Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1257

Liễu Hi bị bệnh nặng rồi?



Sao lại như vậy được?



Khi nhóm người Phong Giác vừa nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của họ là không thể tin nổi.



Đặc biệt là Trình Tĩnh, anh ta từng có cơ hội xem Khương Bồng Cơ giết yêu ở khoảng cách gần, biết rõ Khương Bồng Cơ là một người mà ngay cả yêu ma quỷ quái cũng phải sợ, thế nên anh ta không thể tin được cái chết của bà nội lại có thể làm cô chịu đả kích nặng nề đến như vậy.



Thế nhưng sự thật thắng hùng biện*, chứng cứ chất chồng như núi đang bày ra ở trước mắt.




* Sự thật thắng hùng biện: cho dù biện luận có hay có thuyết phục thế nào vẫn không qua được sự thật.



Nếu bàn về sự đa nghi, bọn họ thua xa Hoàng Tung, mà hiện giờ ngay cả Hoàng Tung cũng đã bị các bằng chứng thu thập được thuyết phục, thì bọn họ dựa vào cái gì để nghi ngờ sự thật đó?



Để nghi ngờ thì phải tìm được chứng cớ, nhưng bọn họ không tìm được bất kỳ bằng chứng hoặc kẽ hở nào để lật đổ sự việc “Liễu Hi bệnh nặng” này.



Chẳng lẽ chỉ dựa vào trực giác hay dựa vào một lời suy đoán vô trách nhiệm “ta cho rằng…”?



“Ý của chủ công là… muốn nắm chặt cơ hội lần này?”



Khương Bồng Cơ lâm bệnh nặng, thuộc hạ dưới trướng sẽ như rắn mất đầu, dù cho các mưu sĩ các võ tướng có giỏi giang bao nhiêu thì cũng sẽ có rất nhiều chuyện họ không có quyền tự đưa ra quyết định.



Mất đi chủ công có nghĩa là mất đi người có khả năng đưa ra những quyết định chủ chốt, cho dù bây giờ bọn họ có ý muốn tiến công hay phòng thủ cũng không thể tránh khỏi sợ bóng sợ gió.



Đây là thời cơ tốt để đám Hoàng Tung nhân cơ hội mở rộng chiến công.



Hoàng Tung gật đầu: “Cơ hội chỉ có một lần, chúng ta không thể biết trước được khi nào thì bệnh tình của Lan Đình sẽ có chuyển biến tốt hơn… hay trở nên tệ hơn.”



Khương Bồng Cơ hiện nay vẫn là chó độc thân, dưới gối không người, nếu như một ngày nào đó cô sụp đổ thì thế lực do một tay cô tạo nên sẽ không thể chịu đựng nổi một kích mà tan rã.



Chỉ là nghĩ đến tình thế đó, Hoàng Tung cũng không nhịn được mà thở một hơi thật dài.



Với tư cách là đối thủ của nhau, đương nhiên kẻ thù càng xui xẻo thì càng tốt, nhưng với tư cách là một người bạn, anh ta thật lòng hy vọng cô có thể sống trong yên bình.



Đương nhiên, trước khi thắng bại chưa được định rõ, quan hệ giữa anh ta và Khương Bồng Cơ chỉ có thể là quan hệ đối địch.



Trình Tĩnh nói: “Nếu như tùy tiện xuất binh, chỉ sợ là không được ổn cho lắm. Hay trước hết chúng ta lệnh cho binh lính đi điều tra xem thực hư như thế nào…”



Phong Giác kinh ngạc liếc mắt nhìn Trình Tĩnh một cái, đây là lần đầu tiên anh ta cẩn thận đến thế.



“Hữu Mặc nói rất có lý, Liễu Hi luôn gian trá xảo quyệt, mặc dù hiện giờ đã có bằng chứng xác thực nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng.”



Hoàng Tung có hơi chần chờ một chút, nhưng lời nói của Trình Tĩnh và Phong Giác cũng rất có đạo lý, trước hết thăm dò thực hư, dù cho có bẫy cũng không bị thua đến mức không có quần để mặc.



“Nếu được, hãy cố gắng để mắt đến Tử Hiếu.” Trình Tĩnh suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Nếu cậu ta là sứ giả do Lan Đình phái đến, thì chuyện Lan Đình có bệnh thật hay không, bệnh có nặng hay không, hẳn là cậu ta biết rất rõ.”



“Cậu ta chỉ có thể diễn trong chốc lát, làm sao có thể diễn mọi lúc mọi nơi được.”



Mặc cho ở bên ngoài tiền tuyến thăm dò được bao nhiêu tin tức, chỉ cần khi ở đây Vệ Từ lộ ra một chút manh mối, sự thật sẽ ngay lập tức được phơi bày.



