhân cái chết của lão phong quân cũng được truyền ra ngoài.
Mấy người Phong Giác đã sắp xếp tai mắt ở chỗ Liễu phủ, đề phòng tộc nhân Liễu thị vụng trộm kiếm chuyện.