Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1258

Khương Bồng Cơ là người đầu tiên biết trên người Vệ Từ có thêm một miếng pháp ấn bằng ngọc.



Thông qua ngọc âm dương để đến bên cạnh anh, ánh mắt cô tham lam nhìn nét mặt khi ngủ của anh, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.



Sao mà Tử Hiếu nhà cô có thể đẹp đến như vậy!



Cô nâng tay vừa định xoa mặt anh, đột nhiên đầu ngón tay có cảm giác như bị điện giật giật một cái, làm cô vô thức rụt tay lại.



“Chuyện gì đây?”



Khương Bồng Cơ dời mắt nhìn xuống ngọc ấn đang được treo bên hông của Vệ Từ, chăm chú đánh giá.



Miếng ngọc ấn này rõ ràng là dành cho đàn ông sử dụng, Khương Bồng Cơ cũng không lo lắng đây là vật do con hồ ly tinh nào đó tặng cho Vệ Từ.



Mặc dù cô không biết cái gì gọi là pháp ấn đạo gia, nhưng vật này lại làm cho cô cảm giác được một loại chính khí cương trực toát ra từ bên trong, vì vậy chắc hẳn là thứ này cũng không phải tà vật gì.



Điều duy nhất làm cô đau đớn ở đây, đó là bây giờ không có cách nào chấm mút thỏa thuê.



“Chậc, sao lại phiền phức như vậy chứ…”



Khương Bồng Cơ làm ra vẻ gặp phải kẻ thù truyền kiếp nhìn chằm chằm vào ngọc ấn, nhìn một hồi cũng chả nhìn ra được đóa hoa nào.



Dù có kiến thức rộng rãi, Khương Bồng Cơ cũng thật sự không biết vật này là gì, chỉ cảm giác được là nó có lợi đối với Vệ Từ.



Niệm tình cái này, cô mới không dùng bạo lực tháo nó xuống.



Trước khi rời đi, Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn Vệ Từ một cái thật sâu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại phải trở về tiếp tục trồng nấm rồi.



Cô có cảm giác cũng là do mình khẩu nghiệp, nói cái gì không nói, hết lần này tới lần khác nhất định muốn giả vờ bị bệnh là làm sao?



Đã muốn diễn kịch thì phải làm cho trót, ngoại trừ doanh trướng ra thì cái thân thể bệnh hoạn của cô còn đi đâu được nữa, bây giờ thú vui duy nhất của cô chính là đi đến bên cạnh Vệ Từ để giải nỗi tương tư.



Cô cảm giác cả người đầy sức sống của mình không có chỗ để trút ra! Rãnh rỗi đến phát chán rồi, chỉ có thể lên mạng kiếm chuyện tám nhảm với đám cá muối.



Đến giờ phút này cô mới chợt nhận thấy thật ra đám cá muối dễ thương như vậy, nếu không chắc cô chán tới nổi điên luôn rồi.



Mặc dù từng đợt sóng ngầm đã bắt đầu trỗi dậy, chiến sự đang hết sức căng thẳng, nhưng linh cữu của lão phong quân đã qua đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, đã đến lúc đưa đi hậu táng.



Trước khi hậu táng, nhóm con cháu hiếu thảo còn được nhìn lão phong quân một lần cuối cùng.



Vệ Từ thay thế vị trí của Khương Bồng Cơ, nên đương nhiên cũng có cơ hội nhìn lão phong quân lần cuối.



Tuy đã giữ linh cữu bốn mươi chín ngày, nhưng mỗi ngày Liễu thị đều tiêu tốn không ít thứ để bảo quản thi thể, vì vậy dù đã trôi qua một khoảng thời gian khá lâu, thi thể lão phong quân vẫn chưa xuất hiện tình trạng thối rữa.



Lúc người nhà liệm xác đã thoa một ít son phấn cho lão phong quân, nhìn người khí sắc hồng hào, trông rất khỏe mạnh…



Nếu trong không khí không quanh quẩn chút mùi hôi của xác chết, tới gần linh cữu còn có thể cảm giác được hơi lạnh toát ra, mọi người còn tưởng lão phong quân còn sống ấy chứ.



Vệ Từ nhìn lướt qua thi thể của lão Phong Quân, lần đầu tiên thì thấy không có gì kỳ lạ, nhìn lại lần thứ hai lại cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.



Ở bên ngoài người ta đồn rằng lão phong quân là vì bị chọc tức mà chết, nhưng mà theo tin tức Vệ Từ nghe ngóng được, anh biết đây không phải lý do thật sự gây ra cái chết của lão phong quân.



Lão phong quân là bởi vì có cục đàm bị nghẹn ở cổ họng làm cho hô hấp không thông dẫn đến cái chết.