Hoàng Tung vừa nghe liền đồng ý, lập tức gật đầu.



Trình Tĩnh nói: “Nếu như Lan Đình Công thật sự bị bệnh nặng, chủ công có thể cảm thấy nhẹ nhõm được rồi, không cần lo lắng quá.”



Vệ Từ không biết Trình Tĩnh vừa mới hãm hại đồng môn là anh, thế nhưng anh cũng biết ở xung quanh mình đang che giấu vô số tai mắt.



Kiếp trước, khi anh có thể dùng nghị lực để đè nén tình cảm và tham vọng của bản thân, thì tâm tính của anh đã sớm được trui rèn.



Đang ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, anh càng phải cẩn thận hơn.



Là tâm phúc được chủ công xem trọng, nếu chủ công bị bệnh nặng dẫn đến hôn mê, anh nên có những phản ứng nào?



Vệ Từ hiểu rất rõ, bởi vì trong tay anh nắm được khuôn mẫu từ đời trước nha.



Trong đầu không ngừng phát đi phát lại tình cảnh bệ hạ bị bệnh nặng ở kiếp trước, tình hình triều chính lại biến hóa khôn lường, anh dựa theo trí nhớ của mình mà lộ ra vẻ lo âu và buồn bực cực kỳ tự nhiên.



Mặc dù không đến mức cả người trông lôi thôi lếch thếch, nhưng sắc mặt lại lộ rõ vẻ chán chường và uể oải.



Anh dựa theo thói quen ở kiếp trước, liên tục chép kinh thư để cầu phúc cho Khương Bồng Cơ, mỗi lần chép đều như quên cả trời đất.



Mỗi ngày chỉ đi qua lại giữa hai điểm, một là đến linh đường để túc trực bên linh cữu của lão phong quân, sau đó trở về phòng ngủ tắm rửa sạch sẽ rồi tiếp tục chép kinh văn cầu phúc cho chủ công.



Anh không cần biết có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi mình, từ bao giờ bắt đầu theo dõi mình, chuyện anh phải làm lúc này là diễn vở kịch này cho thật hoàn chỉnh.



Mấy ngày sau, đột nhiên có một vị khách ghé thăm.



“Liễu Trần đại sư?”



Người này không phải ai xa lạ, mà chính là lão hòa thượng vô tình gặp được giữa đường năm đó, người đã cho anh hai chữ “Phượng mệnh”.



Liễu Trần đại sư là đại sư do Liễu phủ bỏ một số tiền lớn mời đến để làm lễ cho lão phong quân.



Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Về Từ bỗng reo inh ỏi, tinh thần lập tức trở nên căng thẳng.



“Vệ thí chủ, không biết bây giờ có tiện cho lão nạp vào phòng không?”



Liễu Trần đại sư híp mắt cười nhìn Vệ Từ, quan sát thấy nguyên khí cả người anh vẫn chưa tiêu tan, ý cười trên mặt lại sâu thêm vài phần.



Vệ Từ nghiêng người bước qua một bên cho Liễu Trần đại sư đi vào, đồng thời cảm thấy hơi bất an trong lòng, không biết mục đích khi Liễu Trần đại sư đến đây là gì.



Vệ Từ biết rõ, Liễu Trần đại sư cùng với Lục Như chân nhân đều là thế ngoại cao nhân, bọn họ có khả năng thấy được rất nhiều thứ “phi khoa học”.



Người ngoài không thể nắm được rõ ràng tình huống của Khương Bồng Cơ, nhưng mấy chuyện này thì những lão thần côn luôn có cách tìm hiểu.



“Không gặp đã mấy năm, khí sắc của Vệ thí chủ trông tốt hơn nhiều.”



Vệ Từ nói: “Nhờ phúc của đại sư, những năm gần đây ta luôn cố gắng tỉ mỉ điều dưỡng, hiện thân thể và gân cốt đã trở nên khỏe mạnh tráng kiện hơn trước.”



Liễu Trần đại sư nhìn thấy trên bàn anh trải dài quyển trục ghi chép kinh thư, trên đó tràn ngập những con chữ đoan chính nhưng không kém phần ưu nhã, tựa như chính con người Vệ Từ.



Vệ Từ thấy ông nhìn vào kinh văn mà mình ghi chép, hai tai đỏ bừng lên, trong mắt hơi lộ ra vẻ mất tự nhiên.



“Liễu Trần đại sư hôm nay đến đây, chẳng lẽ là vì hàn huyên tâm sự?”



Liễu Trần đại sư lắc đầu: “Không phải, lão nạp đến đây tất nhiên là có việc cần tìm Vệ thí chủ.”