Cách chết này rất khác thường, đối với người già mà nói cũng là một cái chết rất thống khổ.



Vào ngày hạ táng của lão phong quân, Liễu Cấp đang bị bệnh nặng cũng cố gắng đến đưa tiễn một đoạn, mọi người khuyên hết mức cũng không làm ông đổi ý, chỉ có thể đỡ ông đi theo.



Ngôi mộ của cha Liễu Cấp được mở ra, sau khi tiến hành xong các nghi thức liền đưa linh cữu của lão phong quân để vào hợp táng.



Khi mộ phần được đóng lại, Liễu Cấp không thể nhịn được khóc to lên, cuối cùng vì quá xúc động mà ngất xỉu.



Mọi người lại phải luống cuống tay chân một lúc.



Tính mạng của Liễu Cấp đã không còn nguy hiểm, nhưng tình trạng thân thể lại khiến cho người khác lo lắng, thầy thuốc cũng nói rằng cho dù ông có chịu khó điều dưỡng cũng chỉ sống được thêm vài năm.



Vệ Từ chỉ vào thăm Liễu Cấp một chút rồi lui ra, anh chọn một con đường vắng vẻ đi về phòng, trong lúc lơ đãng lại nghe thấy vài lời nói.



Khi còn sống, lão phong quân rất hay lên mặt nạt nộ mọi người, thích tiêu xài xa hoa lãng phí, nha hoàn hầu hạ bà ta cũng thích ỷ thế ức hiếp người xung quanh, lén lút nhận chút tiền hoa hồng.



Bà ta vừa chết thì tan đàn xẻ nghé, những nha hoàn của bà ta mất đi chỗ dựa, hiện nay cũng đang phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn.



Nếu không phải bị đuổi ra khỏi phủ thì bị điều đi làm người hầu trong mấy tiểu viện vắng vẻ.



Hồi tưởng về khoảng thời gian tươi đẹp trước đó, bọn họ cảm thấy rất thương cảm cho bản thân đồng thời nhớ đến những điều tốt đẹp của lão phong quân.



Một trong số đó chính là người chỉnh trang lại dung nhan cho lão phong quân trước khi liệm, cô ta dùng ngữ điệu thương hại đồng tình nói: “Bên khóe môi lão phong quân còn dính một vết đàm màu xanh thật lớn, bình thường người thích sạch sẽ nhất, không nghĩ tới khi chết đi lại bị mất mặt như vậy…”



“Cho dù là giàu sang hay nghèo hèn, cuối cùng cũng không thoát được một chữ ‘chết’…”



“Không có sự che chở của lão phong quân, sau này tỷ muội chúng ta không biết có chỗ đặt chân hay không…”



“Vị thiếu gia ở viện tử dành cho khách kia nhìn đẹp đến thế, nếu ngài ấy bằng lòng thu nhận chúng ta, không phải sẽ ngay lập tức có chỗ dựa sao?”



Vệ Từ đang cau mày nghe những câu trước đó, nhưng đến khi nghe được đoạn “vị thiếu gia ở viện tử cho khách” thì liền tức giận bỏ về phòng.



… Bên khóe môi lão phong quân còn dính một vết đàm màu xanh thật lớn…



Trở về phòng ngủ, giọng nói của tỳ nữ vang vọng trong tiềm thức, bỗng linh quang lóe lên trong đầu Vệ Từ, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Chẳng lẽ là…”



Trong đầu Vệ Từ bỗng chốc sinh ra một ý nghĩ đáng sợ.



Sau khi lão phong quân mồ yên mả đẹp, nhiệm vụ của Vệ Từ cũng đã hoàn thành, ngày hôm sau liền gặp Liễu Hành nói lời từ biệt.



Liễu Hành nói: “Nghe nói những ngày gần đây Hoàng Tung liên tục có hành động, bên Lan Đình có thể ứng phó được không?”



Vệ Từ thở dài: “Dưới trướng chủ công nhân tài đông đúc, cho dù chủ công bị bệnh nặng không thể quản lý toàn cục, nhưng mọi người cùng nhau cố gắng một chút thì không thành vấn đề.



Liễu Hành an ủi: “Số mệnh Lan Đình rất tốt, chắc chắn có thể chuyển nguy thành an.”



Vệ Từ nở nụ cười yếu ớt, rất nhanh lại trở lại bình thường.



Liễu Hành nhìn theo hướng Vệ Từ rời đi, trong mắt hiện ra một chút âu lo.



Nếu Liễu Hi thực sự không địch lại Hoàng Tung, vậy Liễu thị phải làm sao đây?



Hẳn là hắn nên tìm một đường lui khác cho Liễu thị?