Vệ Từ nói: “Mời đại sư cứ nói.”



Liễu Trần đại sư liền hỏi: “Vệ thí chủ còn nhớ yêu vật mà cậu nhắc đến lúc trước không?”



Vệ Từ khiêm tốn đáp: “Tất nhiên là Từ nhớ rõ, chẳng qua mấy năm nay vẫn luôn không tra được tung tích, Từ cũng lo lắng không thôi.”



“Đại sư tra được manh mối gì sao?”



Liễu Trần đại sư tiếc nuối lắc đầu: “Manh mối thì không có, chẳng qua là có một cố nhân nhờ lão nạp mang theo một số đồ vật muốn đưa cho thí chủ.” Vietwriter.vn



Vừa dứt lời, Liễu Trần đại sư lấy ra một miếng ngọc ấn đặt ở trước mặt Vệ Từ, miếng ngọc ấn này có hình dáng đặc biệt lại rất tinh xảo, dày bảy phân, ngang dọc mỗi cạnh dài hai tấc rưỡi, trắng như tuyết, chất ngọc trong suốt, chạm vào thì cảm giác được một loại hơi thở lạnh lẽo mà trước giờ chưa từng cảm nhận được, làm người ta không nhịn được cảm thấy tinh thần phấn chấn.



Ngay lúc nhìn thấy miếng ngọc ấn này, Vệ Từ bỗng mở to đôi mắt, thân mình nghiêng hẳn về phía trước nhìn chăm chú, tay cầm lấy miếng ngọc ấn đó.



“Cái này, cái này không phải là pháp ấn mà Lục Như chân nhân dùng để dâng sớ mời thần linh sao?”



Hầu như bất cứ vị đạo sĩ nào cũng đều có pháp ấn riêng của bản thân, bọn họ sử dụng nó trong lúc tiến hành các nghi lễ tế bái, đây là vật quan trọng liên quan đến chén cơm manh áo của họ, được dùng để đóng dấu khi dâng sớ.



Nghe mọi người nói rằng chỉ có những công văn được đóng dấu mới được các vị thần tiên thu nhận, có thể ra lệnh cho quỷ thần để mình sai sử.



Lục Như chân nhân cũng coi như là nửa sư phụ của anh, các kỹ năng bói toán hiện nay anh sử dụng đều là do chân nhân dốc lòng dạy bảo.



Pháp ấn mà ông sử dụng, sao Vệ Từ lại không biết rõ cho được?



Liễu Trần đại sư nói: “Vào mấy năm về trước, người này vội vã chạy đến Hà Gian, không nói một lời chạy thẳng lên cổng chùa, để lại vật này.”



Mấy năm trước?



Vệ Từ hoảng hốt, hỏi: “Đại khái là vào thời điểm nào?”



Liễu Trần đại sư nói qua một chút về thời gian đó. Tim Vệ Từ như hẫng một nhịp.



Khi Lục Như chân nhân chạy trốn tới Hà Gian cách thời điểm hai người vừa gặp nhau không bao lâu…



“Vậy chân nhân, ông ấy…”



Mặc dù không có chứng cứ chứng minh, nhưng Vệ Từ thấy việc đối phương gặp phiền phức chắc chắn có liên quan đến mình.



Liễu Trần đại sư cười nói: “Ông ấy không sao, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, Vệ thí chủ không cần lo lắng.”



Lúc này Vệ từ mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn thoáng qua pháp ấn tinh xảo mềm mại trong tay, không hiểu Lục Như chân nhân đang ám chỉ chuyện gì.



Liễu Trần đại sư mở miệng nói: “Trong đạo gia, pháp ấn hơn một nửa là để sử dụng cho việc dâng tấu sớ.”



“Miếng pháp ấn bằng ngọc này đã đi theo không biết bao nhiêu chủ nhân, đã sinh ra linh tính từ lâu, không chỉ có thể dâng sớ mời thần linh, mà còn có thể trấn áp tai họa. Vị chân nhân kia đưa vật này cho cậu, chỉ sợ là vì công dụng thứ hai.”



Vệ Từ không phải đạo sĩ, không thể nào nghĩ đến trường hợp đóng dấu dâng sớ, cho nên càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có thể có khả năng là “trấn áp tai họa”.



“Từ chỉ tinh thông việc bói toán, không biết hàng yêu phục ma, lại càng không biết trước thiên tai nhân họa… Chân nhân đưa vật này cho Từ, thật sự là phung phí của trời.”



Liễu Trần đại sư nói: “Ống ấy làm vậy cũng do có cách nghĩ của riêng mình, có lẽ một ngày nào đó Vệ thí chủ sẽ cần dùng đến.”

Bình Luận (0)
Comment