Khi đưa lão phong quân nhập thổ, chiến trường đã xảy ra mấy trận giao tranh quyết liệt.



Dựa theo kế hoạch của Hoàng Tung, anh ta tính đặt chiến trường chính ở Hoàn Châu, quận Hứa, lại giả vờ xuất binh đánh chiếm Thương Châu để hấp dẫn quân chủ lực của Khương Bồng Cơ đến đó.



Kỵ binh của Khương Bồng Cơ chiếm ưu thế về chiến lực quá rõ ràng, nếu muốn đánh Thương Châu, đối phương lại lợi dụng sự tiện lợi của địa thế, sợ là phe mình sẽ chịu nhiều thua thiệt.



Dù là giả vờ tấn công cũng nên giống như tấn công thật.



Hoàng Tung điều động binh lính, phái người lên bờ từ Hiệp Giang giữa Kham Châu và Thương Châu.



Trước lạ sau quen, lúc trước khi anh ta kết minh với Khương Bồng Cơ thảo phạt Mạnh thị ở Thương Châu, anh ta đã từ Hiệp Giang lên bờ tấn công thẳng vào Thương Châu.



Khương Bồng Cơ ra lệnh cho Điển Dần, Mạnh Hồn cùng với Phong Cẩn đóng quân ở Thương Châu, phải thời thời khắc khắc quan sát kĩ tình hình ở Hiệp Giang.



Điển Dần hỏi: “Quân sư, dựa theo tin báo của quân trinh sát, địch nhân đã chuẩn bị lên bờ. Bây giờ chúng ta có cần xuất binh ngăn chặn không?”



Hiệp Giang nằm ở vùng trung hạ lưu của sông Tùng Thương Châu, mặt sông rộng rãi và thế nước bằng phẳng, vô cùng thích hợp cho việc cập bến lên bờ.



Phong Cẩn nói: “Không cần gấp. Bọn họ muốn đến thì cứ để cho họ đến!”



Chuyện Khương Bồng Cơ giả bệnh, ở phía Phong Cẩn cũng nhận được tin, cho nên anh không vội vàng ngăn cản binh mã của Hoàng Tung ở Hiệp Giang.



Nếu muốn diễn, đương nhiên là phải diễn cho tốt một chút.



Lần này chiến tuyến quá dài, binh mã được phân cho Phong Cẩn không được nhiều lắm, nếu giằng co ở bên bờ Hiệp Giang với địch nhân, như vậy rất dễ bị nhìn ra đầu mối.



Chẳng bằng cứ dựa theo kế hoạch, trước hết cứ để cho quân địch tiến công nhanh chóng, nếm được chút ngon ngọt, sau đó liền thừa dịp bọn chúng còn đang mải mê đắc ý thì lập tức ra sát chiêu.



Phong Cẩn đã phái người mang dân chúng quanh khu vực này đi đến nơi khác từ lâu, thế nên để cho quân địch tiến vào cũng không sợ gây ra tổn thất quá lớn.



Điển Dần hỏi: “Binh mã của quân địch đông đúc, nếu để cho bọn họ tùy ý lên bờ… sợ là không được ổn lắm.”



Phong Cẩn lắc đầu: “Thương Châu này đối với Hoàng Tung mà nói, giá trị mang lại không cao bằng Hoàn Châu hay quận Hứa đâu.”



“Quận Hứa có nhiều đất đai có thể trồng lương thực, đợt cày bừa vào vụ xuân đã kết thúc, nếu có thể thu vào trong tay, thì sau khi thu hoạch vào vụ thu không cần lo mùa đông không có cái ăn.”



“Hoàn Châu thì lại là cơ nghiệp của chủ công, nếu có chút tổn thất sẽ làm cho lòng quân bị dao động.”



“Nếu muốn so sánh, tuy rằng Thương Châu có trại nuôi ngựa, nhưng để xây dựng một đoàn kỵ binh thì cần không ít thời gian.”



“Chiến mã cũng không phải chỉ cần dắt tới là có thể sử dụng được ngay, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể mang lại hiệu quả và lợi ích cao.”



Mạnh Hồn nói: “Ý của quân sư là, binh mã thực sự đến tiến đánh Thương Châu thật ra không nhiều như biểu hiện bên ngoài?”



Phong Cẩn cười nói: “Sợ là mánh khóe lừa bịp thôi… Nếu bị dọa thật, phe bị bại lộ đầu tiên chính là chúng ta.”



Dù sao, bên phía Phong Cẩn cũng không có nhiều binh mã.



Hoàng Tung có tính toán của Hoàng Tung, mà Khương Bồng Cơ cũng có kế hoạch của riêng mình.

Bình Luận (0)
Comment